PHƯỢNG TƯƠNG SỒ


---------------------------
Bên ngoài giảng đường, có hai thiếu niên lang tầm khoảng mười mấy tuổi đứng song song nhau, từng giọt mồ hôi thấm ướt vạt áo dưới cái nắng mùa hạ gay gắt đốt cháy da thịt cùng tiếng ve kêu ồn ã quanh quẩn bên tai.
Đứng hồi lâu khiến bắp chân hai người run rẩy liên tục, lung lay tựa như sắp ngã.
Nhưng ngay lúc này, bên trong giảng đường truyền đến tiếng sột soạt của sách giấy được khép lại, phu tử (*) từ từ nói: "Hôm nay cũng học được kha khá rồi đấy, các trò ra về đi." Nói xong ông còn không quên nhướn cổ lên nói ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm bổng: "Hai tiểu tử kia phải đứng tấn thêm hai canh giờ nữa mới có thể về đấy!"
(*) Phu tử: thầy giáo
Nghe xong câu này, hai chàng thiếu niên vốn dĩ tinh thần phấn chấn lại trở nên ủ rũ như đóa hoa thiếu nước.
Bên trong loáng thoáng thanh âm thu dọn sách vở, không lâu sau từng đám người lục tục ra.

Bọn họ đối với việc hai thiếu niên bị phạt như cơm bữa này đã quen thuộc, chẳng thèm nhìn một cái đã trực tiếp lướt qua như một cơn gió.

Hai người đứng đó rũ mắt xuống chờ mọi người tản về gần hết, đột nhiên một thiếu niên không kìm được đưa mắt nhìn vào tiểu cô nương duy nhất còn nán lại bên trong.

Nàng ấy áng chừng chỉ mới mười tuổi, hai bím tóc dài thả xuống rơi trên y phục nhỏ nhắn màu xanh lá, làm bật lên khuôn mặt trắng mịn của nàng.

Tiểu cô nương đang cất gọn sách vở như cảm nhận được gì đó liền giương mắt lên, vừa thấy liền nhịn không được bật cười một tiếng.
Dung mạo bé gái vốn đã mềm mại đáng yêu, vừa cười lên đã khiến hai thiếu niên lang mặt đỏ bừng bừng vội ho khan một tiếng.

Thiếu niên vóc dáng cao hơn ghé mình vào khung cửa sổ, cao giọng bảo: "Lăng Tri, ta có chuyện muốn nói với muội."
Lăng Tri không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu ai gặp cũng thích mà còn là con gái của đệ nhất mỹ nhân trong trấn này.

Nên không có gì bất ngờ khi nàng là tiểu cô nương được yêu mến nhất ở đây.

Tạ Thanh Li là tên gọi của mẫu thân nàng, nói là họ là mẫu tử nhưng thực chất Tạ Thanh Li không phải là mẫu thân thân sinh của Lăng Tri.

Mọi người nơi đây đều biết rõ mối quan hệ của hai mẫu tử họ: ba năm trước, Tạ Thanh Li mang theo Lăng Tri bảy tuổi vào cư ngụ trong trấn, thời gian đầu hai mẹ con không nơi nương tựa suýt chút đã chết đói trên đường.

May mắn thay họ được người tốt cưu mang, tìm cho Tạ Thanh Li một công việc để hai mẹ con sinh sống ổn định qua ngày.
Thu Phong Trấn nằm ở nơi hẻo lánh, cư dân nơi đây cũng không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài thường xuyên nên khi lần đầu nhìn thấy Tạ Thanh Li, mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Cô nương kia thật sự quá xinh đẹp! Lần đầu tiên gặp qua nữ tử diễm lệ như thế, nhiều người nhìn đến mức chẳng màng thức ăn trước mắt, không thốt nên lời.
Ở cái trấn khỉ ho cò gáy này xuất hiện giai nhân trăm năm khó tìm khiến các thanh niên trai tráng vội vã nhờ bà mai chuyển lời mong ước kết lương duyên, ai ngờ lại bị tiểu cô nương Lăng Tri chặn trước cổng dõng dạc truyền lời, ngụ ý là mẫu thân nàng đã có tình lang, một ngày nào đó người kia sẽ sớm đến đón hai mẹ con nàng trở về.
Nghe tin mỹ nhân đã có người trong lòng không khỏi khiến nhiều người buồn bã không thôi.

