Đã thật lâu rồi nàng chưa từng vì ai mà đau lòng, có lẽ nàng chính là thích Tô Mạc bá đạo. Giờ nàng mới chú ý tới, kỳ thật Tô Mạc lạnh lùng, là bộ dáng nam nhân trong lòng nàng thích.
Từ trước tới nay, nàng nhìn nam nhân đều là nhìn khuôn mặt đầu tiên, nhưng lần này, lại là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt Tô Mạc.
Trêи người hắn tràn đầy mùi máu, Anh cô nương tham luyến ôm chặt hắn, cảm giác được cánh tay bên hông cũng đang siết chặt, có chút nóng rực. Nhưng còn chưa kịp nói lời nào, Tô Mạc bỗng nhiên rêи nhẹ..
Anh cô nương lúc này mới hồi phục lại tinh thần, con ngươi mỹ lệ bỗng chốc co chặt.
Hắc y nhân nhân lúc Tô Mạc cứu Anh cô nương liền tiến lại phía sau. Trong tay cầm một con dao găm, giơ lên đâm thẳng vào ngực Tô Mạc, ngón tay tựa như ma trảo uyển chuyển lay động, dường như muốn cắt nát trái tim hắn.
Tim đang đập, chợt ngưng bặt.
Dòng chất lỏng ấm áp, theo cằm Tô mạc chảy vào phía sau cổ Anh cô nương, nóng rực khiến nàng phát run. Hai mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm dao găm phía sau lưng Tô Mạc, cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Xung quanh hết thảy đều rơi vào yên tĩnh nặng nề, chỉ còn lại trong đầu trời đất quay cuồng, không phân rõ đông tây nam bắc.
Dao găm kia cùng với dao găm nàng luôn mang theo, giống nhau như đúc.
Anh cô nương nhớ rõ, lúc nương đưa cho nàng con dao găm này có nói, đó là một cặp mẫu tử…
Ánh mắt hắc y nhân, tự cao tự đại.
Anh cô nương chuyển dời ánh mắt từ dao găm sang nhìn nàng ta, thanh âm dường như không phải phát ra từ cổ họng nàng, mang theo cầu xin: “Nương…?”
Tay hắc y nhân bỗng dừng lại, Anh cô nương nhanh tay vươn tới, kéo khăn che mặt của nàng xuống. Phía sau chiếc khăn lộ ra khuôn mặt lãnh diễm lạnh băng.
Anh cô nương vừa cười vừa khóc lớn, cực kỳ bi thương.
Nàng nhìn hắc y nhân xoay người, dưới tay áo đen như ẩn như hiện một lớp hồng y, nàng liều mạng ôm chặt Tô Mạc, mặt cọ vào mặt hắn, tê tâm liệt phế kêu lên: “Tô Mạc----”
Mảnh thược dược dại phía sau nhà gỗ cũng bị thiêu thành biển lửa. Ngọn lửa tựa như những giọt nước, tùy ý lan tràn, tràn tới đâu đốt sạch tới đó.
“Nha đầu ngốc…” Tô Mạc vô lực đẩy nhẹ Anh cô nương, quỳ một gối trêи mặt đất, máu thấm ướt quần áo, máu từ khóe miệng liên tục nhỏ giọt, hắn chậm rãi đưa tay lau khóe miệng, động tác sạch sẽ lưu loát, ở trong mắt Anh cô nương là loại đau đớn tới mê người. Hắn nói, “Mau đi tìm công tử, ta nghỉ một lát sẽ theo sau.”
Anh cô nương không chịu, khóc lóc lắc đầu, dùng cả tay chân bò tới, muốn ôm hắn, nói năng lộn xộn, cực kỳ thương tâm, “Không, ta không đi…Ta không đi…Tô Mạc, Tô Mạc ca ca, ngươi sẽ thế nào a…Ta sẽ không bỏ mặc ngươi…”
Tô Mạc nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vết thương nhỏ mà thôi. Ngươi đừng khóc, cứ làm như ta sắp chết rồi vậy. Ngươi không đi, còn muốn ta bảo hộ ngươi sao, nếu như vậy nói không chừng ta sẽ chết thật đấy.”
