QUÁN CƠM TỲ HƯU, CHỈ CÓ VÀO KHÔNG CÓ RA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phì Di đẩy cửa lao ra ngoài, núp dưới đám đàn em cun cút chạy đi như chú chim nhỏ. Gã đoán lão yêu quái họ Bì có bố trí mai phục trên đường nên quay đầu rẽ vào lối nhỏ trong góc.

Nhậm Mã thấy bọn chúng chạy về phía cụ Quy thì vội la to: “Đứng lại!”

Ông cụ sống qua được năm nay là có thể phá kỷ lục Guinness về yêu quái sống thọ rồi! Tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì được!

Phì Di nghe tiếng rống thì càng chạy nhanh tợn, vào lúc như thế này thì chỉ có loại não teo mới dừng lại, Phì Di gã có IQ 250, không thể vì một câu dừng lại mà dừng thật được! (250 tiếng lóng chỉ đồ ngốc.)

Cụ Quy ngồi dưới tàng cây lớn, đang tông mai vào thân cây để luyện khí công, trông thấy một đám đông nghìn ngịt lao tới, cụ không lùi mà tiến tới, chống gậy đứng ngay giữa đường.

Đám thuộc hạ thấy tự dưng có một ông lão đứng chắn đường thì vội hét lên: “Cụ ơi cụ tránh ra đi! Bây giờ ăn vạ thì cũng chẳng có tiền cho cụ đâu!”

Nhậm Mã và Bì Tu đuổi theo phía sau cũng hoảng hốt, Nhậm Mã vừa gọi cụ Quy vừa gia tăng tốc độ.

Bì Tu nhìn dáng vẻ lao ngựa tung vó mịt mù bụi của anh ta, nghĩ thầm con rùa này là giống gì mà được muôn người sủng ái thế này, tẹo nữa phải bảo Văn Hi vứt tiền xu lên mai rùa để hưởng sái phúc khí mới được.

Cụ Quy hiên ngang chặn giữa đường, khí tụ đan điền, tay ra Bài Vân chưởng, chân lê bước vòng tròn, bày ra đầy đủ các tư thế.



(Bài Vân chưởng: chưởng pháp mà Bộ Kinh Vân trong “Phong Vân” dùng.)

Nhậm Mã nhìn động tác múa máy kia, cuống cuồng thét lớn: “Cụ ơi cụ đừng bày thế nữa! Cái khí công đó của cụ là bọn con lừa cụ tập thể dục thôi! Không phải thần công gì đâu!”

Phì Di nghe thấy đây chỉ là trò mèo thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Gã ngẩng đầu la lên: “Dàn trận mũi tên! Xung phong!”

Lão Quy tuy không đáng sợ, thế nhưng mai rùa của lão Quy thì lại khá đáng gờm, hội tụ tinh hoa nhật nguyệt suốt mười ngàn năm, không thể coi thường được.

Đám thuộc hạ thay đổi đội hình trong nháy mắt, bọc lấy Phì Di vào giữa, tên da dày thịt béo nhất thì đi ở trước nhất, lập thành đội hình hình tam giác, mũi nhọn chĩa về phía lão Quy.

Nhậm Mã cuống đến đỏ cả mắt, Bì Tu nhấn vai anh chàng rồi nhảy lên, ngay lúc hắn chuẩn bị dùng yêu lực áp chế thì bỗng nhiên sững lại giữa không trung.

Lão Quy bắt đầu xoay tròn, ông cụ nhắm hai mắt lại, không nhìn tới đám thuộc hạ mà hoàn toàn chìm đắm vào trong giai điệu của bản thân.

Phì Di nghiến răng, nghĩ bụng lão già này chỉ đang phô trương thanh thế, liền hét lớn: “Một con rùa mà thôi! Có phải chúng ta chưa từng ăn ba ba đâu, sợ éo gì lão rùa già này?”

Tuy thế nhưng đây là một lão rùa già vạn năm tuổi, tuổi tác của ông cụ đã định sẵn rằng cụ không phải một rùa già đơn giản!

Tốc độ xoay tròn của cụ Quy càng lúc càng nhanh, đột nhiên tay chân cụ co rụt vào, phóng thích kỹ năng thiên phú rụt người vào mai của họ nhà rùa! Ở nơi đó không còn một vũ công lão Quy nữa mà là cái mai rùa đang xoay tròn siêu tốc.

Đây có lẽ chính là khí công Quy phái.

