PHƯỢNG HỨA QUÂN

Biên tập: Nguyệt Tận

Hứa Hi Diệp khá sửng sốt, không nghĩ rằng đối phương cư nhiên lại là thích khách. Hắn tuyệt nhiên không chút kích động, trầm tĩnh nói: “Hảo! Ngươi bỏ đao xuống, ta đi theo ngươi”.

Cái này chẳng phải thiên hàng kì binh <trời giáng kì binh….ở đây đại loại là “vận may trời ban”> hay sao? Hắn đang suy nghĩ tìm cách rời khỏi chỗ này đến phát rầu, lập tức có người vượt qua thủ vệ nghiêm ngặt trong hoàng cung, phá cửa vào dẫn hắn đi? Thật là may mắn quá đi mà!

Hắc y nhân do dự một lát, cuối cùng cũng buông vũ khí trong tay xuống, lôi Hứa Hi Diệp đi ra ngoài. Thị vệ ngoài cửa căn bản vẫn ra sức bác đấu, thấy hắn bị người ta áp giải ra, tất cả đầu đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Hắn không hề biết hắc y nhân kia là do Phượng Tiềm vương hậu phái tới để bắt mình về. Kẻ mù quáng như hắn còn mừng rỡ như điên chuẩn bị theo hắc y nhân ly khai. May mắn thay có người kịp thời ngăn cản hành động lỗ mãng của hắn.

“Thứ cuồng vọng như ngươi cũng dám giở trò lưu manh ở Quân Diệu quốc. Còn không mau giơ tay chịu trói?!” Quân Thích Ý vẫn lo lắng cho Hứa Hi Diệp, nhịn không được liền chạy tới thăm hỏi, ai ngờ lại chứng kiến một màn khiến hắn vô cùng lo lắng.

Việc này liên quan đến an nguy Hứa Hi Diệp, hắn lại không dám để lộ ra tâm tình sốt ruột, chỉ nghiêm mặt lớn tiếng xích trách đối phương. Hy vọng bọn chúng bị uy nghiêm của mình làm cho khiếp sợ, thừa cơ ra tay cứu người.

Tất cả hắc y nhân vốn đã được huấn luyện, có gầm lên với chúng cũng chẳng đặt trong mắt. Tên cầm đầu đứng ra, đẩy Hứa Hi Diệp đang đờ đẫn cho bọn thuộc hạ tiếp nhận, đắc ý cười lạnh một tiếng.

Bọn thị vệ đã thụ thương đứng phía sau Quân Thích Ý, tất cả đều như hổ rình mồi, nộ khí trùng trùng trừng mắt nhìn những vị khách không mời mà đến <nguyên văn là “bất tốc chi khách”>

“Hi Diệp, mau tỉnh lại. Những tên này không hảo tâm đâu. Chúng đều là thích khách!”

Hứa Hi Diệp ngẩng đầu liếc hắn một cái, chợt lại cúi đầu, cố ý coi thường sự tồn tại của hắn.

Là thích khách cũng chẳng sao. Chính đối phương sẽ cứu cái mạng rơm rạ của hắn ra khỏi nơi này. Vô luận thế nào, hắn cũng không buông tay!

“Nhìn thấy không, Tiêu Dao vương gia? Hắn là tự nguyện đi theo bọn ta. Ngươi còn không mau tránh ra, mở đường cho bọn ta đi?!” Tên thủ lĩnh hắc y nhân như vậy lại mở miệng kêu ra danh hiệu hắn, có chút ngoài ý muốn.

Quân Thích Ý vẻ mặt có chút khó coi. Tuy tức giận vì Hứa Hi Diệp hờ hững, hắn vẫn lớn tiếng nói: “Không được! Mặc kệ hắn có tự nguyện hay không, ta cũng không tùy ý bỏ mặc hắn. Các ngươi mau buông hắn ra, nếu không……….”

“Ha ha. Khỏi phải [nếu không]. Chúng ta đao hạ kiến chân chương! <đại loại là “tớ với cậu xài bạo lực để phân thắng bại đi..”> Gã thũ lĩnh xoay tròn, tạo nên một vòng cung sắc bạc nhìn đến phiêu lượng <xinh đẹp….ta thấy để nó ở đây không thích hợp>

Hứa Hi Diệp bị một hắc y nhân khác kéo ra góc sân. Mọi người đều ngưng thần tĩnh khí nhìn hai người đang giao chiến xuất ra chiêu thức của bản thân.

