Edit: Meow
Cố Hiểu Xuyên không biết Quan Hà chia tay với Kiều Đông Niên khi nào, cố gắng hóng chuyện từ anh, còn lấy mỹ danh là an ủi tâm hồn cô đơn của anh.
Quan Hà bình thường cũng không nói nhiều, vì vậy hai ngày nghỉ chỉ ở nhà điên cuồng chơi game với Cố Hiểu Xuyên.
Hai lão nam nhân chơi thật hăng, còn vừa chơi vừa cảm khái mỗi người một câu mà nhớ lại cảm giác cùng tuổi trẻ cùng cày game.
Lúc nhỏ không có nhiều tiền, lâu lắm mới được chạm máy chơi game một lần, lớn hơn chút nữa đã có internet, khi đó đều kiếm bạn cày suốt đêm, vui vẻ biết bao.
Vì hai người đều thích uống rượu, trong nhà lại trữ không ít, nên rảnh rỗi vừa chơi vừa làm một ly, thật sảng khoái.
Tuy có lúc không nói gì, nhưng bầu không khí lại rất hài hòa.
Nhưng mà, đã nhiều lần Cố Hiểu Xuyên suýt nữa không kiềm chế được.
Lần đầu tiên, Quan mỗ uống say mềm nhũn dựa vào người hắn, còn đè hết sức nặng lên người hắn, thanh âm trầm thấp cười nhẹ bên tai Cố Hiểu Xuyên, nói: “Lúc nhỏ cậu.. thường trộm táo của tôi đúng không?”
Cố Hiểu Xuyên: “???”
Hết lần này đến lần khác Cố Hiểu Xuyên đều không thể chống cự trước Quan Hà, hương rượu như có như không phảng phất bên tai, nửa người hắn cũng mềm nhũn theo.
Cố Hiểu Xuyên hít sâu, trong lòng thầm niệm hơn trăm lần thanh tâm chú, đỡ quỷ say mười phần quyến rũ lên giường.
Vừa định đi, quỷ say kéo hắn, mở đôi mắt nóng rực nhìn hắn, thật sáng ngời, dã tính cùng bá đạo không tự chủ được mà hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn. Cố Hiểu Xuyên vừa nhìn ánh mắt ấy, chân đã mềm nhũn suýt đi không nổi, cổ họng khô khốc, tí nữa là mềm chân mà quỳ trước mặt anh.
Lần thứ hai, Quan Hà cùng hắn chơi game, hai người cày cấp thâu đêm, Quan Hà nhịn không được, tìm gối chăn trải dưới đất nằm, cũng không biết do quá buồn ngủ hay chơi game đến ngu người, rất nhiệt tình mời chào Cố Hiểu Xuyên ngủ cùng.
Cố Hiểu Xuyên thân là chính nhân quân tử, tự nhủ mình không thể lợi dụng lúc người gặp nguy… Sau đó, bọn họ cùng ngủ thật trong sáng.
Đêm đó Cố Hiểu Xuyên không thể ngủ ngon, dù sao bên cạnh cũng là người mình thầm mến nhiều năm, dù là ai cũng không có tâm tư ngủ nổi.
May là Quan Hà ngủ rất yên tĩnh, quần áo ngủ mặc đàng hoàng kín kẽ, không lộ ra chút gì. Cố Hiểu Xuyên lén lút thò tay sờ ngực anh một cái, cảm giác thật tốt, rất là co dãn, bất quá hắn cũng chỉ dám lén sờ một chút như vậy thôi.
Vừa mới thỏa mãn chuẩn bị nhắm mắt ngủ, Quan mỗ nằm cạnh bỗng thấy nóng, mơ mơ màng màng màng cởi nút áo, Cố Hiểu Xuyên thấy vậy suýt nữa không nhịn được đem tay vào sờ.
Lồng ngực rắn chắc cứ như vậy lộ ra, vì thật lâu không thấy ánh mặt trời nên có vẻ trắng nhợt, cảm giác như chỉ nhẹ nhàng ấn một cái sẽ lưu lại vết đỏ.
Không thể không thể nghĩ nữa.
Cố Hiểu Xuyên ép mình nhắm mắt lại, nhưng mà suốt đêm đều không tài nào đi vào giấc ngủ.
Lần thứ ba, là vì một con mèo nhỏ.
Tống Dã cho Quan Hà một nhóc mèo còn hôi sữa, lúc ấy Cố Hiểu Xuyên không ở đó, vì vậy không biết Tống Dã ôm mèo con, bộ dạng tiện hề hề trêu chọc Quan Hà: “Mèo hoang nhỏ chếch chi đây, mua một tặng một, có muốn hay không? Ôi… đừng đi a, tặng free cũng được nè!”
Lúc Cố Hiểu Xuyên trở lại đã thấy lão nam nhân ôm mèo nhỏ, cả người đều toát vẻ ôn nhu.
Nhóc mèo sữa mắt trong veo như nước, liếm liếm ngón tay anh, lại lấy móng vuốt nho nhỏ nhẹ lướt qua cằm lão nam nhân.
Cố Hiểu Xuyên cũng không thể hiểu nổi mình bị chập dây thần kinh nào, rõ ràng là mỹ cảnh ấm áp như vậy, qua mắt hắn lại cảm thấy sắc tình vô cùng.
Mèo con liếm tay anh, đầu lưỡi mềm mềm liếm đến ướt nhẹp, Quan Hà vướng mèo không làm sao rửa sạch tay được, đành qua loa vén áo sơ mi lên chùi.
Trong nháy mắt Cố Hiểu Xuyên nhớ đến lồng ngực Quan Hà, lại tưởng tượng cảnh anh đút sữa cho mèo nhỏ, còn mường tượng mèo nhỏ liếm liếm lồng ngực anh.
Nghĩ nghĩ rồi bên dưới chợt cứng.
Hắn tự tát mình một cái, dưới ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh của Quan Hà, vội vã chạy vào phòng tắm.
Thế là từ nay Cố Hiểu Xuyên luôn đề phòng nhãi mèo, kiên quyết bảo vệ tiết tháo Quan Hà.
Cho nên nói, ở chung gì đó cũng thật là vừa vui vừa thống khổ a.
Cố Hiểu Xuyên nhìn một người một mèo, lần nữa lâm vào ngọt ngào trong đau khổ.