Bì Tu nhìn đám thuộc hạ kia bị cụ Quy hất văng lên trời như chai bowling, cầm lòng không đặng phải vỗ tay khen ngợi: “STRIKE!”

Các giao nhân dừng bước ngắm cảnh tượng hoa bay lả tả trước mắt, nhìn bộ dáng nằm ngất ngưởng la liệt của đám đàn em Phì Di mà nuốt nước miếng cái ực.

Cụ Quy chui ra khỏi mai rùa, đi một đường thái cực rồi thu thế, bình thản thở ra một hơi.

Sự thực chứng minh cụ đúng là cụ, huống chi còn là một cụ rùa, đó chính là cụ của cụ.

Nhậm Mã chợt nhớ ra hồi trước ông cụ tập thể dục buổi sáng là không tông nham thạch mà tông cây ở đáy biển, sau khi cụ tông chết mấy cái cây thì mọi người mới chuyển một tảng nham thạch tới cho cụ luyện mai.

Anh chàng vội đi tới kéo ông cụ, hỏi: “Cụ không sao chứ ạ?”

Cụ Quy xua tay, cười híp mắt bảo: “Không sao, vận động chút thôi, vận động chút thôi ấy mà.”

Các giao nhân khống chế Phì Di và đám thuộc hạ, Bì Tu đứng trước mặt Phì Di, ngoài cười nhưng trong không cười: “Lâu rồi không gặp, đại nhân nhà các ngươi dạo này có khỏe không?”

Phì Di sợ đến nỗi run như cầy sấy, răng va vào nhau lập cập chẳng rặn nổi chữ nào, chỉ hót được hai tiếng chiêm chiếp.

Bì Tu vươn tay điểm lên trán gã phòng ngừa trường hợp gã còn giấu pháp bảo trong người rồi chạy loạn, sau đó hắn thu tay, lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi có thời gian suy nghĩ xem lát nữa nên nói cái gì, nếu ta mà biết ngươi có che giấu điều gì, con trai ta vẫn chưa uống thuốc tẩy giun đâu……”

Hắn còn chưa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nổ.

Bì Tu quay đầu nhìn, nóc quán ăn thủng một lỗ to, một tia sáng vàng vọt ra từ cái lỗ đó, chỉ giây lát đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Lão yêu quái trở vào trong quán, cái nồi đá của Cừu Phục bị nổ thủng một lỗ, mớ tóc đen trên đầu cũng trụi mất một mảng, quần bò cũng bị đuôi đâm xuyên ra lỗ, chín cái đuôi lắc lư vung vẩy giữa không trung.

Yêu văn Thao Thiết trên mặt Văn Hi vẫn chưa biết mất, Bì Tu ôm chầm y vào lòng, mơn trớn mặt và lưng y, hỏi: “Không sao chứ?”

“Không có chuyện gì, có điều để cho tên Long nhị thái tử và Đới Lão Tam chạy mất rồi.” Văn Hi vỗ vỗ lưng hắn: “Vừa rồi tên cá hố tinh kia định đánh em, em đá cho thằng chả một phát, yên văn liền tự hiện ra.”

Bì Tu nâng mặt y lên ngắm nghía, thấy yên văn đang dần dần rút đi, liền thở phào nói: “Không sao, đá thì đá thôi, chân em có đau không?”

Cừu Phục xoa xoa đuôi mình hỏi: “Anh Bì, nồi của em còn bị nổ đây mà sao anh chẳng hỏi xem tay em có đau hay không?”

Bì Tu nhìn cậu chàng: “Tay đau thì tự xoa đi, nói cho anh thì hết đau được hả?”

Hồ ly tinh nghẹn họng không biết nói gì, đám Hầu Nhị tươm tướp sáp lại cợt nhả: “Anh Cừu, có đau tay không, có hoảng không, có cần bọn em thoa dầu xoa bóp cho anh không, không đắt đâu, năm mươi ngàn bao cả năm.”

Hai cái cành ngoài cửa rung rung, Tào Thảo trói hai con cá chình điện tinh Đông Hải nhân lúc loạn chạy trốn xuống đất: “Hai đứa này định chuồn từ đằng sau, bị tôi bắt được.”

Cá chình tinh chọc chọc gã hai phát, ây da, sảng khoái phết.

Tào Thảo khẽ hắng giọng, đẩy hai tên cá chình điện bị trói gô trên đất về phía Bì Tu: “Coi như lễ gia nhập của tôi.”

Tào Thảo được tiếp nhận sự cải tạo của chủ nghĩa xã hội, nay đã thoát khỏi chủ nghĩa độc hại của Thao Thiết, muốn bước lên con đường xán lạn dẫn tới cuộc sống tầng lớp trung lưu, hiện tại chính là cơ hội bỏ tà theo chính, thay đổi minh chủ.

Bì Tu nở nụ cười, gật đầu với Tô An đang kéo một tên vào trong.

Bàn tính tinh vỗ vai Tào Thảo: “Được rồi huynh đệ, lúc về tôi sẽ ghi tên cậu vào khoản lương tháng này, muốn chuyển khoản ngân hàng, Alipay hay là Wechat?”

Tào Thảo nghe cuối cùng cũng có tiền lương thì mừng rớt nước mắt, nắm tay Tô An lắc lắc: “Xin đồng chí yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc nâng cao bản thân, thi đua giành vị trí nhân viên xuất sắc của quán cơm!”

“Ầy ầy ầy, gì mà hớn hở thế?” Na Tra ngậm thuốc lá đi từ ngoài vào, “Thằng nhãi rồng chạy mất rồi, còn không đuổi theo à?”

Nhậm Kiêu dùng nước tẩy trang lau sạch lớp hóa trang trên mặt mình, thong dong nói: “Giờ tôi đi ngay đây.”

“Là đức vua……”

“Trời ơi, sao ngài ấy lại xấu……”

Chữ xấu còn chưa nói xong, Bì Thiệu Đệ đã hóa tay thành chổi, đánh văng giao nhân nọ.

Bì Tu ngỡ ngàng, nhủ thầm con giai mình có lực tay khỏe phết.

Bì Tụ Bảo chỉ vào mũi giao nhân nọ, nói: “Nói thêm một, một chữ nữa, là tôi quất ông đó.”

Nhậm Kiêu bật cười kéo nó lên: “Được rồi, miệng mọc trên người người ta, với cả cũng có phải nói sai đâu.”

Chổi Nhỏ: “Thật ra vẫn, vẫn đẹp mà.”

Văn Hi đẩy đẩy Bì Tu: “Anh cũng đi cùng Nhậm Kiêu à?”

Bì Tu gật đầu, ghé vào tai y nói: “Ở Đông Hải có đồ vật tạo thân thể cho em, tôi cần đích thân đi một chuyến, đến lúc đó em…..”

Văn Hi kinh ngạc, nắm tay hắn hỏi: “Em có thể có thân thể ư?”

“Nghĩ gì thế hả?” Bì Tu: “Người của tôi mà ngay cả thân thể còn không có sao? Lễ lạt tết nhất để tôi bị cười vào mặt à?”

Văn Hi cười: “Em không có ý đó.”

Y ngập ngừng hỏi: “Tái tạo thân thể có phải rất phiền toái không? Em thấy trong thoại bản toàn là dùng thiên tài địa bảo tinh hoa nhật nguyệt…..”

“Phiền chứ.” Bì Tu trả lời đơn giản.

Văn Hi ngớ người, lại nghe hắn nói: “Nhưng dù có phiền thì cũng hết cách rồi, bằng không lúc động phòng tôi chẳng ôm được, lại để em trốn vào trong ngọc thì biết làm sao?”

Bì Tu cười vỗ vỗ mặt y: “Không cần em lo mấy cái này đâu, đại thiếu gia.”

“Vậy em đi cùng.” Văn Hi sờ sờ sau gáy mình, hồi tưởng lại cảm giác yêu văn hiện ra: “Hình như em đã nắm giữ được cách phát động yêu cốt rồi.”

Hơn nữa một cú đá ban nãy của y, hẳn là đã đá gãy luôn xương sườn của cá hố tinh.

Bì Tu ngạc nhiên, nhìn yêu văn trên mặt Văn Hi lúc thì xuất hiện lúc lại biến mất, hoa văn màu đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như đèn báo động màu đỏ vậy.

Bì Tu nở nụ cười, nhóc con có chút ngộ tính đó chứ.

Cừu Phục nghe hai ông anh chuẩn bị hành động thì lập tức móc ngay con hàng Thanh Long Yển Nguyệt đao phỏng chế theo tỷ lệ 1:1 từ trong túi ra, vung một đường cắt đứt mấy cọng tóc vểnh ra sau của Hầu Nhị.