Mấy chiêu qua đi, hai người đều đứng tại chỗ thở dốc, lạnh lùng nhìn đối phương. Quân Thích Ý đã sớm lộ ra vẻ mệt nhọc trước sau vẫn lo lắng cho an nguy của Hi Diệp. Bọn thị vệ cũng muốn thừa dịp đi cứu người nhưng hắc y nhân lại nhạy bén đưa Hứa Hi Diệp vào bên trong mà đứng chắn ở ngoài.

Vì Hứa Hi Diệp, Quân Thích Ý cơ hồ càng liều mình thêm, nhất cổ tác khí vung kiếm tấn công. Giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập bi ai. Hắn chợt cảm thấy bản thân như một thằng ngốc, nỗ lực nhiều đến vậy, Hi Diệp lại không chút nào cảm kích, còn toàn tâm toàn ý muốn rời khỏi mình. Đáng buồn thay hắn còn ở đây liều mạng vì người kia.

Nhưng hắn không hối hận. Dù có chết tại đây cũng chẳng sao, ít nhất Hi Diệp cũng sẽ hiểu hắn vì ai mà hy sinh hết thảy. Có lẽ còn vì hắn mà rơi nước mắt. Chỉ một giọt đã là quá đủ. Nguyện vọng của hắn thực nhỏ bé, cũng cực kì dễ dàng để đáp ứng………..

Đương ——– Hắc y nhân không kịp phòng bị, vạt áo bị xé toạc tạo thành lỗ hổng dài cơ hồ cả một thước. Một vật từ thắt lưng rơi xuống, dưới ánh trăng thanh khiết phát ra quang mang quỷ dị.

“Phượng Tiềm vương lệnh?!” Quân Thích Ý không khỏi kinh hô một tiếng, đầy rẫy sửng sốt, ngay cả kiếm đã xuất ra cũng quên thu hồi.

Chẳng lẽ những kẻ này là từ Phượng Tiềm tới?! Phượng Tiềm quốc vì sao phải phái thích khách đến? Hơn nữa cũng không phải ám sát Quân Văn Hoa mà là chính thái tử của bọn chúng? Trong đó chẳng lẽ còn điều gì mà hắn chưa biết?!

Hứa Hi Diệp sắc mặt không ngừng trắng bệch. Hắn hiểu được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Chắc chắn vương hậu muốn bắt hắn hồi cung để lột trần thân phận thật sự của mình. Hắn tuyệt đối không thể quay về Phượng Tiềm quốc. Kia chẳng phải là vừa rời hổ huyệt lại tiến lang oa? <vừa rời hang hổ lại vào hang sói>

Bình tĩnh suy xét, hắn đã không còn để mặc người ta thao túng như vừa rồi. Hai chưởng lần lượt đan xen vào nhau, một đạo kình lực nhu hòa chậm rãi đánh lên đẩy hắc y nhân chắn ở trước người hắn ra, xông ra khỏi phạm vi bao vây, chạy tới thị vệ bên này.

“Người đâu! Đem thích khách tất cả đều bắt lại cho ta!” Đối phương trong tay đã không còn con tin, Quân Thích Ý mạnh dạn ra lệnh. Bọn thị vệ sớm đã ghi hận trong lòng, đồng loạt xông lên.

Nào biết, bọn hắc y nhân đều là tử sĩ, đào thoát không xong, một người lại một người cắn lưỡi tự sát. Cuối cùng chỉ còn chừa lại thị thể của bọn chúng trên mặt đất.

“Hi Diệp, ngươi làm ta sợ muốn chết.” Mặc kệ Hứa Hi Diệp có bất mãn hay không, Quân Thích Ý trước mặt mọi người lại tiến lên gắt gao ủng trụ hắn.

Bất quá một ngày không gặp, Hi Diệp của hắn liền gầy đi một vòng. Thân hình căn bản đã không khỏe mạnh lại càng thêm gầy yếu. Gương mặt tựa dương quang kia cũng tiều tụy đi nhiều. Nghe nói là một ngày rồi cũng chưa ăn cơm.

Quân Thích Ý đau lòng ôm lấy hắn, xoa nhẹ lên đôi má: “Yên tâm, ta sẽ không bao giờ…..nhốt ngươi như vậy nữa.”

Hứa Hi Diệp không chút giãy dụa, buồn thanh nói: “Cảm ơn…….” Thanh âm cực nhỏ, chỉ mình Quân Thích Ý ôm hắn là nghe được.

Hi Diệp là kẻ ái ố phân minh. Hắn đích thực đối với Quân Thích Ý không có hảo cảm, nhưng người kia cũng đã ra sức cứu hắn, còn vạch trần âm mưu của bọn hắc y nhân, nếu không giờ phút này hắn đã bị áp giải quay về Phượng Tiềm quốc. Đến lúc đó muốn thoát khỏi tay vương hậu chỉ sợ còn khó hơn cả lên trời.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi?” Quân Thích Ý kinh hỉ lung lay bờ vai của hắn, tưởng chừng như chẳng thể tin nổi cái lỗ tai của mình.

