PHƯỢNG LINH KỶ

Hổ Khiếu thành, khu vực quân sự quan trọng nhất đế quốc, tướng quân Thiết Thạch Khoan suất lĩnh hùng binh đệ nhất đế quốc - Dũng Sĩ quân đoàn.
Dũng Sĩ quân đoàn có ba mươi vạn đại quân, trong đó hai mươi lăm vạn đại quân trực tiếp đóng quân tại thành thứ nhất ở phía đông - Hổ Khiếu thành, sáu vạn (?) quân đóng ở Đông Xuyên thành, Tuyên Võ thành cùng với phía bắc là Phúc Xương thành, Hàn Băng thành và Lam Cùng thành.
Mỗi lần đại chiến cùng Viêm Sa, đa số là ở Hổ Khiếu thành! Tất Quyền Ngọc chính là được điều nhiệm trở thành đại đội trưởng đại đội thứ bảy của đại quân trú tại Hổ Khiếu thành. Lãnh hai vạn binh.
Lúc này Tất Quyền Ngọc một thân khôi giáp bạch sắc đứng trên tường thành của Hổ Khiếu thành, nhìn phòng tuyến của Viêm Sa - sông đào bảo vệ thành bên ngoài là vùng đất bằng phẳng, mà nơi thị lực có thể nhìn thấy xa nhất đó là bá duyên hà( con sông dùng để làm ranh giới), bá duyên hà cũng giống với Bạc Băng Hà đều lấy sông băng ở phía Bắc Phượng Linh làm ngọn nguồn, chảy về bôn đại hải ở phía Đông Nam, đem Viêm Sa cùng Phượng Linh ngăn cách, nó là bình chướng thiên nhiên giúp Phượng Linh chống cự Viêm Sa.
Nơi này không có núi rừng, cũng không có quan ải, nơi này chỉ có sông núi hùng hổ chia cắt hai đế quốc, trên đó chỉ có một cây cầu treo bằng dây cáp. Mà hai bên đầu cầu đều có binh lính của hai đế quốc canh gác - đây là biên giới, vào thời kỳ hòa bình, cây cầu treo dùng để cho các nhóm thương nhân đi qua.
Thời tiết tháng năm đã bắt đầu trở nên nóng bức. Tất Quyền Ngọc một thân bạch giáp đứng ở phía trên tường thành, mặc dù trong các tướng sĩ nàng nhỏ gầy vẫn như cũ, nhưng trên người nàng lại phát ra loại khí thế địch ngàn quân làm cho người ta không thể xem thường. Tất Quyền Ngọc lúc này so với lúc gia nhập quân ngũ một năm trước đã cao hơn không ít, mà khí thế tạo ra do dốc sức trong quân đội đã khác xa so với thời điểm còn ở trong kinh thành, lưu manh nháo sự đánh nhau sao có thể sánh bằng....
"Nơi này nhàm chán hơn so với Tây Phượng Quan bên kia..." Hoắc Sơn biểu môi. Thời điểm còn ở Hà Tây quân đoàn, cùng Xích Châu cách hai ba bữa quân hai bên đều ma sát với nhau, trận lớn trận nhỏ, luôn luôn đánh. Mà nơi này thật im lặng, đến đây đã ba tháng mà một nửa bóng dáng địch nhân cũng không thấy! Mỗi ngày đều thủ ở đây, thật nhàm chán!
"Ngươi muốn đánh trận?" Tất Quyền Ngọc điêu mày, cười nói.
"Thâm gia quân ngũ, không đánh giặc thì làm cái gì? Không phải nói, Viêm Sa từ trước đến nay đều hiếu chiến, luôn khi dễ Phượng Linh chúng ta sao, như thế nào đến đây đã ba tháng mà một nửa động tĩnh cũng không có?" Hoắc Sơn ủy khuất nói.
Tất Quyền Ngọc thở dài một tiếng: "Ngươi nha, chính là phần tử hiếu chiến, ngươi cho là mỗi trận đều giống thời điểm chúng ta ở Tây Phượng Quan, chết vài trăm người liền xong việc? Hay không chết người thì liền được giải quyết? Ngươi nhìn phía trước, vùng đất bằng phẳng, ngoài ra chỉ có một cái bá duyên hà...ngươi cảm thấy một khi khai chiến, sẽ là tình huống gì?"