Nhưng Thu Phong Trấn to như thế, vẫn có một số người cứng đầu không chịu từ bỏ ý định, trong đó bao gồm cả Quách phu tử ở trường học này, thế nên Lăng Tri chưa từng bị ai khi dễ khi học tập nơi đây.
Lăng Tri không chỉ thông minh mà lại còn chăm chỉ, ở giảng đường lúc nào cũng biểu hiện xuất sắc khiến phu tử yêu thích nên đặc cách cho nàng ở lại ở lại lâu hơn trong khi người khác đều đã ra về.
Nghe tiếng gọi của hai thiếu niên, Lăng Tri ôm sách trước ngực bước ra ngoài, tò mò hỏi: "Thường Thịnh, Ngô Duyệt, hôm nay hai huynh có dự định gì không?"
"Nam tử hán đại trượng phu, bọn ta hôm nay tất nhiên phải đi làm đại sự rồi!" Thiếu niên vóc dáng cao lớn tên Ngô Duyệt nhanh nhảu đáp lời.
"Đúng đúng.

Hai huynh là có việc lớn nên cố ý bị phạt để nán lại đây đấy!" Thường Thịnh thấp hơn bên cạnh liên tục gật đầu.
Hai thiếu niên này là nhi tử của thợ săn sống bên trên đỉnh núi, từ nhỏ đã cùng cha săn đi bắt thú rừng nên hoạt bát như hai con khỉ nhỏ.

Hai người cha đều là phận gà trống nuôi con, thê tử mất vì chiến loạn mà hai người lại chẳng có ý định đi bước nữa.


Ai biết rằng sau khi gặp được Tạ Thanh Li liền suốt ngày bảo nhi tử nhà mình quấn lấy Lăng Tri để moi thêm thông tin của Tạ Thanh Li từ nàng.
Lăng Tri buồn cười nhìn hai chú khỉ con trước mắt, lắc đầu nói: "Các huynh thì có thể làm nên chuyện lớn gì chứ, muội mới không thèm tin đâu!"
"Là thật đó!"
Thường Thịnh nóng nảy kêu lên, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc: "Muội không nghe được tin gì sao? Gần đây trên núi có một đám thổ phỉ hoành hành ngang ngược chuyên môn nhắm tới các cô nương vẻ ngoài xinh đẹp, đã có nhiều người bị bắt đi lắm rồi.

Cả trấn cùng nhau thành lập đội diệt phỉ, cha ta cũng ở trong đó nên bọn ta đã lén lút bám theo sau họ."
Chuyện này Lăng Tri đã được nghe nói qua, nàng chớp mắt, vội hỏi: "Vậy mọi người có tiêu diệt được đám thổ phỉ đó không?"
Thường Thịnh cùng Ngô Duyệt nhất thời không nói gì, hai người liếc nhau, lắc lắc đầu.
"Còn chưa tới động thổ phỉ thì bọn huynh đã bị người lớn phát hiện rồi đuổi trở về."
Lăng Tri: "..."
Ngô Duyệt nhíu mày, tay siết thành nắm đấm nói: "Nhưng cha ta rất lợi hại, ông ấy nhất định có thể đuổi được đám thổ phỉ kia đi!"
Phụ thân của hai thiếu niên này không ít lần chiếu cố Lăng Tri, còn thường xuyên tặng cho nàng nhiều món ăn ngon khiến Lăng Tri cũng thích hai vị thúc thúc này không ít.

Nàng gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Dẫu sao thì vẫn cần phải thận trọng hơn mới được."
Nói xong lời này Lăng Tri liếc nhìn sắc trời rồi quay đầu nói với hai thiếu niên: "Muội phải về không thôi mẫu thân lại lo lắng mất, tạm biệt hai huynh nhé!"
"Lăng Tri!" Thấy Lăng Tri vội vàng đi ra khỏi thư viện Ngô Duyệt liền cao giọng gọi nàng.

