QUA THU - MỘC ĐIỀM

“Lúc thì em nhìn mây, lúc lại nhìn anh.

Anh cảm thấy, khi em nhìn anh, rất xa xôi. Nhưng khi em nhìn mây, lại thật gần.” —— Xa và Gần của Cố Thành.

*

Giọng nói của Thẩm Phong không hẳn là cứng rắn.

Thậm chí, dường như chẳng có chút cảm xúc nào trong đó.

Chỉ đáng tiếc, lúc nào Ân Tư Thu cũng cẩn trọng, do dự trước sau khi đối diện người trong lòng. Cô sợ rằng sẽ làm phiền đối phương, khiến cậu khó chịu mà ném cô vào địa ngục.

Nhưng khi vừa đến đây, cô còn có thể nói là tình thế khẩn cấp. Giờ đây, bác sĩ đã đưa ra chẩn đoán, cô cũng không còn đau như lúc nãy nữa, hoàn toàn có thể tự chống tường mà chậm rãi đi về.

Nhờ Thẩm Phong cõng về lớp nữa thì thật sự quá thân mật, hơn nữa còn làm phiền cậu quá nhiều.

Hơn nữa, trên đường về, nếu gặp thầy cô hay bạn học nào, cô biết phải giải thích ra sao?

Ân Tư Thu đầy vẻ rối rắm, tay cầm áo khoác, động tác rõ ràng lưỡng lự.

Dường như Thẩm Phong có khả năng đọc suy nghĩ, cậu lập tức nhận ra ý định của cô gái nhỏ phía sau. Cậu nhếch khóe môi, đứng dậy, sải một bước lớn đến trước mặt cô.

Cậu thờ ơ lấy lại chiếc áo đồng phục từ tay Ân Tư Thu, khẽ giũ vài cái, làm phẳng những nếp nhăn ở gấu áo, nhưng có vẻ cậu không có ý định mặc lại.

Thẩm Phong lại một lần nữa trùm áo đồng phục lên đầu Ân Tư Thu, che kín mái tóc và che luôn cả khuôn mặt cô.

Ân Tư Thu chỉ có thể nhìn thấy phần chân phía dưới, Thẩm Phong đang đi một đôi giày đen cổ cao, đôi chân vừa dài vừa thẳng, như gần ngay trước mắt. Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại nhìn thấy lưng cậu, vai cậu, rồi là mái tóc của cậu.

Thẩm Phong một lần nữa ngồi xuống.

“Không ai biết cậu là ai đâu.”

“…”

“Đỡ cậu đi về, có nhanh hơn là cõng không?”

Dường như sự kiên nhẫn đã cạn, Ân Tư Thu không dám từ chối nữa, cũng không kịp suy nghĩ gì thêm, chỉ đờ đẫn, bối rối rồi nhào lên.

Toàn bộ cơ thể của cô đáp nhẹ lên lưng Thẩm Phong.

Dù thiếu niên mặc một bộ đồ mỏng nhưng trên người cậu như có một ngọn lửa ấm áp, lan tỏa sang cô.

Cảm giác ấm nóng từ trước người truyền đến cả người. Chỉ trong chốc lát, cô không còn cảm nhận được cái lạnh của tiết xuân nữa.

Không rõ tại sao, bỗng dưng Ân Tư Thu muốn khóc.

Như thể một người sắp chết đuối, chìm nổi trong đại dương đã quá lâu, lâu đến mức sắp từ bỏ bản năng sinh tồn thì bỗng dưng có ai đó ném cho cô một mảnh gỗ nổi, nói với cô rằng, thần linh chưa bỏ rơi cô, cô vẫn còn có thể vùng vẫy thêm chút nữa.

Mặc dù Ân Tư Thu gần như có thể chắc chắn rằng Thẩm Phong hoàn toàn không có ý đó, cậu chỉ đang hành động theo phép lịch sự, giúp đỡ người khác thôi.

Đây chỉ là một việc nhỏ đối với cậu.

Dẫu sao, Thẩm Phong chính là người đầu tiên giao tiếp với cô, rồi cứu cô ra khỏi sự hoang mang ấy.

Thế nhưng Ân Tư Thu vẫn không thể ngăn mình suy nghĩ lung tung.

Từ phòng y tế đến tòa nhà dạy học, nếu không đi đường tắt mà băng qua sân vận động, sẽ phải đi qua một đoạn đường rất dài.

