QUẢ MƠ HỒNG - GIÁ CÁ LỤC NGUYỆT SIÊU HIỆN THẬT

Mặt trời treo cao, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào một nửa căn phòng, Lý Thủy thật sự mệt mỏi, khi tỉnh dậy lại cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mộng, cơ hồ không phân biệt được là sớm hay muộn. hắn thoáng di chuyển thân thể, cũng không tốn nhiều sức, nhưng thân dưới đau nhức kì lạ, phía sau hình như bị cái gì đó hung hăng mở rộng, lưu lại ảo giác không khép lại được.

"Ta, đêm qua ta say sao?" Lý Thủy che lại gương mặt, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ rối rắm trong đầu, tìm hiểu sâu xa hơn.. Nhưng mặc kệ hồi tưởng như thế nào, cũng chỉ có thể nhớ tới mấy việc hoang đường, dâm đãng quấn quít, hắn chủ động dâng ngực lên, cũng có hình ảnh đầu ngón tay tiên sinh dính đầy tinh dịch vuốt ve đùi hắn… Có phải là một giấc mộng không? Là mơ thôi, phải không? Nếu không hắn làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, tiên sinh, tiên sinh cũng không nên...

Dù đáy lòng phủ nhận như thế nào, thể xác khó chịu là chân thật, hắn càng nghĩ càng bối rối, hận không thể lại tiếp tục hôn mê, miễn cho hồi tưởng lại cái hành vi phóng đãng của chính mình. nhưng theo dòng suy nghĩ, hắn chợt ý thức được đây là phòng ngủ của Tạ Không Minh,chiếc giường này cũng là nơi người kia ngủ mỗi đêm, hắn luống cuống tay chân, giãy dụa muốn xuống.

“A Thủy!” Là giọng nói của Tạ Không Minh.

Lý Thủy tay run lên, suýt nữa ngã xuống, may mắn được đỡ kịp thời. Hắn xấu hổ vô cùng, trong mắt hiện lên dấu vết thuộc về đối phương, trên da đỏ tím loang lổ giống hắn, ấn tượng quá mức mãnh liệt. Người kia đưa hắn về trên giường, từ trong tủ mò mẫm ra thứ giống như thuốc mỡ, Lý Thủy nhất thời giật mình một cái, đành miễn cưỡng mở miệng: "Tiên sinh... ta, ta..."

Từ sau khi tiến vào, Tạ Không Minh đều mang vẻ mặt bình tĩnh, chưa từng toát ra nửa phần chán ghét. Lúc này nghe hắn vừa nói, mới nâng mắt nhìn sang, đầu ngón tay sờ một ít thuốc mỡ, muốn thăm dò đến giữa chân Lý Thủy: "Hôm qua là ta càn rỡ, sợ làm em bị thương, chỗ kia cần dùng thuốc trị một chút mới khỏi. ”

Lý Thủy kinh hãi, bất chấp xấu hổ, theo bản năng muốn đưa tay ngăn cản, nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng mà nắm chắc cổ tay… Hắn chợt nhớ tới lúc vui sướng kia, Tạ Không Minh cũng cường thế như vậy, đè ép hắn khắp nơi chốn đều mềm nhũn, tùy ý dâm loạn, lúc này không khỏi thả lỏng.

Lần này, Tạ Không Minh tìm được khoảng không, nhẹ nhàng vươn tới khe mông trần trụi, đầu ngón tay chậm rãi xoa lên. Thuốc mỡ ướt dính, bởi vì nhiệt độ cơ thể tan ra một ít, Lý Thủy chịu đựng tê dại cùng dính dính dưới thân, làm cho đối phương càng tiến càng sâu, thậm chí bên trong triền miên khuấy động, biến bôi thuốc thành hành động ẩn chứa xuân tình.

Thừa dịp Lý Thủy mặt đỏ tai hồng, gắt gao cắn chặt hàm răng. Tạ Không Minh cũng âm thầm thở dốc, ngón tay chôn vào trong cơ thể đối phương bị huyệt nhục gắt gao bao bọc, khiến y lập tức nhớ lại ân ái tình triều kiều diễm đêm qua. Nhưng người trước mặt hôm qua bị giày vò rất lâu, không thể giao hợp tiếp, y đành phải đè nén lửa nóng trong lòng, làm bộ nghiêm túc, đem vách thịt xoa xoa một phen mới lưu luyến rời khỏi.

Lúc này Lý Thủy cả người mệt mỏi, cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt của y. Tạ Không Minh rửa sạch hai tay trong chậu nước bên giường, chậm rãi ngồi trở lại bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào cổ và một mảng lồng ngực nhỏ có dấu ấn nông sâu: "Thật sự là hổ thẹn, chỉ trách ta tham rượu, lại là lần đầu tiên nếm thử tư vị này, làm ra chuyện cầm thú, khiến A Thủy ấm ức rồi..."

"Không phải." Lý Thủy xấu hổ khó chịu, rõ ràng là hắn không có khả năng uống rượu, bị rượu làm mê man, chủ động si mê triền miên, làm sao lại thành tội lỗi của tiên sinh? Hắn nhíu chặt mày, trong lúc nhất thời nói không nên lời, trầm mặc một lúc lâu, rốt cục buồn bực nói: "Là lỗi của ta, hồ đồ một đêm, còn liên lụy đến tiên sinh. Ta không nên không biết xấu hổ như vậy, xin tiên sinh, …quên tất cả đi..."

Nghe vậy, Tạ Không Minh ngậm miệng không trả lời, tựa hồ đang suy nghĩ ý định của mình, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng trả lời: "Nếu A Thủy đã có ý niệm này trong đầu —— cũng được, em tĩnh dưỡng thân thể cho tốt, chuyện đêm qua, coi như là một giấc mộng hoang đường. ”

Vốn nên vì thế mà thoải mái, nhưng Lý Thủy hết lần này tới lần khác cảm thấy vô cùng xấu hổ, khó chịu, là mộng hay không phải mộng, hắn đều phải giữ chặt ở đáy lòng. Có lẽ là quá mệt mỏi, hoặc có lẽ không muốn nói chuyện nhiều với đối phương, cơn buồn ngủ lại một lần nữa đánh úp tới, hắn nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến những chuyện khiến người ta phiền lòng. Sau đó Tạ Không Minh tựa hồ còn nói một câu gì, hắn không nghe rõ, liền ngủ say, thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống ngoài cửa sổ.

......

Hôm nay trùng hợp là kỳ nghỉ tuần của học đường, Lý Húc ở nhà đọc thi thư hơn nửa ngày, đang cùng ông nội lẩm bẩm Lý Thủy đi đâu. thấy hắn bước vào, đi chậm hơn bình thường, còn ở sau lưng phỏng đoán: "Ca ca chắc lại say rồi! ”

Ông nội hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Thủy ủ rũ héo úa đi về phòng, mới thở dài nói: "Trời sắp mưa..."*

“Dạ?" Lý Húc chớp chớp mặt, vẻ mặt nghi hoặc, "Ông nội nhìn lầm rồi, mấy ngày nay rất oi bức, không có khả năng mưa nha! ”

Lời còn chưa dứt, đã bị gõ vào đầu, ông nội không giải thích, chỉ nhẹ giọng nói một câu: "Ngươi tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện”

(Nguyên văn câu này là “ Trời đã đổ mưa, mẹ đi lấy chồng, trời mưa thì mẹ gả chồng ( hay còn gọi là trời se duyên mưa) là một câu tục ngữ quen thuộc ý chỉ việc đã tới thì không thể ngăn cản được, tìm hiểu thêm có thể search ‘Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân’ sẽ ra giai thoại về câu này)

Bên kia, Lý Thủy có chút gian nan thay quần áo, phía trên còn tản mát ra mùi rượu cực nhạt, khiến trong lòng hắn càng thêm hỗn loạn, cơn buồn ngủ cũng bớt đi. Mà tiện tay chạm vào, vẫn còn chiếc khăn tay và cuốn diễm thư giấu dưới gối, hắn ngẩn ra, nhất thời mặt đỏ bừng, nhịn không được miên man suy nghĩ. Đồng thời, trong nhiều suy nghĩ này, có một chút bất an lóe lên.