“Nhưng mà…Ngươi chảy rất nhiều máu…” Anh cô nương cực kỳ sợ hãi, sờ tay lên người Tô Mạc đâu đâu cũng là máu tươi.
“Không sao…” Nói xong Tô Mạc giơ tay điểm lung tung trêи người vài cái, “Ta có thể điểm huyệt cầm máu. Mau đi a.”
Anh cô nương khẽ cắn môi, sau đó xoay người chạy về phía bọn người Tô Tĩnh. Nhưng nàng vừa quay người lại, Tô Mạc đang quỳ sát bên cạnh biển lửa, lặng yên không một tiếng động cúi gục đầu xuống, khóe miệng còn vương tơ máu, không ngẩng lên nữa.
Anh cô nương chạy ra một khoảng, trong đầu đột nhiên nhớ tới cha nàng từng cho nàng xem qua bản đồ các huyệt đạo trêи cơ thể người. Nàng mở to hai mắt, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch, ngạc nhiên xoay người, gắt gao nhìn thân ảnh đang quỳ trong biển lửa.
Hắn điểm huyệt sao? Hắn căn bản không hề điểm trúng huyệt đạo nào cả, hẳn chỉ giả bộ làm cho nàng xem mà thôi.
Một khắc kia, Anh cô nương cảm giác bản thân trống rỗng như người mất hồn, cất bước chạy về phía hắn.
Tô Mạc, ta còn muốn cùng ngươi ngắm hoa thược dược. Ngươi sao có thể như vậy.
Bên trong biển lửa xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Anh cô nương tuyệt vọng, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, lại thấy huyết nhân trong tòa tháp không biết từ đâu chui ra, Anh cô nương cho rằng bản thân là con mồi của hắn.
Nàng lung lay đứng lên, lau khô nước mắt, trong mắt tràn ngập quyết liệt. Nàng kéo tay áo để lộ ra cánh tay trắng nõn, trêи cánh tay là một đường cổ trùng uốn lượn tượng trưng cho đường sinh mệnh, nhìn huyết nhân cười nói: “Nếu không sợ chết, thì cứ tới đây ăn ta đi.”
Huyết nhân chần chừ một lúc, nhưng hắn đang rất đói, cuối cùng vẫn nhào tới, bắt lấy tay Anh cô nương cắn xuống. Máu thịt bị xé đi, Anh cô nương lại cảm thấy vô cùng thống kɧօáϊ, nàng giơ tay rải độc phấn về phía huyết nhân.
Cổ trùng chịu kϊƈɦ thích chui vào trong miệng hắn, dưới tác động của độc phấn nhanh chóng biến thành cổ độc. Hai tay hắn bóp chặt yết hầu, vô cùng khó chịu.
Anh cô nương nói: “Ngươi giúp ta giết một hắc y nhân, ta liền cho ngươi một miếng thịt. Giết được nữ nhân kia, ta sẽ cho ngươi hết.”
Quy Dĩ ở bên này cũng đang bị vây quanh bởi rất nhiều hắc y nhân. Một tay hắn cõng Diệp Thanh, chỉ dùng một tay để đánh trả, hành động rất khó khăn. Đấu qua được mấy chục hiệp, hắc y nhân vẫn không đả thương Quy Dĩ được bao nhiêu, nhưng lúc này bọn chúng nhận ra Diệp Thanh có vai trò rất quan trọng với hắn, nên chuyển sang công kϊƈɦ Diệp Thanh. Từ lúc đó, để có thể bảo hộ hoàn toàn Diệp Thanh, hắn có chút rối loạn, đưa Diệp Thanh từ sau lưng trực tiếp ôm vào ngực, khiến hắn càng không thể sử dụng đôi tay để đánh trả, chỉ có thể sử dụng hai chân.
