QUÂN CƯỚI

Ăn xong cơm tối, Hàn Mai trở về ký túc xá cùng Triệu Kiến Quốc, lấy hành lý chuyển đến một gian phòng khách trong bộ đội. Tối nay, hai người sẽ ở lại trong nhà khách, Hàn Mai vừa nghĩ tới chuyện sắp xảy ra liền mặt hồng tim đập, vừa khẩn trương vừa mong đợi.

Triệu Kiến Quốc thấy vợ đỏ mặt, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, không biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì? Thật ra anh cũng rất muốn cô. Mỗi buổi tối nằm trên giường, anh đều lấy hình của cô ra xem mấy lần. Nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của vợ, bao nhiêu mệt mỏi sau một ngày huấn luyện cũng trôi đi hết. Mỗi ngày anh đều tự hỏi bây giờ cô đang làm gì? Đã ngủ hay chưa? Có nhớ anh hay không?...

Mỗi lần đều là nghĩ như vậy rồi ngủ mất.

Hàn Mai từ trong phòng tắm đi ra đã nhìn thấy Triệu Kiến Quốc đang quay lưng lại, dựa vào cửa sổ hút thuốc. Trong tay anh cầm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phương xa, khỏi phải nói dáng vẻ có bao nhiêu hấp dẫn. Giờ phút này trong lòng Hàn Mai cực kì bình tĩnh, tất cả lo lắng trước đó đều không thấy. Nhìn Triệu Kiến Quốc, chỉ cảm thấy bóng lưng màu xanh lá cây đó có bao nhiêu to lớn, cả đời này nơi cô dựa vào chính là đó, chỉ cần có anh ở bên cạnh, mặc kệ gặp phải khó khăn gì cô cũng có dũng khí đối mặt.

Triệu Kiến Quốc quay đầu lại nhìn thấy vợ tắm xong, trong tay cô cầm một cái chậu nhựa đỏ, bên trong chứa quần áo vừa thay ra, ngơ ngác đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình. Tóc dài phủ xuống vai, đuôi tóc vẫn còn đang nhỏ nước, vài sợi tóc nghịch ngợm dính vào trên trán, một giọt nước từ thái dương theo cổ thon dài chảy xuống dưới, đi qua xương quai xanh trượt vào bên trong cổ áo.

Ánh mắt Triệu Kiến Quốc phát ra thâm trầm, nuốt một ngụm nước miếng. Anh dập tắt điếu thuốc trong tay đi tới trước mặt Hàn Mai, nhận lấy chậu nhựa trong tay cô đặt xuống góc tường, đóng cửa lại, dắt Hàn Mai đến bên giường ngồi xuống, lấy ra một cái khăn lông giúp cô lau tóc. Sợ kéo đau cô nên anh lau rất cẩn thận, từ chân tóc đem tóc cô nâng lên, nhẹ nhàng giũ, ngón tay anh ươn ướt thỉnh thoảng chạm vào cổ Hàn Mai.

Hàn Mai nhắm mắt lại hưởng thụ, đột nhiên nghe thấy anh mở miệng.

“Về sau ra ngoài không cho phép em thả tóc.”

Hàn Mai liếc mắt nhìn trời, người đàn ông này có thể nhỏ nhen thêm chút nữa không? Lúc nãy ăn cơm nếu không phải cô nhanh trí giả bộ đáng thương cũng không biết phải khi nào mới xong chuyện.

Triệu Kiến Quốc giống như biết Hàn Mai đang suy nghĩ gì, nghiêng người qua đè cô xuống phía dưới nói, “Biết mình làm sai còn không nghiêm túc nhận lỗi, thái độ hối cải không chân thành, tội thêm một bậc, xem anh như thế nào thu thập em.” Nói xong liền giơ tay ra cởi quần áo Hàn Mai.

Hàn Mai vừa kêu không cần vừa đưa tay ngăn cản Triệu Kiến Quốc, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này muốn thì cứ nói ra đi lại còn bày đặt ra một đống lý do.

Triệu Kiến Quốc đem Hàn Mai cởi sạch, không sót thứ gì nhưng trên người anh vẫn là quân trang chỉnh tề. Anh vừa liếm vừa cắn xương quai xanh của Hàn Mai, hai tay không ngừng dò xét trên người cô, chỉ chốc lát sau liền thâm nhập trại địch. Triệu Kiến Quốc cảm thấy dưới tay dính ướt, trong lòng hả hê nói, nha đầu này đã ướt thành như vậy rồi còn cãi cứng, khó trách Thạch Đầu nói phụ nữ đều là ăn ở hai lòng.

Hàn Mai biết bí mật của mình bị phát hiện, nhất thời đỏ bừng cả mặt, không biết phải làm sao.