Lý Thủy cúi đầu, tầm mắt rơi vào dấu vết trên cánh tay còn chưa biến mất, trong lòng thầm nghĩ: Có một đêm da thịt kề cận, hắn nên cảm thấy may mắn thỏa mãn, vì sao lúc này lại cảm thấy quẫn bách cay đắng? Không biết bị phiền nhiễu bao lâu, hắn trước sau không giải thích được, thở dài.

Bởi vì thể lực tương đối tốt, ngày hôm sau Lý Thủy đã có thể tự nhiên đi lại, cố gắng làm bộ như không có chuyện gì phát sinh. Nhưng khi cùng Tạ Không Minh ở một mình, trái tim vẫn sẽ loạn nhịp, không có giây phút nào bình yên. Cũng may, mấy ngày nay thôn xóm cùng nhau làm tương mơ, là người làm công, hắn cũng bị gọi đi làm việc, thuận lý thành chương tránh thoát khỏi tầm mắt bình tĩnh của đối phương.

Thật ra so với sự thân mật rất nhỏ trước đây, hắn càng không chịu nổi sự lãnh đạm của Tạ Không Minh, giống như trải qua lần đó, bọn họ liền không thể quay về trạng thái lúc trước.

Lý Thủy ở trong thôn nhân duyên không tệ, các thím đặc biệt thích hắn thành thật hiền lành, buôn dưa cũng không né không tránh. Có một thím có thói quen buôn chuyện của người khác, vừa bới mơ vừa giả vờ bí hiểm nói: "Thôn nhà mẹ đẻ ta, ở phía bắc, có một cô nương xinh đẹp lắm, ôi chao, lòng dạ lại rất cao, nhất định phải tìm một người có tài hoặc có chức quan. Đi tới đi lui cuối cùng lại chậm trễ đến bây giờ cũng chưa gả ra ngoài. Gần đây mẹ nàng rất vội, muốn nhờ ta ở phụ cận tìm người có điều kiện thấp hơn một chút, còn chỉ mặt gọi tên, nói Tạ tiên sinh rất tốt.”

“ Ta cũng nghe nói, nữ tử kia chanh chua lắm” Một người khác phụ họa nói: "Ngươi đừng ra tay thiện ý, đến lúc đó bị quấn lấy, muốn quẳng cũng quẳng không được. ”

"Đương nhiên không giúp, Tạ tiên sinh là ai, loại nữ nhân này xứng đáng sao? Ta ngay cả khuê nữ nhà mình cũng không dám giới thiệu.” Thím càng nói càng kích động.


Mấy người này nói tới hăng say, Lý Thủy bên cạnh lại rất đau khổ, cho dù hôn sự của Tạ tiên sinh ai ai cũng bàn tán nhưng chính tai nghe được, vẫn khiến hắn khó chịu. Tựa hồ lần đó quấn quýt trụy lạc khiến hắn bị ảnh hưởng, không khỏi nhớ lại vẻ nghiêm nghị và dịu dàng hiếm thấy ẩn chứa trong người tiên sinh, cũng không hy vọng bị ai phát hiện mặt này. Nhưng tiên sinh muốn lấy một người bên gối, đúng như đã từng nói "toàn tâm toàn ý", "tương kính như tân", hết mực âu yếm đối phương —— Lý Thủy nhất thời không khống chế được khí lực, suýt nữa bẻ gãy thanh gỗ trong tay nghiền nát quả mơ.

Nữ nhân một khi mở miệng, liền không tự chủ được nữa, trong nháy mắt nhìn về phía Lý Thủy đang yên lặng làm việc: "Mà này, Lý gia sao chưa làm mai cho A Thủy nhỉ? Vừa trẻ, vừa có tinh thần, bao nhiêu nữ tử yêu thích, thế nhưng lại để chậm trễ đến tận bây giờ! ”

"Có lẽ Lý lão đã có tính toán, ngươi cần gì phải xen vào việc của người khác."

“Không được, ta hỏi một chút, A Thủy, A Thủy ——"

Lý Thủy bị gọi vài lần mới phục hồi tinh thần, không khỏi nhíu mày, dùng lý do trước đây nói với ông nội: "Ta, ta còn chưa muốn lập gia đình, ta cần phải chăm sóc đệ đệ..."