Hắn không nghe lầm chứ? Hi Diệp như vậy lại nói cảm ơn? Chẳng lẽ là thiên phải hạ hồng vũ <ý ảnh là….trời thương ảnh rồi> hay sao? Nỗ lực của hắn cuối cùng cũng chẳng hề uổng phí. Hi Diệp đã có chút cảm động, tương lai sau này chẳng phải càng thêm tốt lành?!

Hứa Hi Diệp ứ không ra tiếng. Hắn không muốn tạo cho Quân Thích Ý …bất kì hy vọng gì nữa.

“Vương huynh! Nghe nói vừa có thích khách xông vào cung. Không biết các ngươi có hay không đã bị kinh hách?” Quân Văn Hoa vừa lúc xuất hiện giảng hòa cho bầu không khí gượng gạo. Thiện Ngộ thân là vương hậu cũng đi theo sau, vẻ mặt lo lắng nhìn Hứa Hi Diệp.

Hơi buông tay ra, Quân Thích Ý đáp lại: “Không có việc gì. Chỉ là vài tên đạo chích, đều đã mất mạng tại đây.” Có một số việc vẫn là không nên nói ra. Vì thế hắn che giấu thân phận thật sự của Hi Diệp, có cơ hội sẽ hỏi người kia nguyên do.

Hắn một khắc cũng không rời khỏi Hứa Hi Diệp, chỉ cần là người ai cũng có thể nói hắn đối Hi Diệp một lòng một dạ. Đáng tiếc, Hứa Hi Diệp thân là kẻ trong cuộc lại không nhìn ra điều này, tuyệt nhiên không chút cảm kích. Khó khăn lắm mới thấy được Quân Thích Ý – vị Tiêu Dao vương gia ương bướng vô đối năm nào – hoàn toàn ngã quỵ trước một nam tử đến từ dị giới, còn chấp nhận chịu đựng biết bao gian khổ.

“Hồi bẩm vương thượng, bọn thích khách này tới để bắt Phượng thái tử. May mắn thay được vương gia ra tay cứu giúp, mới có thể bình an vô sự.” Bọn thị vệ đồng loạt hướng Quân Văn Hoa báo cáo.

“Thật đúng lúc. Văn Hoa, Phượng thái tử lần này đã bị làm cho khiếp sợ, mà vương gia thân thủ lại cao cường, có lẽ bảo hộ Phượng thái tử hẳn chỉ là chuyện nhỏ nhặt.” Thiện Ngộ nhân cơ hội tiến lên góp lời, không ngừng nháy mắt với Quân Thích Ý.

Quân Thích Ý lý nào lại không thấm nhuần ý tứ này, vội tiếp nhận: “Tiểu vương cam tâm tình nguyện bảo hộ Phượng thái tử. Hy vọng quân thượng thành toàn.”

“Đúng a. Vương huynh cũng là có ý tốt. Để hắn tận sức thể hiện bổn phận kẻ làm chủ đi.”

Nhờ Thiện Ngộ cùng Quân Thích Ý phối hợp thuyết phục, Quân Văn Hoa không chút do dự liền gật đầu. Hứa Hi Diệp căn bản không có cơ hội cự tuyệt loại hảo ý không được tốt cho lắm này. Hắn có chút nổi cáu liếc Thiện Ngộ một cái, Thiện Ngộ chỉ phiêu nhiên cười. Hắn lập tức thu hồi ánh mắt, chuyển sang trợn trừng nhìn tên Quân Thích Ý lắm chuyện.

Trong nháy mắt, Thiện Ngộ kéo Quân Văn Hoa rời đi, thị vệ cũng tản ra, chỉ để lại hai người Hứa Hi Diệp cùng Quân Thích Ý.

Quân Thích Ý kích động kêu to: “Tốt quá, ta cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên ngươi cả ngày. Rất hạnh phúc a!” Hệt như hài tử khua tay múa chân, Hứa Hi Diệp nhìn thấy chỉ lắc đầu.

Thật là phấn khởi mà. Chỉ là bảo hộ hắn, nhìn hắn như vậy, so với việc thống nhất thiên hạ còn phấn chấn hơn. Đúng là không tài nào đoán ra kẻ này đang nghĩ gì?!

Không đúng, người kia tróc bất tróc mạc cũng không lộ ra, liên quan gì tới hắn? Từ lúc nào hắn cũng đã chịu không ít ảnh hưởng, tâm tình khi tốt khi xấu?

Hứa Hi Diệp không vui nhíu mày, tức giận nói: “Ngươi muốn múa may gì thì cứ tiếp tục đi. Ta về phòng nghỉ ngơi.”

Vừa vào đến phòng, hắn nhịn không được liền thở dài. Phòng ốc cơ hồ bị thiệt hại không ít. Cửa sổ bị phá thành cái lỗ lớn, muốn ngủ một giấc cũng sợ lại có người xông vào.

Quân Thích Ý vội thu lại khuôn mặt tươi cười đắc ý của mình, theo sau hắn chạy vào. Nhìn khắp phòng bừa bãi, lắc đầu nói: “Không được, nơi này quá lộn xộn. Đêm nay ngươi không thể ở đây được. Chúng ta đi dùng bữa trước đi. Ta sẽ tìm một nơi an tĩnh cho ngươi nghỉ ngơi”

Không chờ hắn đồng ý, Quân Thích Ý kéo tay hắn chạy đi. Nói đến lại buồn cười, Quân Thích Ý kéo thẳng hắn vào ngự thiện phòng. Các trù tử <đầu bếp a~> nơi đây nhìn thấy vương gia thân lâm đến sợ tới mức miệng đóng chặt không dám nói câu nào. Quân Thích Ý lại vung tay, cho bọn họ lui ra, lôi kéo Hứa Hi Diệp hai người cùng chui vào trong trù phòng, gặp đồ ăn liền ra tay càn quét.

“Ha ha ——- cái này ăn ngon lắm, ngươi tới thử xem đi.” Miệng đầy thức ăn, Quân Thích Ý cơ hồ nói cũng nói không rõ, lại nâng bàn tay bóng nhẫy lên đưa khối thịt không rõ tên đến bên miệng Hứa Hi Diệp.

Nguyên lai Hứa Hi Diệp được lôi kéo vào đây, sớm bị tên quỷ chết đói đầu thai Quân Thích Ý này khiến cho ôm bụng cười sằng sặc. Lúc đầu hắn chỉ đứng một bên nhìn Quân Thích Ý ăn. Một ngày không ăn khiến hắn thật sự nhịn không được, cái bụng không ngừng kêu cũng vọt lên ăn lấy ăn để một phen. Giữa chừng còn cùng Quân Thích Ý tranh giành thức ăn, hai người cãi nhau ầm ĩ, thật cũng vui vẻ hồi lâu.

“Ân, đây là thịt gì? Hương vị không tồi!!” Một ngụm nuốt thức ăn vào, Hứa Hi Diệp liếm liếm khóe miệng, tiếc mùi vị còn chưa hết.

Giờ phút này, hắn đã quên mất Quân Thích Ý chính là kẻ hắn từng oán hận, chỉ biết đối phương là một người bạn ăn uống, có thể cùng hắn ăn, cùng hắn chơi đùa. Thật sự là tuyệt diệu mà!

Quân Thích Ý nhìn Hứa Hi Diệp thoải mái tươi cười mà ngây người, hắn không nhớ rõ Hi Diệp đã bao lần từng cười thật tình như thế. Hiện giờ lại cười vui vẻ đến vậy, vô ưu vô tư. Thật sự nếu phải lấy tất cả các ngôi sao trên thế giới này để đổi lấy nụ cười vui vẻ của người kia, hắn lập tức bắc thang lên trời mà hái.

“Ngươi đoán đi” Để cho thời khắc tốt đẹp dừng lại trong chốc lát, Quân Thích Ý cố ý tạo nên một cái thắt gút.

Ngoạn tâm cùng nhau, Hứa Hi Diệp ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, hỏi: “Thịt thỏ? Thịt bò?” Nói xong, lại cảm thấy không giống, đầu óc bắt đầu dao động.

Quân Thích Ý phì cười, nói: “Không phải, cũng không đúng. Đây là thử nhục <thịt chuột =)) =))>!” Ở Quân Diệu, thịt chuột có mùi vị hiếm thấy, cũng chỉ có hoàng cung quý tộc mới được hưởng thụ loại cao lương mỹ vị này thôi!

Oa ——- Hứa Hi Diệp lập tức vọt ra một bên không ngừng nôn ra như điên, cơ hồ đem hết thảy những thứ vừa ăn vào phun ra hết. Đối với hắn mà nói, thịt chuột chắc chắn là độc dược xuyên tràng <lủng ruột =))>. Mỗi lần nhìn thấy con chuột vừa hôi vừa đen chạy tới chạy lui trước mắt, hắn lại có bộ dáng hệt như bây giờ. Lúc này bảo rằng thứ hắn ăn là thịt chuột, nói hắn làm sao chịu nổi đây?