Lăng Tri xa xa quay đầu lại, thấy hai bàn tay Ngô Duyệt tạo thành hình cái loa nhỏ đưa bên miệng, lớn tiếng nói: "Những lời ta nói đều là sự thật đấy! Đám thổ phỉ đó thường chú ý đến những nữ nhân xinh đẹp, muội về nhà nhớ báo cho dì Tạ biết để tránh đi đến những nơi nguy hiểm nhé! Nhớ phải cẩn thận đấy."
Lăng Tri cười cười, lớn tiếng đáp lại: "Muội biết rồi!"

Nàng ôm sách quay đầu đi ra ngoài, đi ngang qua cửa hàng điểm tâm ở trên trấn còn tiện tay mua mấy khối bánh hạt sen, nắm chặt ở trong ngực rồi chạy nhanh về nhà.
Nhà Lăng Tri nằm trong một hẻm nhỏ ở hướng Tây Bắc của Thu Phong Trấn, chỉ cần đi qua cây cầu nhỏ bắc ngang là đã tới.

Ngõ nhỏ này cũng chẳng có bao nhiêu gia hộ, bốn phía xung quanh chỉ toàn những gian nhà bỏ hoang lụp xụp từ lâu đã chẳng có ai sinh sống.

Chủ cũ ở đây là một thương nhân họ Kiều, sau khi trở nên giàu có liền dọn đến tòa trạch lớn hơn.

Vốn tính toán là gian nhà này sẽ bị dỡ xuống nhưng lần lữa mãi đến tận bây giờ vẫn nguyên vẹn ở đó.

Sau khi Tạ Thanh Li đến, Kiều gia thấy nàng đáng thương liền dứt khoát cho nàng ở lại làm công việc thêu thùa may vá, không ngờ mới đó mà đã ba năm trôi qua.
Phóng tầm mắt qua phía bên kia cầu nhỏ, Lăng Tri thấy cổng lớn nhà mình mở rộng liền vội vàng chạy qua, vừa bước vào đã thấy một nam tử cao lớn trạc bốn mươi tuổi đang đứng trước sân nhà.

Người kia tên gọi Chu Hạ, là hạ nhân của Kiều gia, mỗi khi Tạ Thanh Li thêu xong thành phẩm sẽ nhờ Lăng Tri lên trấn gọi Chu Hạ đến lấy hàng nên nàng cũng khá quen thuộc với vị thúc thúc này.

Thấy Lăng Tri đã về, nam tử vừa xoa đầu nàng vừa mỉm cưởi nói: "May là tiểu Lăng Tri đã về rồi đấy, nếu không phải ta khuyên mẫu thân của con chờ một lát thì nàng sẽ tự mình ra ngoài tìm con mất..."
"Chu thúc." Lăng Tri không thích người này chút nào, hắn ta hễ gặp là cứ xoa đầu nàng bày ra khuôn mặt mỉm cười hiền từ của bậc trưởng bối, nhưng nàng biết rất rõ, dạo gần đây mẫu thân của nàng nhận được tiền công ít hơn trước kia là do y đứng sau can thiệp.
Chu Hạ bị tiểu cô nương ngắt lời, mày nhíu lại rồi không nói thêm gì nữa, y quay đầu lại nhẹ nhàng nhéo má nữ tử đang im lặng đứng bên cạnh mình, cười xòa nói: "Con gái nàng tính tình chẳng tốt chút nào."
Lăng Tri khẩn trương nhìn bàn tay không quy củ của lão Chu Hạ kia, nhướn mắt nhìn lên mẫu thân.
Tạ Thanh Li là mỹ nhân sở hữu nhan sắc động lòng người nhìn một lần đã nhớ mãi không quên, vẻ đẹp của nàng rất khác biệt so với những nữ nhân vùng non nước Giang Nam nơi đây.

Vóc dáng nàng cao gầy tựa trúc, ngũ quan thanh nhã mềm mại cùng khí chất phiêu dật tựa tiên tử.

