PHƯỢNG GIÁ

Edit: Halex

Beta: Huyên





Tạ Hi Tri ngồi bên cạnh chen miệng hỏi: “Khổng Vũ là con khổng tước tinh lần trước sao?”

Sở Đông Ly gật đầu.

Lúc này Hồ Ngọc mới chú ý tới Tạ Hi Tri, dung mạo tà mị và bộ y phục đỏ rực hoa lệ khiến người ta khó lòng dời mắt.

Hồ Ngọc kinh diễm: "Vị này là.."

Sở Đông Ly nói: "Tạ Hi Tri, chính là đứa trẻ lần trước ta ôm ở chùa Hồng Diệp."

Hồ Ngọc giật mình, sao mới mấy ngày không gặp đã lớn thế này rồi?

"Sở Sở, ta không muốn ăn dưa leo." Tạ Hi Tri gắp dưa leo hắn gắp cho y trả về chén cả hắn.

Sở Đông Ly dùng đũa gõ trán y: "Không được kén ăn."

Tạ Hi Tri xoa trán nhưng vẫn gắp cà rốt, mộc nhĩ và ớt chuông xanh bỏ vào chén Sở Đông Ly.

Sở Đông Ly xoay đầu nhìn. Được lắm! Thấy chén Tạ Hi Tri chỉ còn lại cơm trắng và cải xanh, Sở Đông Ly giật giật khoé môi. Thằng nhóc này, kén ăn trầm trọng!

Sở Đông Ly gắp cà rốt, mộc nhĩ và ớt chuông xanh vào lại chén Tạ Hi Tri, nhướn mày nói: "Mấy thứ này cũng phải ăn hết cho ta!"

Nhóc con chết tiệt, còn nhỏ quá không ăn hiếp nổi. Giờ ngươi còn cao hơn ta, không bắt nạt ngươi thì bắt nạt ai.

"Được rồi." Tạ Hi Tri cầm chén, ngoan ngoãn ăn cơm.

Sở Đông Ly hài lòng, lúc này mới quay sang hỏi Hồ Ngọc: "Khổng Vũ còn chưa tìm được lông khổng tước của hắn à?"

Hồ Ngọc nhả xương gà ra, liếm vết dầu bên mép rồi mới lắc đầu: "Khổng Vũ theo dõi đến Hương sơn thì đầu mối đứt đoạn. Dù hắn luôn nói không tìm được cũng không sao, nhưng ta nghĩ hắn vẫn muốn tìm lại lông khổng tước của hắn. Vậy nên ta muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, xem có cách nào không."

Sở Đông Ly cười: "Hồ ly, tình cảm của ngươi và Khổng Vũ không tồi đâu."

Hồ Ngọc đỏ mặt, mơ hồ nói: "Thì chúng ta là bạn đấy."

Sở Đông Ly nghĩ một lúc, nói: "Mai ta đi Hương sơn xem thử coi sao. Lông khổng tước là đồ của Khổng Vũ nên bên trên có hơi thở của hắn. Muốn tìm được lông khổng tước thì phải có Khổng Vũ hỗ trợ nên ngày mai hai người đến Hương sơn chờ ta."

Hồ Ngọc mừng rỡ, vội vàng gật đầu đồng ý.

Sau khi Hồ Ngọc rời đi, Tạ Hi Tri nói với Sở Đông Ly: "Sở Sở, ngày mai ta đi cùng ngngươi."

Sở Đông Ly gật đầu: "Cũng được, sẵn tiện mua cho ngươi mấy bộ quần áo. Uầy, biết vậy đã không mua nhiều quần áo trẻ con cho ngươi, thật lãng phí. Không biết có trả lại được không."

Khổng Tước: "Với tiếng xấu của ngươi thì dù không trả được chủ tiệm cũng cho ngươi trả thôi."

Sở Đông Ly xoa cằm: "Cũng đúng." Một lúc sau, hắn mới hiểu ra, mắng: "Khổng Tước chết tiệt, ta làm gì có tiếng xấu."

Khổng Tước cười đểu: "Toàn quận An Bình ai mà không biết Sở Đông Ly là một ác bá không thể chọc vào chứ."

Nghĩ đến ấn tượng của Tạ Hi Tri lần trước về hắn, cái gì mà ác bá thu yêu sư, đều do Khổng Tước nói sau lưng. Sở Đông Ly cười âm hiểm nói với Đông Nam Phi: "Sau này nấu cơm rửa chén đều giao cho Khổng Tước làm."

Đông Nam Phi nhướn mày: "Thật à?"

Có được cái gật đầu chắc nịch của Sở Đông Lu, Đông Nam Phi nhếch môi: "Được vậy thì quá tốt."

Khổng Tước không chịu: "Tiểu Ly Tử ngươi thật thiên vị! Sao ta phải làm nhiều chuyện như vậy?"

Sở Đông Ly hừ một tiếng: "Vì Đông Nam Phi khá ngoan nên đây là khen thưởng!"

Đông Nam Phi giật giật khoé môi, ngoan? Có thể không dùng từ này để miêu tả hắn không?

Khổng Tước hậm hực: Ta muốn nổi loạn, ta muốn xúi mấy mao cầu của Sở Đông Ly nổi loạn!

...