Học sinh trường trung học Thực nghiệm Hải Thành ai cũng quen thuộc với con đường này, suốt thời gian học, chắc chắn họ đã đi qua nó vô số lần.

Con đường này không hề có không khí lãng mạn. Không có cây ngô đồng hai bên đường rụng lá vàng mỗi bước đi qua, cũng chẳng có đèn đường kéo dài bóng hình rồi thu hẹp khoảng cách.

Chẳng có gì cả.

Chỉ là một con đường phụ, hai bên trơ trọi. Một bên là tòa nhà dạy học, bên còn lại là đường chạy bằng nhựa của sân vận động, lạnh lùng và tầm thường đến mức khiến người ta chẳng thể nảy sinh chút mơ mộng nào.

Thế nhưng, Ân Tư Thu lại mong rằng con đường này có thể dài thêm chút nữa, dài mãi mãi, chẳng bao giờ kết thúc thì tốt biết mấy.

Không kịp giờ học cũng chẳng sao.

Bị trùm kín đầu không nhìn thấy đường phía trước cũng không sao.



“Ân Tư Thu, cậu đang nghĩ gì thế?”

Có lẽ vì im lặng quá lâu, bỗng dưng sinh ra chút lúng túng, đột nhiên, một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Ân Tư Thu kết thúc ảo tưởng không màng gì khác, ngẩn ngơ một giây, mặt cô bỗng đỏ bừng lên.

Cô lắp bắp: “Tớ…Tớ…”

Nên nói gì đây? Chẳng lẽ nói rằng cô đang nghĩ về cậu sao? Muốn cậu cứ mãi cõng cô như thế? Không muốn quay về lớp học?

Sự thật thật sự quá đỗi lố bịch.

Ân Tư Thu sợ rằng nếu do dự quá lâu sẽ để lộ điều gì đó, cô vội vàng nghĩ ra một lời biện hộ.

“Tớ đang nghĩ… ừm… nếu có loại thuốc nào đó uống vào là hết đau chân thì thật tốt quá.”

Nói xong, cô thở phào một hơi.

Tạ ơn trời đất.

Cơn đau từ mắt cá chân truyền đến từng đợt, vô cùng hợp thời, giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử này.

Cái cớ này thực sự được bịa đặt vô cùng hợp lý, lại còn khá đáng yêu, rất phù hợp với hình tượng một cô gái trẻ.

Ân Tư Thu lặng lẽ cười một cái.

Thế nhưng, Thẩm Phong lại đột ngột khựng lại.

“Cậu muốn uống thuốc giảm đau à? Vẫn còn đau lắm à?”

“…”

Chớp mắt, Ân Tư Thu cảm thấy mình như một kẻ ngốc, chỉ muốn đào ngay một cái hố để chui xuống.

Đáng yêu gì chứ.

Tâm hồn thiếu nữ gì chứ.

Trước mặt Thẩm Phong, cô chỉ toàn là những tình huống khó xử mà thôi.

*

Tình huống khó xử này không thể tránh khỏi, nhất định sẽ bị người khác chú ý và hỏi han.

Đinh Tình không dám làm phiền Thẩm Phong.

Cô ấy chỉ có thể “ra tay” với bạn thân để thỏa mãn sự tò mò.

“Thu Thu, cậu và Thẩm Phong có chuyện gì thế?”

“Cả hai trông kỳ lạ lắm đấy.”

“Thẩm Phong cõng cậu đến phòng y tế! Lại còn cõng cậu quay về nữa! Ân Tư Thu, cậu chết chắc rồi, những người hâm mộ Thẩm Phong sẽ dùng ánh mắt mà giết chết cậu cho xem. Sau này tớ còn chẳng dám đi cùng cậu nữa…”

Ánh chiều tà dần khuất sau những tầng mây.

Màn đêm dần buông.

Vẫn còn một chút thời gian trước giờ tự học tối, Ân Tư Thu không tiện di chuyển, Đinh Tình gọi đồ ăn ngoài rồi chạy ra cổng trường lấy về, sau đó ăn cùng cô.

Lúc này trong lớp không còn ai, hai người có thể thoải mái trò chuyện liên tục mà không bị gián đoạn.

Họ vừa tán gẫu, vừa ăn, đồ ăn ngoài cũng trở nên thơm ngon hơn nhiều.

Ân Tư Thu bị hỏi đến đỏ cả mặt.

May là để tiết kiệm điện, Đinh Tình chỉ bật bóng đèn trên dãy bàn của hai người. Ánh sáng không quá chói, có thể giấu đi những suy nghĩ trong ánh mắt.