Lúc nàng không cười là một mảnh tình sầu trên đôi mi, nhìn yểu điệu đến mức ai cũng muốn ôm vào lòng mà an ủi, nhưng ánh mắt của nàng lại chưa hề mang theo hơi ấm mà chỉ luôn luôn nhàn nhạt lướt qua, tạo nên ranh giới mà chẳng ai có thể bước qua để đến bên nàng ấy.
Tạ Thanh Li đối với hành vi phi lễ của Chu Hạ cũng chẳng mấy để ý, chỉ rũ mắt nhìn vào Lăng Tri cất giọng: "Lại đây." Giọng Tạ Thanh Li tuy trầm hơn nữ tử bình thường một chút, nhưng cũng được xem là dịu dàng thanh thúy.
Lăng Tri nhanh chóng chạy đến bên mẫu thân, tiểu cô nương một tay nắm chặt tay Tạ Thanh Li, một tay khác lại che trước người nàng, ngửa đầu trừng mắt nhìn Chu Hạ.

Chu Hạ khẽ nhướng mày không thèm so đo với một đứa trẻ, hắn nói tiếp mấy câu với Tạ Thanh Li rồi xoay người đi khỏi tiểu viện.

Chờ thân ảnh y đã khuất bóng sau cây cầu nhỏ, Lăng Tri mới ôm lấy Tạ Thanh Li chu miệng không vui nói: "Mẫu thân, con không thích hắn ta chút nào!"
Tạ Thanh Li không lên tiếng.

Thời tiết nóng bức khiến Lăng Tri đổ một tầng mồ hôi mỏng trên vầng trán, Lăng Tri ngoan ngoãn để cho Tạ Thanh Li lau sạch, giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của mẫu thân, nàng nhịn không được hỏi: "Sao trước giờ mẫu thân không cho tên Chu Hạ đó một bài học nhớ đời chứ?"
Lăng Tri đã quá quen với thái độ thờ ơ của Tạ Thanh Li mỗi khi nàng hỏi đến vấn đề này.

Lau mồ hôi cho Lăng Tri xong Tạ Thanh Li cũng về sương phòng của mình, thấy vậy Lăng Tri vội vàng đi theo mẫu thân.

Nhìn mẫu thân đang cẩn thận rửa sạch đôi tay trắng mịn, Lăng Tri tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, ngửa mặt nói: "Mẫu thân, con nghe Thường Thịnh với Ngô Duyệt nói trên núi đang có một đám thổ phỉ rất hung hãn, thường xuyên bắt cóc các cô nương có dung mạo xinh đẹp nên người cũng phải thật cẩn thận đó! Tốt nhất là kể từ đây người hạn chế đừng ra ngoài nhiều nữa, nếu muốn mua vật gì hay có gì cần làm cứ để con đi cho được không ạ?"
Tạ Thanh Li nghe xong lời của tiểu cô nương liền khựng lại một chút, nhìn sang Lăng Tri thấp giọng đáp: "Không cần."
Khuôn mặt Lăng Tri xìu xuống, nghiêm túc nói: "Nhưng con thật sự rất lo lắng cho người mà."
Lúc này Tạ Thanh Li lại tiếp tục trầm mặc.
Lăng Tri nhảy xuống ghế, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mẫu thân không phải đang chờ người trong lòng đến đón người sao? Người phải bảo vệ bản thân thật tốt mới có thể chờ đến ngày đó chứ." Nói xong lời này Lăng Tri giương mắt nhìn lên thanh trường kiếm được treo ngay ngắn trên bức tường trong phòng Tạ Thanh Li.
Lúc trước hai mẹ con nàng lưu lạc đến trấn này, dù có bao nhiêu chật vật thì Tạ Thanh Li cũng nhất quyết không bán đi thanh kiếm đó.

Không biết võ công mà còn vác theo một thanh kiếm trong quãng đường xa như thế thì chính là một gánh nặng nhưng Tạ Thanh Li cũng chưa bao giờ để nó rời khỏi bên mình nửa bước.
Lăng Tri biết rõ mẫu thân của nàng đang chờ đợi một người, nhưng người đó đến tột cùng là ai thì Tạ Thanh Li chưa bao giờ cho nàng biết cả.

Dần dần tiểu cô nương Lăng Tri tự đoán ra được, chủ nhân của thanh kiếm này nhất định là người mà mẫu thân nàng đang mong chờ.

Không biết nam nhân đó tốt đến nhường nào mới khiến Tạ Thanh Li cam tâm tình nguyện chờ đợi lâu như thế đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc