QUA VẠN NĂM ÁNH SÁNG MỚI GẶP ĐƯỢC ANH

Lục Nhiên lười biếng dựa vào sô pha đọc sách, Lông Xù phe phẩy đuôi nằm ngoan ngoãn bên cạnh cô. Điện thoại reo, Lục Nhiên nhìn tên người gọi đến thì nhíu mày lại, là bà Lục. Từ lúc rời khỏi nhà họ Lục, Lục Nhiên vẫn chưa về thăm nhà lại, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm hai người. Lục Nhiên ấn nút nghe máy, bên kia là giọng nói ôn nhu của bà Lục:

"Nhiên Nhiên à, có khoẻ không con?"

"Mẹ, con khoẻ, ba mẹ thì sao ạ?"

"Ba mẹ đều khoẻ cả, khi nào thì con về thăm nhà được? Chúng ta đều rất nhớ con."

"Mẹ, con xin lỗi, dạo này con hơi bận."

"Ừ, được rồi, nhớ giữ gìn sức khoẻ con nhé."

Hai người hàn huyên thêm đôi câu rồi cúp máy. Lục Nhiên nghe ra trong giọng bà Lục có đôi chút kiềm nén, không biết nhà họ Lục có chuyện gì?

--------

Biệt thự nhà họ Lục

"Thế nào? Nhiên Nhiên có về thăm nhà được không?" - Ông Lục từ tốn hỏi.

"Con bé nói dạo nay nó rất bận, không về được. Haizz, đứa nhỏ này, thật hiểu chuyện đến mức đau lòng. Ông nói xem, giới giải trí phức tạp như vậy, con mình có chịu được không?" Bà Lục lo lắng nói

"Bà đừng lo, tôi nghe nói Nhiên Nhiên làm việc rất tốt, rất nhiều người đều khen nó."

Lục Khả Vân đứng ở bên ngoài phòng nghe hai người nói chuyện, móng tay đâm vào da thịt. Lục Nhiên, Lục Nhiên, tại sao dù cô ta đã rời khỏi Lục gia, nhưng mọi người đều cứ ở trước mặt cô nhắc đến cô ta? Ngay cả cha mẹ ruột của cô cũng cứ nhớ thương cô ta không ngừng? 

Lục Khả Vân vốn cho rằng, việc mình thi đậu vào trường đại học danh tiếng, đã có thể chứng tỏ năng lực cũng như địa vị của cô. Nhưng mà bạn bè cùng lớp của cô, suốt ngày đều ca ngợi Lục Nhiên hát hay như thế nào, xinh đẹp ra sao, lớp trưởng lớp cô còn nói mình là fan của cô ta. Có bạn học còn ở sau lưng cô nói xấu, nói rằng, cô tuy là tiểu thư, nhưng khí chất lại như con nhà nông dân, làm Lục Khả Vân rất tức giận.

Cô tuyệt đối sẽ không để Lục Nhiên được như ý muốn.

----------------

Lục Nhiên bên này vẫn vui vẻ chơi cùng Lông Xù. Vì ngày mai phải rời đi quay gameshow rồi, Lục Nhiên xuống bếp chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, để cảm ơn Tiêu Mặc đã cho mình ở nhờ.

Tiêu Mặc vừa về đến cổng đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn, gương mặt không dấu nổi nụ cười. Tan làm có vợ đẹp cơm ngon đang đợi, đây chính là hạnh phúc mà bất kì người đàn ông nào đều mong muốn. 

Trần Vĩ thấy boss nhà mình chỉ hận không thể lao ngay vào nhà, liền giở giọng trêu chọc: "Sếp, có thể cho em ăn chực một bữa không?"

"Nếu cậu có lá gan đó!"

Nhìn dáng vẻ hung dữ như chó săn Bắc Cực của Tiêu Mặc, Trần Vĩ rất thức thời chuồn đi ngay.

"Anh về rồi à? Rửa tay rồi ăn tối nhé!"

"Được."

Hai người ngồi vào bàn ăn, Tiêu Mặc nhìn bữa ăn thịnh soạn trên bàn, vui vẻ cầm đũa lên.