Hoắc Sơn cười nói: "Nếu quân địch tiến lại đây, trước hết phải qua sông, khi quân địch qua sông chúng ta có thể ở trên bờ xử lý bọn họ."
"Viêm Sa lâm hải, giỏi về thủy chiến, trước kia hai nước giao chiến đều là Viêm Sa giá thuyền lớn đến, một thuyền có thể chứa hai ngàn người. Năm mươi thuyền là mười vạn người. Nếu khai chiến trên sông, thuyền của bọn họ di chuyển có độ, hoàn toàn chính là tòa thành di động. Chúng ta khó có thể cùng bọn họ chống lại, nếu bọn họ qua sông thành công, trên bờ chính là bình nguyên, Hoắc Sơn ngươi nói xem có thể dùng đấu pháp nào để đánh?" Tất Quyền Ngọc nhìn phiến bình nguyên ở bên sông đào bảo vệ ngoại thành kia. Đây đúng là thời điểm cỏ xanh tươi tốt.
"Ta liền dùng hai mươi vạn đại quân lao ra cửa thành cùng hắn quyết một trận cao thấp!" Hoắc Sơn nói.
"Nếu như vậy, kia không phải chết vài trăm người, mà thường thường sẽ chết vài vạn người! Hoắc Sơn a.... Thiên hạ này, mạng ai không phải là mạng? Mạng ai mà không đáng giá? Binh lính chúng ta có người nào có thể tùy tiện lao ra tìm chết? Viêm Sa bọn hắn có bao nhiêu binh có thể tự mình đi qua bá duyên hà? Cho nên Đông tuyến này, không có xảy ra tiểu chiến, trận đầu tiên chính là đại chiến!" Tất Quyền Ngọc cảm khái nói. Nơi này mới chính là chiến trường chân chính.
Mấy trăm năm trước, thời điểm Phượng Linh thống nhất, chính là cùng Viêm Sa đối thị, khí đó một cái bá duyên hà này đã cản trở cước bộ của Phượng Linh. Làm cho Viêm Sa giữ lấy một phần nhỏ nhoi tại đây trên lục địa Phượng Linh. Huống chi, nay Phượng Linh từng cường đại đã bị phân tách thành tứ quốc.
Nay Phượng Linh sớm đã không còn là đại quốc cường đại mênh mông năm xưa... Mỗi trận chiến nơi đây, binh lính phải dùng chính máu tươi của mình để bảo vệ quốc thổ Phượng Linh, mà mỗi trận ở đây đều là nỗi đau của Phượng Linh! Mỗi trận chiến ở đây, không biết đã làm biết bao thê tử mất đi trượng phu, bao nhiêu mẫu thân mất đi hài tử?
"Nhưng là...lão đại, nếu không đánh trận, làm sao có thể lập được quân công? Nếu không có quân công, thì như thế nào có thể làm tướng quân? Không làm tướng quân, ngươi lại như thế nào có thể trở về kinh thành, đi tìm tẩu tử?" Hoắc Sơn hơi hơi nhíu mày. Quân công a quân công, thứ Tất Quyền Ngọc cần chính là quân công!
Tất Quyền Ngọc hơi ngẩng đầu lên, ôn nhu cười, chỉ tay vào ngực nàng: "Tẩu tử của ngươi, đang ở trong này của ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở về!"
Tất Quyền Ngọc cười, đi xuống tường thành.
"Lão đại còn có phương pháp gì sao?" Hoắc Sơn vội vàng đuổi theo, cười hì hì đi bên người Tất Quyền Ngọc.
"Dũng Sĩ quân chính là quân đoàn đứng đầu đế quốc, mỗi vị tướng quân ở nơi này đều người là thân binh bách chiến, võ công siêu quần, vì để khích lệ tướng sĩ dũng cảm tập võ, Dũng Sĩ quân đoàn có một truyền thống luận võ mỗi năm một lần. Một binh sĩ có thể đánh bại hai tiểu đội phó, vậy hắn có thể lên làm tiểu đội phó, nếu một tiểu đội phó có thể đả bại hai tiểu đội trưởng vậy hắn liền có thể tăng lên làm tiểu đội trưởng, một tiểu đội trưởng có thể chiến thắng hai đại đội trưởng, như vậy hắn liền trở thành đại đội trưởng... Nếu một người bị thủ hạ của hắn đả bại hai lần thì hắn sẽ bị giáng cấp." Tất Quyền Ngọc cười ha ha nói.