Hối hận không thôi, Quân Thích Ý chạy nhanh tới vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí, thần tình áy náy nói: “Thực xin lỗi, ta không biết ngươi không ăn thử nhục.”

Nhưng hết thảy đều đã muộn, không khí hòa thuận ban đầu hầu như chẳng còn. Hứa Hi Diệp mặt mày tối sầm, đẩy hắn ra, giây lát biến mất không thấy đâu.

Trở lại phòng của mình đã sớm được sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Trên chiếc bàn vuông bằng gỗ tử đàn đã bày sẵn trà cụ chỉnh tề. Hứa Hi Diệp lập tức xông lên ôm lấy ấm trà uống liền một hơi, mãi đến khi phun ra tất cả thức ăn trong dạ dày, tâm tình hắn mới tốt lên một chút.

Quân Thích Ý cũng không xuất hiện vì hắn biết Hi Diệp sinh khí, đang trong cơn giận dữ cũng không tiện nói chuyện. Vậy nên hắn quyết định cho Hi Diệp một khoảng thời gian để thả lỏng tâm tình, buổi tối sẽ lại đến tìm, hắn còn rất nhiều điều muốn nói ——-

Gió thoảng mát, Hứa Hi Diệp lại một chút cũng không buồn ngủ. Nằm trên tháp phủ tơ mềm mại, tràn ngập trí óc hắn hết thảy đều là thân ảnh của cái tên Quân Thích Ý đáng ghét kia, trằn trọc xoay người. Hắn không biết bản thân vì sao lại như vậy? Rõ ràng là ngủ không được, trong đầu chỉ có thể nhớ tới Thiện Ngộ, tuyệt đối không nên là cái tên Quân Thích Ý rác rưởi đầy mình đó!

Đông đông ——–

Vểnh tai lên nghe ngóng, tựa hồ có người gõ cửa. Hiện tại đã là giờ tý, ai lại muốn gặp hắn? Bất quá trong khoảnh khắc, Hứa Hi Diệp đoán được đại khái, lại lười đi mở cửa ứng phó với người đến, lập tức xoay người làm bộ như đã ngủ say.

Nào biết, lai nhân cũng không chịu để yên. Gõ vài tiếng không thấy ai đáp lại liền đẩy cửa đi vào, cước bộ nhẹ nhàng tựa mèo con. Nương theo ánh trăng mờ nhạt nhìn lại, không phải Quân Thích Ý thì còn ai vào đây?!

“Hi Diệp, ngươi đã ngủ chưa?” Trong giọng nói lộ ra tia thất vọng. Quân Thích Ý chậm rãi đi đến bên cạnh, ngồi xuống.

Xem ra hắn đã tới muộn, Hi Diệp đang ngủ.

Nâng thủ vuốt ve làn da trơn bóng mềm mại, Quân Thích Ý say mê nhìn ngắm. Hắn căn bản chỉ định đến nhìn người trong lòng một chút, chẳng ngờ giờ phút này lại không dừng được tay.

Hứa Hi Diệp trước mắt thần thái không còn phấn chấn như những ngày ở Phượng Tiềm quốc.  Nhìn hắn ngủ yên thật có một ý vị khác, cứ như ánh trăng nhàn nhạt rơi trên người hắn, óng ánh trắng toát, trở thành một loại mê hoặc!

Thân thể Hứa Hi Diệp cứng ngắc, tim đập nhanh, mày không thua gì mặt cau lại thành một đoàn, nếu không đưa lưng về phía Quân Thích Ý e rằng đã sớm bại lộ.

Cái tên Quân Thích Ý chết tiệt kia vì sao giữa canh ba đã đến? Chẳng lẽ lại có ý đồ gì sao? Trong đầu hắn phút chốc hiện lên hình ảnh kiều diễm, ngực không khỏi bốc lên ngọn lửa!

Điều chỉnh hô hấp, muốn đè nén đi xuống, ai ngờ hô hấp lại càng nhanh hơn, tâm hắn đập cũng càng lúc càng nhanh!

Hắn cảm thấy bản thân ngày càng không giống với chính mình lúc trước. Đi tới nơi này, ở cạnh Quân Thích Ý chưa đến một tháng, thế nhưng tư tưởng dơ bẩn lại tràn ngập đầu óc hắn. Con người ngày xưa của hắn đi đâu rồi? Ngay cả hắn cũng mù tịt không biết gì cả!

Bình luận

Truyện đang đọc