QUẢ NGỌT NĂM THÁNG

Khương Khả Du sửng sốt nhìn anh.

Lục Thời Miễn đứng trước cửa sổ thủy tinh trong suốt của tòa nhà, bóng dáng cao lớn, sau lưng anh là vạn dặm trời mây, tựa như khoét một vực sâm thăm thẳm ngay trước mặt, không ai có thể lại gần.

Nhưng Đinh Mật ở nơi nào?

Đã mấy năm Khương Khả Du không nghe thấy tin tức của Đinh Mật, cô chưa chết lòng, đâm vào vết thương của anh: “Nhưng Đinh Mật chia tay với anh rồi mà.”

Lục Thời Miễn nói: “Cô ấy sẽ trở lại.”

“Sao anh biết?”

“Cô vẫn nhớ buổi họp lớp tốt nghiệp chứ?” Anh nói, “Nếu thật sự có một ngày cô ấy rời xa tôi, nhất định là vì cô ấy đã lạc đường.”

Khương Khả Du sững sờ nhìn anh, chẳng ngờ lời đáp của Đinh Mật cho câu hỏi ép không cam lòng năm ấy lại trở thành nỗi cố chấp khăng khăng ở lại chốn cũ của người đàn ông này.

Chuyện này, Khương Khả Du chưa từng nhắc đến với ai, nhưng cô tin Lục Thời Miễn thật sự vẫn chưa quên Đinh Mật.

Song càng là như thế Khương Khả Du càng cảm thấy không cam tâm, không buông được.

Người đàn ông này, Đinh Mật dễ dàng có được, lại nhẹ nhàng buông tay.

Dù nghĩ thế nào thì cũng cảm thấy không cam lòng, không đành buông.

Khương Khả Du đấu tranh một năm, vẫn không cam tâm…

Hiện tại, Đinh Mật như lời anh nói, đã quay trở về.

Cô đặt hộp cơm lên bàn trà trong phòng, nhìn anh, cười ảm đạm: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi, anh không cần từ chối vô tình như thế.”

Lục Thời Miễn liếc cô một cái, khách sáo nói: “Cảm ơn, có điều bây giờ cả công ty đều đang tăng ca, tôi rất bận, thứ cho tôi tiếp đãi không chu đáo.”

Khương Khả Du không ngốc, nghe ra ý đuổi khách của anh, đã nói đến thế, cô cũng không còn mặt mũi ở lại nữa.

Khương Khả Du nghĩ ngợi, đoạn lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra, bước tới đặt lên bàn làm việc của anh, khẽ nói: “Quà sinh nhật anh, lần trước em ra nước ngoài đã cẩn thận chọn lựa, hy vọng anh sẽ thích.”

Sinh nhật Lục Thời Miễn vừa rồi, Khương Khả Du mời anh bị từ chối, cô từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng vẫn luôn ôm chút hy vọng, chắc là do không có được nên cứ mãi vấn vương, một người đàn ông như thế, thật sự không cam lòng buông tay.

Lục Thời Miễn liếc nhìn, là đồng hồ của hãng Jaeger-LeCoultre, anh đẩy lại, cười giễu: “Món quà quý thế này, cô vẫn nên mang về thì hơn, tôi xin nhận tấm lòng.”

Khương Khả Du thoáng biến sắc, cũng không muốn ở lại nữa, đẩy hộp quà trở lại: “Nhận hay không là chuyện của anh, dù sao thứ em đã tặng thì sẽ không lý nào lấy lại.”

Nói xong, cô quay người đi.

Lục Thời Miễn cau mày, Khương Khả Du ra đến cửa, lại ngoảnh đầu nhìn anh: “Nãy em ở dưới tầng có gặp Đinh Mật. Cô ta biết rõ em lên đưa cơm cho anh mà vẫn thờ ơ, Lục Thời Miễn, anh hà tất phải nhún nhường một người con gái đã bỏ anh như thế? Nói không chừng cô ta đã quên anh từ lâu.”

Lục Thời Miễn sa sầm mặt mày, đứng dậy đi về phía cô.

Khương Khả Du hơi hoảng sợ, vịn cửa nhìn anh: “Anh… muốn làm gì?”

Lục Thời Miễn đi đến trước mặt cô, kéo cánh cửa bên cạnh cô ra, mặt không cảm xúc: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, cô đi thong thả, Khương tiểu thư.”

Bởi vì hai người là bạn học,trước kia Lục Thời Miễn chỉ gọi tên họ cô, ba tiếng “Khương tiểu thư” khách sáo xa cách này làm mặt Khương Khả Du đỏ bừng. Trợ lý đứng ngoài cửa nhìn họ.

Cô không còn mặt mũi ở lại.

Lúc rời đi, tiếng gót giày bấm xuống sàn rất vang.

Trợ lý kinh ngạc nhìn Lục Thời Miễn, Lục Thời Miễn liếc anh một cái: “Đi làm việc đi.”

Đóng cửa, ngồi về ghế da, Lục Thời Miễn uể oải tựa vào lưng ghế. Anh cúi đầu xoay ghế nửa vòng, mở ngăn kéo lấy bao thuốc lá, rút một điếu nhét vào miệng rồi châm lửa hút nhẹ mấy hơi. Lục Thời Miễn nhìn chiếc bật lửa trong tay, khe khẽ vuốt ve. Một lát sau, anh duỗi tay dí điếu thuốc vào cái gạt tàn trên bàn, liếc chiếc điện thoại bên cạnh, trực tiếp cầm lên bấm số của Đinh Mật không chút do dự.

Đinh Mật vừa ra khỏi quán ăn nhanh, nghe tiếng chuông, cô nhanh chóng lần tìm điện thoại trong túi, nhìn ba chữ Lục Thời Miễn trên màn hình, cô sửng sốt, tim đập thình thịch ấn nút nghe. Bên kia lặng thinh, cô hơi thấp thỏm: “Lục Thời Miễn.”

Cách mấy giây, anh thấp giọng đáp: “Ừm.”

Đinh Mật mím môi: “Em lồng tiếng cho quảng cáo của công ty anh xong rồi.”

Lục Thời Miễn nói: “Tôi biết, bây giờ em đang ở đâu?”

Đinh Mật nhìn tòa nhà văn phòng phía trước: “Em ăn cơm ở gần công ty các anh, vừa ăn xong.” Cô đoạn ngừng, “Anh ăn chưa?”

Lúc nãy Khương Khả Du đi đưa cơm cho anh, có lẽ anh cũng đã ăn xong.

Lục Thời Miễn nói thẳng: “Tôi chưa, em mua cho tôi một suất mang lên đây, hẳn em biết tôi thích ăn gì.”

Hả?

Đinh Mật kinh ngạc, ngước mắt liền trông thấy Khương Khả Du đang bước nhanh ra khỏi tòa văn phòng, đi thẳng đến chiếc Porsche đỗ ở ven đường và ngồi vào ghế phụ.

“Đinh Mật, nói chuyện.”

Không đợi được lời đáp của cô, giọng Lục Thời Miễn hơi mất kiên nhẫn.

Đinh Mật hoàn hồn, vội nói: “Vâng, anh đợi em một lát.”

Đây có tính là xuống nước không?

Ừm, tạm tính vậy đi, bậc thang đầu tiên xây dựng thành công.

Đinh Mật vui vẻ quay lại quán ăn nhanh mua cho Lục Thời Miễn một suất cơm, nhanh nhẹn đi về phía tòa văn phòng, bước vào thang máy, ấn tầng hai mươi mốt.

Ding doong…

Đinh Mật ra khỏi thang máy, lập tức trông thấy công ty Khoa học kỹ thuật Quang Ảnh. Qua khung cửa kính, cô nhìn thấy mười mấy người đang bận bịu công việc ở bên trong, cũng có người đang chia cơm. Đinh Mật đột nhiên thấy hơi căng thằng, cứ thế đi vào?

Đang băn khoăn thì vị trợ lý nọ nhìn thấy cô, anh thoáng sửng sốt, vội ra cửa cười nhìn cô: “Cô Đinh, cô đến… tìm Lục tổng?”

Anh nhìn hộp cơm trong tay cô. Không phải lại là đến đưa cơm đấy chứ?

Mặt Đinh Mật hơi nóng, gật đầu, nhìn người đàn ông đi tới sau lưng anh.

Lục Thời Miễn vỗ vai trợ lý, nhìn Đinh Mật: “Vào đi.”