Ân Tư Thu nhấp một ngụm trà sữa, ngập ngừng một giây rồi cẩn thận đáp:

“Chắc không đến nỗi vậy đâu? Họ nhìn thấy mặt tớ rồi à?”

Rõ ràng là giờ học, cô còn trùm kín đầu mà.

Làm sao có thể có nhiều người nhìn thấy được chứ.

Đinh Tình liếc cô một cái, hoàn toàn cạn lời.

“Bé yêu à, đấy có phải là trọng điểm không?”

Ân Tư Thu: “Không phải à?”

“Tất nhiên là không! Trọng điểm! Trọng điểm là Thẩm Phong! Chị em ơi! Cậu đừng có mà lảng tránh, cậu nói xem, chúng ta vẫn là chị em thân thiết đúng không? Đến nhà vệ sinh còn đi cùng nhau, có bí mật gì mà không thể chia sẻ chứ?”

Ân Tư Thu không nhịn được, khẽ cười một tiếng.

Lúc nào Đinh Tình cũng vui nhộn như thế.

Nhưng thực tế, dù có thân thiết đến mấy, họ vẫn luôn có những tâm tư không thể chia sẻ.

Cô lặng lẽ thở dài, nghiêng mặt áp vào cuốn sách, che khuất nửa bên mặt.

“Thật sự không có gì cả. Tớ và Thẩm Phong… thật ra chỉ là bạn cùng bàn từ hồi cấp hai thôi, cậu cũng biết mà. Trước đây, quan hệ giữa chúng tớ cứ bình thường, cũng không hiểu sao lần này cậu ấy lại giúp đỡ bất ngờ. Có lẽ là vì tình cờ đi phía sau chúng ta?”

Ân Tư Thu suy nghĩ một lúc: “Thạt ra Thẩm Phong cũng khá thích giúp đỡ người khác, hợp lý mà.”

Nghe cô nói vậy, suýt nữa thì Đinh Tình bị sặc bún.

“Khụ! Khụ khụ khụ… cậu nói cái gì? Thẩm Phong thích giúp người? Xin lỗi, bạn học Ân Tư Thu à, cậu đang nói về Thẩm Phong nào vậy? Người đã học cùng chúng ta ba năm trời mà không thốt một lời đó hả?”

“…”

“Ban đầu tớ còn khá thương hại cậu ấy, học giỏi, đẹp trai, con cưng của trời, nhưng lại là người không biết nói chuyện. Bây giờ tớ chỉ muốn nói, nếu Thẩm Phong không phải là kẻ cao ngạo lạnh lùng thì cậu ấy cũng là kiểu người tự kỷ chính hiệu, lại còn là loại cây ăn thịt chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Nói chung, chẳng liên quan gì đến việc “thích giúp người” cả.”

“Nếu các cậu thực sự không có gì mờ ám… tớ chỉ có thể nói, có lẽ hôm nay là ngày Thẩm thiếu gia quyết định làm việc tốt.”

Đinh Tình dứt khoát kết luận.



Chỉ trong vài giờ, lời nhận xét này đã nhanh chóng bị đánh bay.

Sau giờ tự học tối, Thẩm Phong nhắn tin cho Ân Tư Thu.

Thẩm Phong: “Cậu đừng đi vội, đợi một chút.”

Lúc này, gần như không còn giáo viên hay camera nào kiểm tra điện thoại nữa.

Ân Tư Thu đang thu dọn bài thi, điện thoại để trong túi quần đồng phục, cô cm giác có tiếng rung nhẹ bên đùi.

Cô hơi ngạc nhiên, dừng tay lại, lấy điện thoại ra kiểm tra.

Thấy tin nhắn Wechat, Ân Tư Thu theo thói quen quay đầu tìm Thẩm Phong.

Tiềm thức cô muốn xác nhận tính chân thực.

Tuy nhiên, vị trí cuối lớp đã trống không từ lâu.

Cậu chỉ để lại một tin nhắn mơ hồ, còn bản thân thì không biết đã đi đâu mất.

“Thu Thu!”

Các bạn học đang lục tục ra về, Đinh Tình cũng đã đeo ba lô lên, tay cầm một ly nước, nhảy chân sáo đến bên cô.

“Tớ đỡ cậu đi xuống nhé. Nhưng cậu về nhà bằng cách nào? Gọi xe à? Hay ba mẹ cậu đến đón?”

Lần trước bị chấn thương chân, Ân Tư Thu đã gọi xe vài ngày.

Sau đó khi chân có phần đỡ hơn, cô bắt đầu đi xe ôm.

Cô đã hẹn với bác tài xế xe ôm, từ dưới nhà đến cổng trường, cực kỳ thuận tiện.

Trường trung học Thực nghiệm Hải Thành xét về mặt địa lý thì có thể được coi là nằm ở khu vực trung tâm của Hải Thành. Nhưng khu vực xung quanh trường lại không phải khu CBD, cũng không có phố thương mại gần đó, chỉ có trường học và một dãy khu dân cư bao quanh, có thể nói là một khu yên tĩnh trong trung tâm thành phố.

So với trung tâm thành phố, chắc chắn nơi đây không quản lý nghiêm ngặt bằng, vào giờ cao điểm buổi sáng, thường có thể thấy những chiếc xe ôm chạy qua.

“Hôm nay tớ sẽ gọi xe. Sau này đi xe ôm, vừa nhanh lại rẻ.”

Nói xong, Ân Tư Thu thở dài một hơi.

Chân của cô… rốt cuộc là bị làm sao vậy.

Suốt mười mấy năm qua gần như chưa từng bị trật chân lần nào, nhưng sao vừa vào lớp 12 thì bệnh gì cũng phát ra hết.

Cứ như một điềm báo, dường như đang báo hiệu một năm đầy rủi ro sắp đến.

May là Ân Tư Thu không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, cô chỉ lẩm bẩm vài câu trong lòng rồi không suy nghĩ nhiều thêm.

Đinh Tình ở bên cạnh thúc giục: “Vậy cậu gọi xe trước đi, chúng ta đi ra ngoài, thời gian chắc vừa kịp, không cần phải đứng ngoài gió lạnh chờ.”

“Nhưng…”

Ân Tư Thu chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi lưỡng lự.

Đợi đến khi trong lớp hầu như không còn ai, cô mới thấp giọng nói: “Thẩm Phong bảo tớ đợi cậu ấy một chút.”

“Hả?”

Dưới ánh mắt của Đinh Tình, Ân Tư Thu hơi ngượng ngùng nhún vai, biểu thị bản thân cũng không rõ tình hình lắm.

Đinh Tình: “Tớ sẽ ở lại chờ cùng cậu. Tớ thật sự muốn xem, hôm nay cậu bạn Thẩm Phong của chúng ta sẽ làm gì… Đừng nói là tỏ tình nhé? Nếu vậy, tớ càng phải ở lại làm nhân chứng rồi!”

“…”

Dù biết cô ấy đang nói bừa, Ân Tư Thu vẫn cảm thấy tim mình đập loạn vài nhịp.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau.

Chỉ khoảng mười phút sau, điện thoại của Ân Tư Thu lại rung lên.

Lần này là cuộc gọi thoại trên Wechat.

Vẫn là từ Thẩm Phong.

Cô luống cuống nhận cuộc gọi.

Thẩm Phong: “Xuống dưới đi. Đi chậm thôi.”

“Được.”

Ân Tư Thu và Đinh Tình cùng bước ra khỏi tòa nhà dạy học.

Dưới ánh trăng đêm xuân, Thẩm Phong đứng cách đó không xa, người dựa nhẹ vào cột đèn, bên cạnh có một chiếc xe đạp.

Ánh trăng bạc dịu dàng lướt trên gò má cậu, bao phủ lấy cả thân hình cậu.

Từng đường nét như được ánh sáng nhấn nhá, khiến cậu trở nên nổi bật với dáng vẻ thư sinh, tuấn tú. Cậu đứng ở đó như phát sáng một cách tự nhiên.

Bước chân Ân Tư Thu khựng lại.

Ánh mắt cô không thể kìm nén mà hướng về phía cậu.

Còn Đinh Tình thì hoàn toàn miễn nhiễm với vẻ đẹp ấy, cô ấy thản nhiên bước lên vài bước, ánh mắt lướt qua lại giữa Thẩm Phong và chiếc xe đạp.

Dường như cô ấy đang nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức, cô ấy vô cùng kinh ngạc.

“Đừng nói với tớ là, cậu bạn Thẩm Phong, cậu định chở Thu Thu về nhà đấy nhé??”

Thẩm Phong: “…”

Dù không nói gì, nhưng biểu cảm của cậu rõ ràng là đang hỏi “Không được à?”.

Người đầu tiên ngẩn ra chính là Ân Tư Thu.

Bình luận

Truyện đang đọc