Diệp Thanh càng nhìn càng sốt ruột, thấy trêи người Quy Dĩ xuất hiện mấy vết chém, vô cùng đau lòng. Đôi tay nàng gắt gao ôm cổ hắn, nói: “Ngươi không cần phải ôm ta! Ta sẽ tự mình ôm chặt ngươi!”
Động tác Quy Dĩ chợt ngưng lại, đối diện đám hắc y nhân đang tràn đầy khí thế xông tới. Đôi tay hắn nới lỏng eo Diệp Thanh, Diệp Thanh thực ngoan cường tự mình ôm chặt hắn, Quy Dĩ liền đáp: “Vậy ngươi phải ôm thật chặt vào.”
Dứt lời, Quy Dĩ bay lên đánh trả, thủ pháp cực nhanh, khiến hắc y nhân trở tay không kịp. Nhưng lực đạo của hắn quá lớn, động tác dũng mãnh khiến Diệp Thanh có chút ôm không được. Nàng nghiêng đầu nhìn một bên đất trống, khẽ căn môi buông tay ra. Để bản thân liên lụy tới Quy Dĩ, chi bằng tự mình tránh qua một bên để hắn có thể thoải mái xử lý đám người kia.
Quy Dĩ hiển nhiên không dự đoán được Diệp Thanh sẽ đột nhiên buông tay. Kết quả hắn vươn tay không kịp, Diệp Thanh liền trực tiếp bị ném bay ra ngoài, nặng nề té ngã trêи mặt đất. Hai chân nàng đau đớn hít khí mạnh.
Quy Dĩ nghĩ tới, đương nhiên hắc y nhân cũng nghĩ tới. Quy Dĩ ngay lập tức hiểu được dụng ý của Diệp Thanh, chỉ cần lúc này hắn tiêu diệt hắc y nhân thì Diệp Thanh sẽ không sao nữa, vì thế hắn khắc chế xúc động muốn chạy lại chỗ nàng, đánh trả càng thêm mãnh liệt.
Diệp Thanh quỳ rạp trêи mặt đất, hai chân nàng mới vừa bó bột được một hai ngày, hiện tại là thời điểm cần tĩnh dưỡng, vậy mà giờ lại bị té ngã khiến nàng có cảm giác vô cùng đau đớn.
Hai tay nàng chống lên mặt đất, cố gắng cử động hai chân. Mồ hôi tuôn đầy đầu, rốt cuộc cũng cảm nhận được một chút cảm giác, khóe miệng lộ ra tươi cười mặc cho đống băng vải đang nhiễm đầy máu.
Tô Tĩnh và Diệp Tống cũng không nhàn rỗi, Diệp Tống quay đầu thấy Diệp Thanh đang nằm trêи đất, lại có mấy hắc y nhân thấy Diệp Thanh đang ở một mình, nhân cơ hội động thủ. Nàng kêu lên: “A Thanh!” Roi sắt theo tiếng kêu của nàng bay qua, đánh thẳng vào hai chân hắc y nhân.
Cùng lúc đó, Quy Dĩ vừa khéo vặn gãy cổ hắc y nhân, rồi chạy như bay về phía Diệp Tống, đem Diệp Thanh bế lên, xoay người đằng đằng sát khí, một tay tiêu diệt ba hắc y nhân.
Diệp Tống cố thủ được phía sau, nhưng không xử lý được phía trước. Tô Tĩnh kịp thời kéo nàng, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kϊƈɦ.
Một lọn tóc bị lưỡi đao sắc bén cắt đứt, rơi vào biển lửa cháy rụi. Số lượng hắc y nhân quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ đuối sức.
Tình thế hiện tại vô cùng bất lợi. Nhưng đột nhiên một tiếng gầm rú từ bên sườn truyền đến, huyết nhân không hề dự liệu nhảy vào giữa tầm nhìn của mọi người. Một thân hắn toàn là máu, da thịt trêи người cứ rách ra lại khép lại, dữ tợn vạn phần, hắc y nhân chưa bao giờ gặp qua huyết nhân, không khỏi tràn ngập cảnh giác cùng đề phòng, không dám tùy tiện tiến lên công kϊƈɦ.
Huyết nhân đâu thèm quan tâm nhiều, hắn nhảy tới dã man cắn xé, đao kiếm của hắc y nhân chém vào hắn liên tục, nhưng cứ chém đứt da thịt chúng lại nhanh chóng khép lại, vô cùng phi lý.
Đang lúc hỗn loạn, cửa cốc bên kia truyền tới thanh âm ầm ầm. Ngay khi có ánh lửa, liền nghe thấy tiếng nước xôn xao khắp nơi, giống như có thứ gì đó vừa bị nổ tung. Diệp Tống cùng Tô Tĩnh thoáng chốc ngưng lại – không xong!
Quỷ Y dự liệu như thần, bọn chúng thực sự muốn làm nổ con đập để thực nhân ngư tràn về phía hạ du chảy vào Tô Châu, nếu như thế, nhất định sẽ khiến Tô Châu xảy ra đại loạn, hậu quả thực không dám tưởng tượng. Dược mà Quỷ Y đưa cho, Tô Tĩnh còn chưa có cơ hội thả vào trong nước.
Tô Tĩnh lập tức lôi kéo Diệp Tống đột phá vòng vây chạy về phía cửa cốc. Diệp Tống có chút phân tâm, Tô Tĩnh một bên che chở nàng một bên nói: “Có Quy Dĩ ở đó, hắn nhất định sẽ liều mạng bảo vệ A Thanh, ngươi không cần lo lắng.”
Diệp Tống sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần, nàng và Tô Tĩnh, Quy Dĩ và Diệp Thanh chia thành hai đường, nàng chạy ra bên ngoài, hô lớn: “Hẹn nhau ở Tô Châu, tìm được Anh cô nương và Tô Mạc, các ngươi cũng tìm cơ hội chạy đi!”
Diệp Tống chạy không đủ nhanh, phía sau có hắc y nhân truy đuổi, Tô Tĩnh túm tay nàng dùng khinh công chạy như bay. Rốt cuộc cũng tới lạch trời, Diệp Tống muốn đi tiểu đạo bên cạnh lại bị Tô Tĩnh ngăn lại, hắn nheo mắt quay đầu nhìn hắc y nhân đang đuổi theo phía sau, rồi ôm Diệp Tống, quả quyết xông vào lạch trời. Hắc y nhân không chút nghĩ ngợi liền theo vào.
Tức khắc cơ quan trong lạch trời được khởi động, các núi giả bắt đầu di động, khép lại. Tô Tĩnh nhấp môi, bay nhanh về phía trước. Hắn giống như hòa vào bóng đêm, nhẹ nhàng linh hoạt, không ai có thể bắt được hắn.
Mắt thấy quả núi sắp khép lại, ở giây cuối cùng, hai người vọt ra ngoài. Để lại hắc y nhân bên trong kêu gào thảm thiết bị núi giả nghiền thành thịt nát xương tan.
Vừa ra tới nơi quả nhiên nhìn thấy có người đang đập hồ nước, thả ra vài lỗ hổng cho nước tràn vào, rất nhiều thực nhân ngư đang chảy theo dòng nước, vì trêи bờ có không ít người nên chúng nó vô cùng hung ác, kiên quyết không chịu xuôi theo dòng nước.
Tô Tĩnh và Diệp Tống cùng nghĩ tới, chỉ tiếc bị hắc y nhân ngăn lại, mà người cầm đầu, chính là mẹ của Anh cô nương.