Thím dẫn đầu rõ ràng không tin, nhưng mấy người bên cạnh khuyên nhủ nàng, hạ thấp giọng nói: "Tiểu tử Lý Húc kia là có tài hoa, sau này không chừng có thể thi được cử nhân, nơi này chi phí rất lớn. hHện tại Lý lão tuổi già nghỉ ngơi an dưỡng, chỉ có một mình Lý Thủy chống đỡ cả nhà, vất vả nhỉ".

"Quả thật, nữ tử muốn chăm sóc con riêng của mình, lại phải bận tâm đến đệ đệ nhỏ, khó biết bao.”

"Nói như vậy, vẫn là không dễ tìm được"

Lý Thủy không thể không kéo ra một khoảng cách, suy nghĩ bị dăm ba câu của các nàng dẫn dắt, cũng nghi hoặc thái độ của ông nội. Thật ra, trước kia từng có người tới cửa, muốn cho cháu gái cùng hắn đính hôn, ông nội hỏi hắn mấy lần, không biết như thế nào liền khéo léo cự tuyệt đối phương. Về sau ông nội không chủ động nhắc tới chuyện ấy nữa, mà trong mắt Lý Thủy chỉ có Tạ Không Minh, đương nhiên cũng không quan tâm.

Cho đến hôm nay công việc đều hoàn thành, Lý Thủy còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, lắc đầu,về nhà xuống bếp nấu cơm như thường lệ, đem rau dại lúc trước hái được ra hầm. Gần đây Tạ Không Minh dường như buồn rầu chuyện gì đó, hơn nữa thời tiết nóng bức, Lý Thủy liền động tâm tư, nấu chút đồ ăn thanh hỏa cho đối phương. Ngoài ra, còn có mấy quả mơ chín ngâm trong nước giếng, là hắn nhờ thím chọn lựa, được hắn giữ chắc trong vạt áo lúc đi đường.

Bữa cơm này diễn ra nặng nề, Lý Thủy vốn hiếm khi mở miệng, Tạ Không Minh cũng yên lặng không nói, bầu không khí liền vô cùng xấu hổ. Trong phòng yên tĩnh, bên ngoài phòng lại chậm rãi nổi lên gió lớn, thổi bay cành lá. Lý Thủy ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì trên bầu trời đã tụ lại một đám mây lớn.

“Thảo dược của tiên sinh!” Hắn đứng lên, chạy ra ngoài cửa, đem đồ ra che chắn, rồi buộc chặt vào giá đỡ.

Tạ Không Minh đi theo phía sau, sắc mặt không biết vì sao có chút u ám, chờ Lý Thủy thu dọn xong, mới giữ chặt tay hắn, kéo vào trong phòng. Vừa vặn, mưa to như hạt đậu chợt rơi xuống, làm dập cây cỏ xung quanh, mặc dù hai người đi nhanh nhưng quần áo vẫn ướt đẫm.

"Mấy mẫu thảo dược kia có thể trồng lại, không cần em phí tâm lo lắng." Lời này của Tạ Không Minh quả thực không khách khí, bàn tay vốn nắm tay cũng buông lỏng, tay áo ướt một ít.

Nghe vậy, trong lòng Lý Thủy thắt lại, theo bản năng kề sát y, nhớ tới chuyện xa lánh mấy ngày qua, lại chủ động lùi về phía sau vài bước: "Ta, ta biết rồi, lần sau sẽ không chạm vào đồ của tiên sinh nữa..."

Ai ngờ Tạ Không Minh nghe xong lời này càng tức giận, đến gần: "Vì sao không đụng? Thảo dược cùng lắm chỉ là vật núi rừng, nếu hỏng thì hại gì? Có thể quan trọng bằng thân thể em sao?” Thấy đáy mắt Lý Thủy còn ngây ngô toát ra tủi thân, y cảm thấy đau lòng, trên mặt lại càng giả bộ thất vọng, xoay người muốn đi.

Không ngờ hắn lại có hành động này, Lý Thủy tâm thần rối loạn, giơ tay kéo ống tay áo đối phương: "Tiên sinh —”

Bình luận

Truyện đang đọc