Triệu Kiến Quốc tà mị cười một tiếng, thuần thục cởi hết quân phục xuống, vác súng ra chiến trường.

Hàn Mai phút chốc bị lấp đầy, hai người thoải mái cùng thở dài một hơi.

Mấy tháng này Triệu Kiến Quốc bị nghẹn đến sắp nóng nảy, hiện tại vợ tự mình đưa tới cửa, anh chẳng có lý do gì mà không ăn cả.

Hàn Mai cảm thấy Triệu Kiến Quốc hôm nay đặc biệt hưng phấn, cô càng cầu xin tha thứ anh lại càng dũng mãnh, chỉ có thể yên lặng cảm thán, ngày mai sợ là không đứng dậy nổi rồi!

………

Kích tình đi qua, Hàn Mai vùi ở trong ngực Triệu Kiến Quốc bất động, cô thực là mệt mỏi nhưng lại không muốn cứ như vậy đi ngủ.

Triệu Kiến Quốc nhìn dáng vẻ vợ không ngừng ngủ gật lại cố nén không ngủ thấy vô cùng dễ thương. Anh cười cười, nâng một bàn tay ấm áp trùm lên hai mắt cô, cảm thấy cô không ngừng nháy mắt, lông mi thật dài như cánh bướm nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay của anh, ngứa một chút, ngay cả tim cũng cảm thấy ngứa.

“Ngoan, em mệt rồi, mau ngủ đi!”

Hàn Mai kéo bàn tay to của anh xuống, cong miệng lên nói, “Không cần, ngày mai anh còn phải đi huấn luyện, không có thời gian theo em, ngày mai em ngủ cũng được. Ban ngày anh là lính, buổi tối anh chỉ là người đàn ông của em nên bây giờ anh phải theo em.” Sau khi nói xong vòng tay ôm chặt cổ Triệu Kiến Quốc không buông.

Triệu Kiến Quốc thật sự hết cách với cô, cô lơ đãng nói một câu cũng có thể làm lòng anh ấm áp, vừa gặp phải chuyện của cô, nhiều năm tỉnh táo của anh liền sụp đổ. Anh hiện tại không dám tưởng tượng nếu một ngày vợ rời mình đi, anh sẽ trở nên như thế nào.

“Được, nghe theo em.”

Hàn Mai nhếch khóe miệng lên. Cô cái có cái không khẽ vuốt lưng Triệu Kiến Quốc, đột nhiên sờ tới một khối tròn trịa nhô ra trên vai trái của anh.

“Đây là cái gì?” Hàn Mai nghi ngờ hỏi.

“Không có gì.” Triệu Kiến Quốc lập tức vòng vo, không chịu trả lời.

Hàn Mai nghĩ thầm, thực không có gì sao? Không có gì mà anh phải phản ứng như vậy làm gì?

“Quay lại em xem một chút!”

“Thật sự không có cái gì.” Triệu Kiến Quốc khổ sở nói.

“Em bảo anh quay lại!” Hàn Mai lên giọng nói.

Triệu Kiến Quốc thấy vợ tức giận thật, không có biện pháp chỉ có thể nghe lời cô xoay người lại.

Khi Hàn Mai nhìn thấy từng vết sẹo lớn nhỏ sau lưng Triệu Kiến Quốc liền rơi nước mắt. Những vết sẹo kia không phải là cô chưa nhìn thấy, tất cả chỉ là chút vết thương ngoài da không cẩn thận lưu lại lúc huấn luyện. Nhưng sau lưng anh rõ ràng có một vết thương do bị đạn bắn, hơn nữa vị trí bị bắn cách tim quá gần, chỉ cần hơi lệch đi một chút, sợ rằng hôm nay đứng trước mặt cô không phải là Triệu Kiến Quốc rồi.

Triệu Kiến Quốc thấy sau lưng không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại đã thấy mặt vợ toàn nước mắt, đau lòng ôm cô vào trong ngực lau nước mắt.

“Vợ, không có chuyện gì, hiện tại cũng không đau nữa.”

Hàn Mai lạnh lùng nhìn anh một cái, tránh ra khỏi ngực anh, dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, một câu cũng không nói, đưa lưng về phía anh ngả đầu đi ngủ, cũng không thèm nhìn Triệu Kiến Quốc lấy một cái.

Triệu Kiến Quốc chưa từng thấy vợ như vậy bao giờ nên cũng không biết làm sao, Thạch Đầu lại không có ở đây, anh muốn tìm người thương lượng cùng cũng không có ai. Vợ thực là giận anh rồi, hơn nữa là rất rất tức giận… Nhưng anh lại không biết bản thân đã sai ở đâu.