Hoắc Sơn đột nhiên thông suốt nói: "Như vậy, lão đại ngươi nếu đánh bại hai vị phó tướng, ngươi liền trở thành phó tướng?"
"Đúng vậy!" Tất Quyền Ngọc cười nói.
"Oa... Lấy võ công của lão đại..." Hoắc Sơn không nói, ở trong lòng âm thầm tính toán - nhưng lại không có hai đại tướng quân cho nàng ấy xử lý, nếu không, lão đại nhất nhất định có thể trở thành đại tướng quân!
"Ta bình tĩnh một chút không được sao?" Tất Quyền Ngọc thân thủ gõ lên trán Hoắc Sơn một cái.
Hoắc Sơn vội vàng nhu nhu trán của, nói: "Vậy khi nào thì luận võ?"
"Ngày mai!" Tất Quyền Ngọc đáp một tiếng, sau đó hướng doanh trại mà đi.
Ngày mai! Cẩm Hà, ta nhất định sẽ trở thành tướng quân! Ta sẽ dùng cách thức của ta, dùng chính năng lực của mình để chậm rãi trở về bên cạnh ngươi! Sẽ không để ai cướp ngươi đi một lần nữa!
Ngày 24 tháng 5, tại doanh trại của Dũng Sĩ quân đoàn, tiên cờ tinh minh, hai mươi lăm vạn đại quân sắp xếp chỉnh tề. Hôm nay, chính là đại hội luận võ mỗi năm một lần.
Quân đoàn có mười hai đại đội, sân được chia làm mười hai nơi để binh lính tiến hành khiêu chiến. Mỗi binh sĩ đều có cơ hội, chỉ cần cảm thấy bản thân có năng lực chiến thắng hai vị chưởng quan(cấp trên). Binh sĩ có quyền được sở hữu cấp bậc của một trong hai vị trưởng quan mà mình cảm thấy dễ thắng nhất, theo thứ tự khiêu chiến!
Thiết Thạch Khoan tướng quân đi vòng quanh mười hai sân tuần tra, hắn muốn nhìn một chút Tất Quyền Ngọc biểu hiện như thế nào!
Thời điểm ở kinh thành, Tất Quyền Ngọc là một tên ăn chơi trác táng, chuyện này chính hắn là một tướng lĩnh ở biên quan mà còn nghe được. Hắn thật không thể tin được, hài tử này có thể dùng một năm liền trở thành đại đội trưởng - hắn quả thật có chút nghi ngờ.
Thiết Thạch Khoan hoài nghi, có phải Tiếu Trí Lực bao che cho hắn hay không. Bởi vì không có một binh sĩ nào có thăng cấp nhanh như thế.
Hắn cũng có chút lo lắng, dù gì hắn cũng từng là phó tướng dưới trướng của Tiếu Trí Lực tướng quân, nên đối với tướng quân càng có thêm hảo cảm, mà Tất Quyền Ngọc lại là con của Tất Trạch Việt, nên hắn sẽ kính trọng đối với nhi tử của tướng quân!
Nhưng trong Dũng Sĩ quân đoàn, hắn không thể bao che cho Tất Quyền Ngọc. Tất Quyền Ngọc thân là đại đội trưởng có nhiệm vụ phải nhận khiêu chiến của tiểu đội trưởng. Đây là quy củ, hắn không thể ngăn cản, cũng không có khả năng ngăn cản!
Nếu Tất Quyền Ngọc hữu danh vô thực thì hôm nay chính là thời điểm thanh danh của hắn bị phế bỏ. Thiết Thạch Khoan nghĩ, không muốn nhìn thấy kết quả như vậy nên mới đến xem Tất Quyền Ngọc như thế nào!
Đại đội thứ bảy. Trận chiến giữa tiểu đội phó khiêu chiến tiểu đội trưởng vừa mới kết thúc. Không có vị tiểu đội phó nào thành công - trong Dũng Sĩ quân đoàn, mỗi quân quan đều phải dốc sức mới thành công, ở nơi này không có may mắn chỉ có thực lực. Mỗi một năm luận võ, người khiêu chiến thành công rất ít, nhưng nếu thành công người đó sẽ là cường giả làm cho người ta tôn kính.
Theo thứ tự, trận khiêu chiến với tiểu đội trưởng chấm dứt. Trong toàn quân đoàn thành công chỉ có hai người. Mà hai người này cũng có thể tiếp tục trận đấu khiêu chiến với đại đội trưởng.
Mười hai sân khiêu chiến đã được giải tán, hợp nhất một sân khiêu chiến - đây là nơi tiểu đội trưởng khiêu chiến với đại đội trưởng....
Dũng Sĩ quân đoàn có mười hai đại đội, tương đương với mười hai vị đại đội trưởng! Tiểu đội trưởng có thể lựa chọn khiêu chiến hai trong số mười hai người này.
Tiểu đội trưởng thứ nhất đi ra, hướng tới Tất Quyền Ngọc mà đi...
Sau khi làm quân lễ, Tất Quyền Ngọc bước ra - nàng là người trẻ tuổi nhất, nhỏ gầy nhất, cũng là người sau cùng gia nhập Dũng Sĩ quân đoàn, ở Dũng Sĩ quân đoàn không cần nói đến quân công, huống chi là nói đến người có uy tín -  đến từ quân công của Hà Tây quân đoàn, làm cho các tiểu đội trưởng ở Dũng Sĩ quân đoàn sớm đã chướng mắt! Đến từ vinh sủng của Hoàng thượng, bọn hắn cũng không tin!
Vinh dự đến từ thực lực chứ không phải đến từ hư danh!
Thiết Thạch Khoan trong lòng có chút lo lắng - trong mười hai đại đội trưởng, Tất Quyền Ngọc thoạt nhìn là người nhỏ yếu nhất. Cho nên, hắn đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được khiêu chiến nhiều nhất!
Tướng sĩ vây xem đều hiện ra một biểu tình - hôm nay, danh dự của Tất Quyền Ngọc xem như rác bị quét đi rồi...
Chỉ có Hoắc Sơn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi! Lão đại bắt đầu thể hiện rồi! Nàng tin tưởng Tất Quyền Ngọc không phải là người mấy tên mãng phu này có thể đả bại!
Buổi trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng lên phía trên giáo trường.
Tất Quyền Ngọc nhẹ nhàng cởi trường thương trên lưng xuống. Tiểu đội trưởng trước mặt hướng nàng cúi chào - đây là tôn trọng của hạ cấp đối với thượng cấp.
Tất Quyền Ngọc hoàn lễ - đây là kính yêu(?) của thượng cấp đối với hạ cấp.
Ánh mặt trời đảo qua đại đao của tên tiểu đội trưởng kia. Ánh sáng chói mắt làm mọi người trong lòng rùng mình một cái...
Theo sau là một tiếng rống mãnh liệt của tiểu đội trưởng. Đại đao lập tức xuất ra, không có hoa tiếu, chỉ có lực lượng không gì sánh kịp....đây là mã tấu. Ở trên chiến trường, một đao mã tấu có thể lấy được đầu địch nhân. Đây cũng chính là quân hồn, một đao xuất ra là hoàn toàn không có đường lui.
Có người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi....
Một âm thanh vang lên, trường thương Tất Quyền Ngọc nhất khởi, không tránh không né, hướng đại đao của người nọ đánh tới. Một tiếng nổ vang lên, đại đao cuồng bạo nhất thời ngừng lại, Tất Quyền Ngọc thu hồi thương, thân thủ bay lên trời, một tiếng bạo rống, dương quang trường thương ở buổi ban trưa mãnh liệt xuyên qua cả thiên không, đánh xuống đại đao, mọi người không khỏi hí mắt nhìn, ngay cả Thiết Thạch Khoan cũng không thể nhìn rõ...
Chờ mọi người nhìn rõ, tiểu đội trưởng kia đã bị đánh bại! Bị đánh bại một cách chớp nhoáng. Chiến đao bị cắt làm hai đoạn, nam tử cao lớn kia chưa từng chịu một thương của Tất Quyền Ngọc lại phun ra một ngụm máu, suy sụp ngồi dưới đất, sợ hãi mờ mịt nhìn Tất Quyền Ngọc.
Tất Quyền Ngọc thu thương, vân đạm phong khinh, hướng tiểu đội trưởng cười, sau đó lui về đội ngũ của đại đội trưởng.
Nhất thương định càn khôn. Tất Quyền Ngọc không nghĩ sẽ biểu hiện quá kém, không nghĩ sẽ đùa giỡn với mấy tiểu đội trưởng để tiêu hao thể lực - thể lực của nàng còn để dành cho bốn vị phó tướng kia.

Bình luận

Truyện đang đọc