Ngày hôm sau

Trả lại được mấy bộ quần áo trẻ con như mong muốn, tâm trạng Sở Đông Ly rất tốt. Nhưng khi thấy Tạ Hi Tri chỉ chọn trang phục màu đỏ rực hoa lệ, hắn thấy đau đầu. Sao thằng nhóc này chỉ thích màu đỏ?

Nhưng mà Tạ Hi Tri lại quá mức phù hợp với màu đỏ rực rỡ này. Gương mặt đầy đặn, môi mỏng cong cong, mắt phượng sâu sắc kết hợp với bộ y phục đỏ như lửa làm cả người y như phát sáng.

Lời nói đến miệng phải nuốt trở lại, Sở Đông Ly xoa cằm. Thằng nhóc này mặc đồ màu đỏ đúng là xinh đẹp!

Vừa đến chân Hương sơn thì từ xa xa đã thấy Hồ Ngọc và Khổng Vũ đứng chờ.

Khổng Vũ có chút ngại ngùng: "Làm phiền tiên sinh quá."

Sở Đông Ly khoác tay: "Không có gì, dù sao rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi sẵn rồi."

Khổng Vũ dù đã nghe Hồ Ngọc kể sơ về Tạ Hi Tri nhưng lúc này vẫn có hơi kinh diễm.

Sở Đông Ly là một người vô cùng chói mắt, hắn thuộc về loại người nếu đứng trong đám đông sẽ được chú ý tới đầu tiên. Song Tạ Hi Tri đứng bên cạnh hắn vậy mà không hề lu mờ, dung nhan như ngọc, quần áo như lửa, y nổi bật theo một cách khác. Hai người họ đứng cạnh nhau quả là cảnh đẹp ý vui.

Khổng Vũ chắp tay với Tạ Hi Tri: “Tạ huynh.”

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen1205.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Tạ Hi Tri đáp lại: “Xin chào, tiểu khổng tước.” rồi quay sang Hồ ly bổ sung: “Xin chào, tiểu hồ ly.”

“...”

“Ha ha ha!” Sở Đông Ly khoái chí dậm chân.

Tạ Hi Tri không hiểu sao hắn lại cười, Khổng Vũ và Hồ Ngọc là khổng tước tinh và hồ ly tinh mà?

Sở Đông Ly xém cười đến tắt thở: “Ta nói chứ sao ngươi có thể gọi bọn họ là tiểu khổng tước và tiểu hồ ly chứ. Mặt ngươi non hơn bọn họ nhiều, có gọi thì cùng là đại khổng tước và đại hồ ly chứ.”

Tạ Hi Tri: “Tu vi của ta cao hơn họ.”

Sở Đông Ly giật giật khóe miệng: “Được rồi, đừng ra vẻ ta đây lớn lắm nữa, gọi thẳng tên là được.”

Hồ Ngọc và Khổng Vũ vội vàng gật gật đầu.

Tạ Hi Tri vẫn chưa cam lòng lắm: “Vậy cũng được.”

Lông khổng tước của Khổng Vũ đúng như lời của Sở Đông Ly, không có tác dụng gì ngoài xinh đẹp ra. Vì vậy Khổng Vũ cũng không hiểu tại sao tên ăn trộm lấy lông khổng tước, không lẽ chỉ vì nó đẹp sao?

Sở dĩ Khổng Vũ cố chấp muốn tìm lông khổng tước như vậy chủ yếu là vì Hồ Ngọc… Hồ Ngọc thích cái đẹp, cũng thích trang điểm chải chuốt lộng lẫy. Thật ra Hồ Ngọc muốn lông khổng tước lâu rồi nhưng Khổng Vũ không cho. Mà Khổng Vũ không phải là không muốn cho, mà hắn muốn làm cho Hồ Ngọc một chiếc áo khoác. Vốn đã góp đủ lông khổng tước rồi, ai ngờ đúng lúc chuẩn bị may áo thì mấy sợi lông từ bộ cánh vốn quan trọng nhất, lộng lẫy nhất lại bị trộm mất. Không có mấy chiếc lông kia thì không thể làm áo khoác được nên Khổng Vũ mới nóng lòng như thế.

Sở Đông Ly hỏi Khổng Vũ: “Ngươi có manh mối về kẻ trộm lông khổng tước chưa?”

Khổng Vũ lắc đầu.

Hôm đó hắn đang chuẩn bị bắt tay vào may áo thì phát hiện không có chỉ bạc nên đã chạy đi mua chỉ bạc ngay. Nhưng mua xong thì lại không thấy mấy sợi lông cánh đâu nữa. Mấy sợi lông đó được giữ lại khi hắn lột xác nên bên trên có hơi thở của hắn, nhờ đó hắn men theo khí tức đến được núi Hương, nhưng tới đây thì bị đứt đoạn, làm cách nào cũng không tìm tiếp được.

Hồ Ngọc nói: “Hôm qua tiên sinh nói muốn tìm được lông khổng tước thì cần sự trợ giúp của Khổng Vũ. Có phải tiên sinh đã có cách?”

Sở Đông Ly gật đầu: “Có cách, nhưng có thể thành công hay không thì ta cũng không chắc đâu. Đây là lần đầu tiên ta dùng phương pháp này.”

Bình luận

Truyện đang đọc