Triệu Kiến Quốc gấp đến độ nghĩ muốn nói chuyện phiếm với cô nhưng lại chỉ có thể nhịn lại trong lòng, cực kỳ khó chịu. . Anh chuyển đến nằm cạnh Hàn Mai, từ phía sau ôm lấy hông của cô, mặt dán vào cổ của cô nhẹ nhàng cọ.

“Vợ, thật sự không có chuyện gì mà! Em xem hiện tại anh tham gia huấn luyện trong liên đội cũng không có mấy người có thể làm đối thủ của anh.”

Hàn Mai càng nghe càng giận, đã bị thương như vậy rồi mà anh còn có thể đắc chí được. Lần này không sao, lần sau thì sao? Anh có thể bảo đảm mọi lần đều không có việc gì sao?

Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai còn chưa để ý đến mình, nằm dính sát vào Hàn Mai , ở bên tai cô dụ dỗ tiếp,

Hàn Mai nghe đến phiền lòng, dùng sức đẩy Triệu Kiến Quốc một cái. Triệu Kiến Quốc “A” một tiếng liền nằm gục trên mặt đất.

Giường trong nhà khách vốn dĩ cũng không lớn, một mình Hàn Mai nằm đã chiếm gần nửa giường, Triệu Kiến Quốc nằm sau lưng cô, nửa người treo ở phía ngoài giường. Bị Hàn Mai đẩy một cái, anh lại đang chuyên tâm dụ dỗ cô, không đề phòng, sơ ý một cái liền rớt từ trên giường xuống.

Hàn Mai nghe được thanh âm, vội vàng mở mắt nhìn, thấy Triệu Kiến Quốc một tay chống hông nằm xuống đất, khổ sở rên rỉ. Cô vội vàng đi xuống giường.

“Như thế nào? Có đau không? Mau, em đỡ anh lên giường.”

“Đừng động! Hình như là trật eo rồi.”

“Á! Vậy làm sao bây giờ? Để em đỡ anh dậy trước đã… Chậm một chút…”

Hàn Mai cẩn thận đỡ Triệu Kiến Quốc nằm trên giường, sau đó khoác thêm áo đến hỏi phòng bên cạnh xem có dầu xoa hay không?

Mở cửa là chị Hồ cô đã gặp lúc tối, nghe Hàn Mai nói là Triệu Kiến Quốc bị trật khớp eo nên cô tới mượn dầu xoa về dùng, chị Hồ mập mờ nhìn Hàn Mai cười một chút mới đi lấy dầu.

Hàn Mai mượn được dầu xoa, nói cám ơn liền chạy về, vừa mới đi được hai bước liền nghe được giọng chị Hồ.

“Người trẻ tuổi, ngay cả kích tình cũng có a! Hơn nửa đêm không ngủ, còn đem eo làm đến bị trật! Hai người này thực là ngọt ngào!”

Thanh âm? Nghĩa là mới vừa rồi hai người ở trong phòng làm gì bên ngoài đều nghe thấy? Mặt Hàn Mai nóng như lửa, làm sao cũng không nghĩ được hiệu quả cách âm lại kém như vậy, ngày mai bảo cô làm sao dám ra ngoài gặp người đây?

Ở trong phòng Triệu Kiến Quốc bắt chéo hai chân nằm trên giường, nghĩ thầm sớm biết trật khớp eo là có thể dỗ vợ hết giận, anh đã sớm làm rồi. Ở trong bộ đội bị trật eo là chuyện bình thường, trên người anh có chỗ nào chưa bị thương qua đâu. Nhìn vợ khẩn trương, trong lòng anh ngọt như được bôi mật. Vợ vẫn là đau lòng cho anh nha! Anh đang nghĩ khi nào về nhà phải giáo huấn lại Thạch Đầu, mỗi lần để hắn dạy anh vài chiêu hắn lại hả hê y hệt gà trống thắng trọi vậy, đồng thời cho hắn biết Triệu Kiến Quốc anh ở phương diện này có giác ngộ rất cao! Triệu Kiến Quốc còn đang tự đắc chí thì nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Mai vang lên ngoài hành lang, vội vàng giả bộ khổ sở như vừa nãy.

Hàn Mai về phòng đã nhìn thấy Triệu Kiến Quốc nằm lỳ trên giường, trong miệng còn đang kêu đau. Hàn Mai hết đau lòng vẫn là đau lòng, vội vàng xoa thuốc cho anh.

Triệu Kiến Quốc cảm thấy bàn tay nhỏ bé của vợ nhẹ nhàng xoa xoa ngang hông mình, lát sau ngang hông chỉ có cảm giác ấm nóng, không đau đớn gì, còn cực kì thoải mái.