Đinh Mật nhanh chóng đi vào, dưới ánh mắt chú ý của nhân viên công ty anh, cô theo anh vào phòng làm việc của anh.

Trợ lý sững sờ, quay đầu nhìn họ, thế ra vừa nãy Lục tổng đưa cơm Khương Khả Du mang tới cho mọi người là vì anh muốn ăn cơm của cô Đinh? Ừm, anh hiểu khẩu vị của ông chủ rồi.

Anh hiểu, những nhân viên khác không hiểu, ánh mắt toàn bộ đổ dồn về phía Đinh Mật và Lục Thời Miễn cho đến khi họ vào phòng. Có người hỏi: “Chuyện gì đây? Lục tổng đích thân ra đón? Khách hàng quan trọng thế?”

Trợ lý lườm: “Cô thấy khách hàng nào đến đưa cơm chưa?”

“Không phải có cô Khương đấy sao?”

“Đúng, cô Khương cũng là khách hàng mà.”

Trợ lý không muốn nói gì nữa, rõ rành rành như thế mà còn không nhìn ra, cả đám đều mờ mắt.

Các đồng chí! Đây có thể là bà chủ tương lai của chúng ta đấy!

Đinh Mật đi vào phòng làm việc của anh, tò mò đánh giá xung quanh.

“Đóng cửa lại.”

“Vâng.”

Đinh Mật đóng cửa lại, tiếp tục đánh giá phòng làm việc của anh, không lớn lắm, nhưng rất có phong cách. Đúng vậy, chính là phong cách, rất hợp với phong cách của anh.

Lục Thời Miễn ngồi trên sofa, nhìn cô: “Em nhìn gì?”

Đinh Mật lắc đầu, vội đi tới, đặt cơm lên bàn trà: “Anh mau ăn đi kẻo nguội.”

Hai hôm nay thời tiết giảm nhiệt độ, Đinh Mật sợ lạnh mặc một chiếc áo len trắng, bên ngoài khoác áo màu lông lạc đà, gương mặt nhỏ trắng nõn thanh tân, đứng đó nhìn anh bóc vỏ đũa, mở hộp cơm.

Lục Thời Miễn ngẩng đầu, liếc cô: “Đứng không mệt?”

Đinh Mật nhoẻn cười, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lục Thời Miễn không thích nói chuyện lúc ăn cơm, anh thực sự rất đói, ăn cực nhanh. Đinh Mật nghiêng đầu nhìn anh, đắn đo một hồi, thỏ thẻ: “Lúc nãy em gặp Khương Khả Du ở dưới tầng.”

“Em muốn nói gì?” Lục Thời Miễn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thẳng thắn.

“Cô ấy đưa cơm cho anh.” Đinh Mật thoáng ngừng, “Anh không ăn sao?”

Lục Thời Miễn lại cúi đầu động đũa: “Không ăn, không hợp khẩu vị.”

Đinh Mật khẽ ồ, cong môi mừng trộm, chớp mắt ấy, cô cảm thấy không phải cô cho Lục Thời Miễn một bậc thang, mà là Lục Thời Miễn đang cho cô lối xuống.

Cho dù là vực sâu vạn trượng, cô cũng bằng lòng nhảy vào.

Lục Thời Miễn ăn xong có thói quen uống một cốc nước, Đinh Mật nhìn anh ăn kha khá, đứng dậy đi về phía bàn làm việc của anh, cầm cốc của anh ra máy lọc nước.

Lục Thời Miễn ngẩng đầu nhìn cô, cô quay lưng về phía anh cúi người rót nước, bóng lưng nhỏ gầy. Nhiều năm như thế, cô vẫn nhớ thói quen của anh.

Anh cúi đầu, nhếch khóe môi, hơi thỏa mãn.

Cô đứng thẳng lại, bưng cốc nước đi về phía anh.

Lục Thời Miễn buông đũa xuống, nhận cốc nước cô đưa: “Cảm ơn.”

Đinh Mật mím môi cười: “Không cần khách sáo.”

Lục Thời Miễn uống cạn cốc nước, bỏ vỏ hộp vào thùng rác, nhìn cô: “Em muốn uống gì không?”

Đinh Mật lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Tôi còn phải tăng ca, em về trước hay là chờ tôi?” Lục Thời Miễn nói, “Hiện tại tôi ở Tinh Hải Thành.”

Đinh Mật không ngờ anh sẽ chủ động nói với cô, điều này làm cô thở phào, đồng thời cũng khiến tim cô đập rộn ràng, chớp mắt: “Ồ, em biết, anh Lục nói với em rồi.”

Lục Thời Miễn vẫn nhìn cô.

Đinh Mật cúi đầu, lí nhí: “Em đợi anh, em về nhà cũng không có việc gì, huống chi có thể đi nhờ xe anh.”

Lục Thời Miễn cười khẽ: “Tùy em.”

Anh quay lại bàn làm việc, bắt đầu công tác.

Đinh Mật không biết nên làm gì, ngồi ngay ngắn trên sofa, cũng không chơi điện thoại, thi thoảng len lén nhìn anh.

Lục Thời Miễn chú ý tới ánh mắt của cô, ngẩng đầu híp mắt. Anh nghĩ ngợi, đoạn mở ngăn kéo lấy một chiếc iPad đặt lên bàn: “Chán thì em tự chơi đi.”

Đinh Mật không chán mà.

Song cô vẫn đứng dậy đi tới, cầm iPad lên. Ánh mắt cô rơi xuống chiếc hộp tinh xảo nọ, là đồng hồ Khương Khả Du tặng, đương nhiên, Đinh Mật không biết là Khương Khả Du tặng.

Cô nhận ra thương hiệu này, Bùi Dịch thích đeo đồng hồ của hãng này, còn từng tặng cô một chiếc của nữ làm quà sinh nhật.

Lục Thời Miễn thấy ánh mắt của cô, hỏi thẳng: “Sao ngây ra vậy?”

Đinh Mật lắc đầu, mím môi cười: “Không có gì, anh làm việc tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa.”

Cô quay lại ngồi xuống sofa, vuốt vuốt tóc, mở iPad, thấy có mật khẩu, Đinh Mật ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Thời Miễn, mật khẩu là gì vậy?”

Lục Thời Miễn cúi đầu, nhíu mày vẻ bất đắc dĩ: “Thôi, em đừng chơi nữa.”

Đinh Mật: “…”

Cô nhìn anh nghi hoặc.

Lục Thời Miễn không thèm cho cô nửa ánh mắt, chuyên tâm quan sát màn hình máy tính. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh.

Đinh Mật cúi đầu nhìn iPad, đột nhiên vụt sáng một ý nghĩ. Cô bấm sinh nhật của mình vào, từng con số làm tim cô đập rộn lên, đến số cuối cùng, tim cô như sắp vọt ra khỏi cuống họng.

Đầu ngón tay cô hơi run, khẽ chạm vào số 6.

Màn hình chớp một cái.

Mở khóa.

Đinh Mật há miệng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Miễn, cảm xúc rối tung. Vì sao Lục Thời Miễn lại dùng sinh nhật của cô làm mật khẩu? Trái tim cô dộng thình thịch rất lâu, cũng nhìn Lục Thời Miễn rất lâu, đến nỗi Lục Thời Miễn không thể làm ngơ, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thực thản nhiên.

“Lục Thời Miễn, em giải khóa rồi.” Đinh Mật nhìn anh nói, “Là sinh nhật của em.”

“Ừm.”

“…”

Ừm? Anh dùng ngày sinh của bạn gái cũ làm mật khẩu, bị cô ấy phát hiện ngay tại trận mà không có lấy một chút hoảng loạn nào? Đinh Mật nhìn anh, nhất thời bị thái độ thản nhiên của anh làm cho nghẹn lại.

Lục Thời Miễn mím chặt môi, tìm bao thuốc, buồn bực đốt một điếu.

Đinh Mật nhìn anh một lát, dần bình tĩnh lại.

Nhưng Lục Thời Miễn lại hơi nóng nảy, có lẽ là vì đã quá lâu không ở cùng cô yên tĩnh như thế.

Từ Khiên nói đúng, Đinh Mật lên đây thực sự khiến hiệu suất làm việc của Lục Thời Miễn giảm mạnh, anh không muốn tăng ca nữa.

Lục Thời Miễn lấy chìa khóa, cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế lên, nhìn Đinh Mật: “Đi, về thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc