PHƯỢNG THẤM

Ánh mặt trời tràn vào trong phòng, ta miễn cưỡng mở hai mắt.

“Vương gia……” Bên tai truyền đến giọng nam ôn nhu. Khẽ cau mày, cầm lấy quần áo, tùy ý phủ lên, đôi chân trần trắng nõn bước trên sàn.

“Vì cái gì còn chưa đi?” mang theo tia nhìn chán ghét, ta nhìn về phía nam hài. Ta thừa nhận, ta có bệnh khiết phích, chán ghét sau khi làm việc đó có người ở trên giường ta.

Nhìn cặp mắt linh động kia hiện lên một chút nan kham, cùng với bi thương. Ta đẩy cửa ra, thị nữ Thanh Nhi đang cầm chậu rửa mặt, chuẩn bị tiến vào, nhìn đến nam hài trần trụi trên giường ta, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng không có chút ngượng ngùng. Chính là đối ta hạ người, gọi một tiếng “Gia”, liền bước qua người ta, đem chậu rửa mặt đặt một bên.

Ta bước đến, vươn tay, nắm lấy cằm của nàng, nhìn vào ánh mắt to tròn của nàng, ta cười khẽ, đặt môi hôn, nhẹ nhàng, giống như tình nhân bình thường ôn nhu với nhau.

Rời đi cánh hoa của nàng, đầu tựa vào bả vai của nàng, nghiêng mặt, ta hướng về phía tai nàng thổi khí.

“Thanh Nhi, nam hài kia phiền ngươi xử lí ……” Thanh âm rất thấp, ta biết chỉ có nàng nghe thấy.

“Gia, ngài có thể bỏ qua nam hài xinh đẹp như vậy không, hắn đã đắc tội gì ngài a?”

Thanh âm của Thanh Nhi thực trong trẻo, cùng tên nàng giống như nhau, lại mang theo vài phần thẹn thùng.

Ta có thể cảm giác tầm mắt của nàng nhìn xuyên thấu qua bả vai của ta nhìn đến nam hài trên giường kia, trong ánh mắt có chứa vài phần đồng tình.

Đứng thẳng người, ta nhu nhu nàng, gợi một chút tươi cười, mang theo một chút sủng nịch

“Thanh Nhi, ngươi có biết, ta rất ghét đứa nhỏ không nghe lời.”

Thanh Nhi gật gật đầu.“Giường của gia, hôm nay Thanh Nhi giúp ngươi đổi mới.”

“Thật thông minh.” Vừa lòng cười cười. Ta xoay người, ánh mắt dừng trên người nam hài xinh đẹp kia, khuôn ngực trắng nõn còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua, xanh có tím có, lại không hề tổn hao đến sự xinh đẹp của hắn, càng tăng thêm một tia kiều mỵ. Ta hạ mắt, che lại vẻ âm ngoan trong mắt.

Trong một khắc kia, ta liền biết, thiên sứ, bất quá cũng chỉ là một người ngu xuẩn, không hề có mục tiêu. Lúc thân thể của hắn lạnh như băng, ta liền nhìn thấy thiên sứ nổi ý tươi cười, mang theo hạnh phúc tươi cười, trong ánh mắt lưu quang tràn đầy máu.

“Vương gia……” Thanh Nhi thở nhẹ gọi thần trí ta về, thu lại hai cánh tay mảnh khảnh, mặt nam hài trướng đỏ bừng, hai mắt mở rất lớn, nước mắt chậm rãi theo khóe mắt chảy xuống dưới.

Bỗng nhiên buông ra hai tay, hai tròng mắt linh động trước kia giờ đã là vẻ trầm lặng, không có một tia ánh sáng, cho dù ánh mặt trời chiếu ngập trong đó, cũng không khôi phục lại vẻ sinh khí ban đầu.

Nhìn hai tay thon dài của chính mình, cười khẽ, thế nhưng không khống chế được. Màu bạc dưới ánh sáng tỏa ta ra màu sắc hoa mỹ. Đây là vật liên hệ duy nhất với kiếp trước của ta. Đây là lễ vật duy nhất hắn tặng cho ta, cũng chỉ vì hắn muốn ta thả lỏng cảnh giác. Buồn cười là, ta lại mang theo trí nhớ của kiếp trước, chịu đựng thống khổ, hai tay ta gắt gao nắm lấy chiếc nhẫn màu bạc.

“Gia?”

Nhìn sắc mặt lo lắng của Thanh Nhi, tay ta khẽ vuốt hai má của nàng. Đứa nhỏ này, là thật sự lo lắng cho ta đi…… Ở kiếp này, chỉ có nàng là thật sự lo lắng cho ta đi……

Bình luận

Truyện đang đọc