Hàn Mai xoa thuốc cho Triệu Kiến Quốc xong, không mang dầu xoa trả ngay mà giữ lại, đến mai lại xoa tiếp cho anh, bằng không sẽ không tan được máu bầm. Cô cởi áo khoác ra, trèo lên giường chui vào chăn.

Triệu Kiến Quốc thấy vợ lên giường, lập tức nằm xích lại gần, Hàn Mai thấy anh như vậy mới nhớ cô còn đang giận anh, tính không để ý tới anh. Nhưng Triệu Kiến Quốc một lát lại kêu khát muốn uống nước, làm Hàn Mai phải đi rót; một lát lại kêu ngứa chân, muốn Hàn Mai gãi giúp anh. Dù sao chính là không cho Hàn Mai có cơ hội lạnh nhạt anh.

Triệu Kiến Quốc thấy Hàn Mai vẫn còn chút tức giận, trong lòng mệt mỏi. Anh tiến tới, ôm Hàn Mai vào trong ngực, thấy cô không còn giống lúc nãy không để ý tới mình nữa, biết là vợ đã hết giận. Hôn một cái lên trán Hàn Mai, tay chậm rãi vuốt tóc cô, mắt anh nhìn cô chằm chằm hỏi, “Mới vừa rồi, tại sao lại tức giận?”

Tại sao lại tức giận? Anh không biết là một khi phụ nữ tức giận không được hỏi nhất chính là vì cái gì mà tức giận sao? Ngay cả cô tại sao tức giận cũng không biết, vậy cô tức giận chẳng phải là vô ích sao?

Thấy vợ không lên tiếng, Triệu Kiến Quốc thở dài, đem tóc rủ xuống trán Hàn Mai vén ra sau tai, nhẹ nhàng nói, “Nói ra, em không thích cái gì, anh đều sửa lại, được không?”

Hàn Mai nhìn anh một cái, sâu kín hỏi, “Vết sẹo đó, tại sao lại có?”

Triệu Kiến Quốc thở dài nghĩ vợ anh rốt cuộc vẫn hỏi ra. Anh biết mình làm quân nhân, có lúc không thể không đối mặt với nguy hiểm, bị thương, thậm chí là tử vong đều không thể tránh được. Anh cũng không hi vọng vợ anh phải đối diện với mấy cái này. Nhưng đối với người khác anh còn có thể, đối với vợ mình, trên người anh có vết sẹo kia làm sao giấu giếm được cô.

“Đều đã là chuyện nhiều năm trước rồi, lần đó bọn anh đang thi hành nhiệm vụ lùng bắt mấy nghi phạm buôn lậu súng ống đạn dược, có một nghi phạm bắt một nữ sinh cấp ba làm con tin. Hiện trường lúc ấy rất loạn, trong quá trình giải cứu con tin anh giúp cô ta đỡ một viên đạn.”

Triệu Kiến Quốc kể lại đầu đuôi, anh không muốn gạt vợ. Hàn Mai vùi đầu vào ngực anh nửa ngày không nói lời nào. Nhưng Triệu Kiến Quốc biết cô lại khóc nữa, mặt của cô ướt đều dính vào trên lồng ngực của anh, nước mắt kia như mang theo nhiệt độ cực nóng, in một vết thật sâu vào tim anh.

Hàn Mai khóc một chút rồi dần dần ngừng lại, nhìn Triệu Kiến Quốc kiên định nói, “Chuyện này coi như bỏ qua, nhưng về sau không cho phép lại xảy ra nữa. Em biết rõ anh là một người lính, bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân là trách nhiệm của anh, binh sĩ dưới quyền cũng là trách nhiệm của anh. Nhưng anh là chồng của em, em cũng là trách nhiệm trên vai anh, cả đời hạnh phúc của em đều ở trên tay anh. Chúng ta sau này sẽ có đứa bé, anh còn có trách nhiệm của một người cha. Em không quan tâm chuyện anh có đem em xếp hạng cuối cùng hay không, chỉ xin anh trước khi quyết định làm bất cứ cái gì đều phải nghĩ đến em đầu tiên, nhớ có một người một mực… chờ anh về nhà….”

Hàn Mai nghẹn ngào nói xong, nước mắt lại chảy ra.

Triệu Kiến Quốc cúi đầu, đau lòng hôn lên nước mắt của Hàn Mai, không để sót lại giọt nào. Miệng không ngừng nhỏ giọng nói, “Sẽ không, về sau sẽ không bao giờ nữa. Anh đồng ý với em, mặc kệ như thế nào, nhất định sẽ bình an trở về gặp em. Đừng khóc, có được hay không?”

Hàn Mai lấy được lời hứa của anh, dần dần dừng khóc.

Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ thật say.

Bình luận

Truyện đang đọc