Cừu Phục: “Ya! Thằng em cùng tiến cùng lùi với hai vị ca ca.”

Bì Tu: ……

Nhậm Kiêu: ……

Tuy là thế, nhưng hai người bọn họ cũng không muốn cùng tiến cùng lùi với cái thằng ngu này lắm.

Nhậm Mã thấy Nhậm Kiêu muốn mạo hiểu một mình thì vội tiến lên hành lễ nói: “Thuộc hạ nguyện đi cùng bệ hạ!”

Na Tra liếc anh ta: “Cậu không đi được, nhưng thằng nhỏ đuôi đỏ của mấy cậu thì có thể đi cùng.”

Nhóc con đáng yêu cầm cờ hò hét “Cha dzô” trợ uy, rất tốt.

Nhậm Mã sững sờ: “…….Thái, thái tử điện hạ còn nhỏ tuổi, làm sao mà……”

“Chờ chút, sao lại thành thái tử rồi?” Nhậm Kiêu buồn bực, hắn đã nhận lời trở về thu dọn cục diện hỗn loạn rồi, sao lại mặc nhận là giáng cấp thằng nhóc đuôi đỏ kia?

Nhậm Mã giải thích: “Bệ hạ đã trở về, ngôi vị hoàng đế đương nhiên là của bệ hạ, tiểu thái tử tất nhiên sẽ thoái vị, hơn nữa tiểu thái tử cũng đồng ý mà.”

Nhậm Kiêu xua tay: “Thôi khỏi, nó vẫn là hoàng đế của các ngươi, còn ta thì……”

Hắn dừng một chốc rồi nói: “Làm thái thượng hoàng đi vậy.”

Nhậm Mã ngập ngừng muốn nói lại thôi, Na Tra ném điếu thuốc trong miệng đi: “Đừng dông dài nữa, ai đánh đấm được thì theo tôi, người cản trở thì nghỉ.”

Quân đội giao nhân tuy được huấn luyện nghiêm chỉnh, uy vũ vai hùm lưng gấu, thế nhưng đứng trước đám nhân viên thần tiên của quán cơm thì sức chiến đấu của bọn họ thật sự chẳng đáng nhắc tới.

Tào Thảo là lính quy hàng nên đương nhiên phải xông pha trận đầu, gã đang chuẩn bị lặn xuống nước thì lại bị Hầu Đại kéo lại.

Hầu Đại: “Huynh đệ chớ gấp.”

Cậu giũ ra một cái áo phông màu tím, dúi vào tay Tào Thảo, nói lớn: “Tất cả mặc đồng phục nhóm vào, tránh cho lúc đánh nhau tâm tình kích động lại ngộ thương người phe mình.”

Tô An đẩy kính mắt, bảo với ông chủ: “Đây là lúc trước em bảo Hầu Nhị đi mua, anh yên tâm, ngoại trừa đồ của anh và Văn Hi, đồ của những người khác đều rất rẻ.”

Bì Tu mặc một bộ lên người, nhìn sang phía Văn Hi, màu tím tôn lên làn da trắng trẻo, quả nhiên người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, thế nhưng Văn Hi không mặc quần áo thì càng đẹp hơn.

Bì Tu đang nghĩ thì ánh mắt hai người chợt chạm nhau, Văn Hi chủ động tới gần hỏi: “Như này có tính là áo đôi tình nhân không nhỉ?”

Bì Tu hầm hừ: “Tôi mà lại để cho em mặc áo đôi rẻ bèo như thế sao? Bao giờ về tôi mua đồ xịn cho em.”

Tô An hờ hững mặc áo vào, nhìn đi chỗ khác.

Không nghe không nghe, rùa đọc kinh thôi ấy mà.

Tất cả mọi người mặc quần áo xong xuôi, trên bộ đồ màu tím bê đê in bốn chữ nổi bật, chói mù mắt người chung quanh ——

Tập Thể Ác Nhân



(Mẫu áo này khá nổi bên Trung, vốn là hàng hiệu nhưng bị nhái nhan nhản ngoài đường:)) Chữ trên áo là tên bộ phim xã hội đen Outrage của Nhật dịch sang tiếng Trung, rất được giới trẻ mê cool ngầu ưa chuộng.)

Chiến đội Tập Thể Ác Nhân, nhân vật phản diện duy nhất được định sẵn cho Đông Hải long cung, tài trợ bởi quán cơm Tỳ Hưu.

Bình luận

Truyện đang đọc