"Ngày mai tôi phải đi thành phố C quay gameshow, thời gian qua cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ."

Tiêu Mặc che dấu vẻ không vui, hỏi: "Em phải đi bao lâu?"

Lục Nhiên vừa gắp thức ăn vừa trả lời: "Tầm một tháng."

"Chẳng phải nhà em sửa mất ba tháng sao? Lúc về thì cứ ở đây."

"Tôi sợ làm phiền anh, hơn nữa trong vòng một tháng chắc có thể tìm được nơi nào đó ở tạm." Lục Nhiên chạm chạm ngón tay, ở gần boss tổng như thế, cô sợ tổn thọ.

"Tôi không thấy phiền, em cứ ở lại đây đi." Tiêu Mặc ánh mắt khẳng định, không đợi cô trả lời mà nói tiếp, "Ngày mai tôi đưa em ra sân bay."

"Vậy...vậy đành làm phiền anh."

Tối hôm đó, Lục Nhiên ngủ rất say. Trong lúc mơ màng, cô hình như nhìn thấy được Tiêu Mặc. Anh ngồi bên cạnh cô, bàn tay ấm áp vuốt tóc cô, sau đó khẽ khàng đặt xuống trán cô một nụ hôn. Hình như nụ hôn đó không khiến anh thoả mãn, một nụ hôn khác lập tức rơi xuống môi cô, nụ hôn ấm áp, nhẹ nhàng cọ xát một lúc rồi rời đi.

Buổi sáng thức dậy, Lục Nhiên tự mắng mình chín chín bốn mươi tám lần, không ngờ cô lại mơ thấy loại giấc mơ này, haizz, đúng là sắc đẹp của ông chủ cô quá khó cưỡng lại. Không được, nếu cứ như thế này, Lục Nhiên sợ mình sẽ trở thành sói háo sắc mất. Cô vừa lắc lắc đầu vừa kéo hành lí xuống nhà. Tiêu Mặc thấy cô xuống, ánh mắt rất nhanh liếc qua đôi môi của cô, khoé môi khẽ cong.

"Chào buổi sáng!"

"Chào, chào buổi sáng, Tiêu tổng."

Hai người nhanh chóng ăn bữa sáng rồi ra sân bay, suốt cả đoạn đường, Lục Nhiên đều không dám nhìn Tiêu Mặc. Mỗi lúc nhìn anh, cô đều nhớ đến giấc mơ tối qua, cảm thấy tai mình đỏ lên. 

Lông Xù cũng đi theo, Lục Nhiên lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh của nó, để lỡ có nhớ thì sẽ lôi ra ngắm. Tiêu Mặc thấy cô như lãng tránh mình, cũng không trêu chọc cô. 

Đến nơi, Lục Nhiên muốn chạy thật nhanh khỏi xe, nhưng khuỷu tay bị Tiêu Mặc nắm lại, người anh khẽ nhếch về phía cô. Lục Nhiên trợn tròn mắt, boss đây là muốn làm gì? Hơi thở hai người gần sát, dường như có thể nghe được tiếng tim đập, gương mặt của anh nam tính góc cạnh...

"Dây an toàn." - Tiêu Mặc nhấn nút tháo dây an toàn giúp cô, khoé miệng cong cong.

"À, cảm...cảm ơn."

Tiêu Mặc vẫn nắm tay cô, nhìn cô mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Lần đầu em tham gia loại chương trình này, đừng lo lắng nhiều quá, nếu bị bắt nạt, cứ nói với tôi. Còn nữa, đến nơi nhớ gọi cho tôi. Lông Xù sẽ nhớ em, tôi...cũng sẽ nhớ em."

"Được ạ." - Lục Nhiên cảm thấy rất ấm áp, dù sao ở thế giới này, những lời quan tâm như vậy, là lần đầu tiên cô nghe được. Nhưng nghe đến cuối, má cô đã đỏ ửng lên. Nhanh chóng ra khỏi xe, xách hành lý chạy lấy người. Bàn tay cô hình như vẫn vương hơi ấm của anh, hơi ấm ấy cứ men theo từng đường kinh mạch, chạy thẳng vào tim cô.

Bình luận

Truyện đang đọc