QUAN HỆ KHÔNG ĐỨNG ĐẮN

Edit: Lạc Tâm Vũ

“Trên mặt mình không lau sạch sẽ sao?”

Mạc Dịch Sinh nuốt bánh ngọt xuống, liếc mắt nhìn về phía Nghiêm Hải An nghiêm mặt hiền lành, theo bản năng xoa xoa cằm.

Nghiêm Hải An vỗ về mà cười với anh: “Vừa rồi ngài Tôn gọi điện thoại tới.”

“Ồ….” Mạc Dịch sinh nhớ tới ngày đó gặp Tôn Ngôn một lần, ngạc nhiên nói: “Hỏi về chuyện bức tranh? Anh ta thật là để tâm quá.”

“Anh ta nói sau khi có thời gian sẽ đến phòng vẽ tranh một lần.” Nói đến đây Nghiêm Hải An liền đau đầu, nếu đã khiến cho Tôn Ngôn có hứng thú, vậy sau đó tránh đi sẽ không có tác dụng, hơn nữa đối với người như thế mà nói không chừng càng tránh anh ta càng có hứng thú.

Nghiêm Hải An suy tính trong chốc lát, nhìn Mạc Dịch Sinh tiêm một mũi dự phòng: “Tuy rằng thời gian sẽ trễ một chút, nhưng ngài Tôn này chúng ta tốt nhất không nên đắc tội, cho nên vẫn phải đặc biệt tiếp đãi một chút.”

Những lời này có chút chọc Mạc Dịch Sinh, anh vừa nói như thế Mạc Dịch Sinh nhíu mày: “Mình không muốn xã giao.”

Thành thật mà nói nguyên tắc xử sự không xấu thì sai của Mạc Dịch Sinh quả thực cũng khiến Nghiêm Hải An có phần lo lắng, quá không thích hợp với giao thiệp xã hội rồi: “Dịch Sinh, cậu đã đồng ý cái gì với tôi?”

Mạc Dịch Sinh trẻ con mà mải miết ăn bánh ngọt, không hề muốn để ý đến anh.

Nhìn dáng vẻ này sẽ không bị Tôn Ngôn nói vài ba câu bắt cóc, Nghiêm Hải An lắc đầu, đưa tay giúp anh vặn mở coca: “Thế nào đi nữa đều phải gặp mặt một lần, được không? Cái khác để mình xử lí.”

Mạc Dịch Sinh ăn xong miếng bánh ngọt, mới rầu rĩ mà ừ một tiếng.

Nghiêm Hải An nói: “Đúng rồi, có thể anh ta sẽ gọi điện cho cậu.”

“Anh ta biết điện thoại của mình từ chỗ nào?” Mạc Dịch Sinh vừa nghe, vừa thật sự phiền muốn chết được: “Chị Lý?”

“Hẳn là không phải.” Nếu như là Lý Khanh, ít nhất Lý Khanh sẽ nói trước cho mình một tiếng, Nghiêm Hải An thấy Mạc Dịch Sinh cầm điện thoại, dứt khoát ấn nút tắt máy, sau đó hướng về Nghiêm Hải An nhún vai một cái.

Nghiêm Hải An nói: “Tính tình cái cậu này lúc nào có thể thay đổi.”

Mạc Dịch Sinh thở ra một hơi, lau miệng một chút: “Không đổi được. Dù sao không liên lạc được với mình sẽ liên lạc với cậu, mình đi vẽ tranh rồi.”

Một khi Mạc Dịch Sinh mới tập trung tinh thần vẽ, trên cơ bản Nghiêm Hải An sẽ biến thành bảo mẫu, lấy ra ít nhất một nửa tâm tư đặt ở trên việc chăm sóc Mạc Dịch Sinh, còn một nửa khác chẳng biết khi nào lo lắng đến chỗ Tôn Ngôn.

Không đến mấy ngày nữa, Tôn Ngôn đến cửa rồi.

Nhiệt độ cuối mùa xuân coi như dễ chịu, Nghiêm Hải An nhận được điện thoại của cô bé ở quầy thu ngân, từ phòng da.nlze.qu;ydo/nnlàm việc đi xuống dưới tầng. Tôn ngôn mặc áo tay lỡ cùng quần thường, khuỷu tay dựa trên bàn trước quầy, đeo kính xuống thấp nhìn chung quanh phòng vẽ tranh một vòng.

Trong phòng vẽ tranh đều là các cô gái đến học, Nghiêm Hải An nhạy cảm nhận thấy phần lớn ánh mắt cũng như có như không mà lướt qua Tôn Ngôn, khóe miệng không kìm lòng nổi mà co vào.

Anh nghênh đón: “Ngài Tôn tới thật bất ngờ. Sao không thông báo trước một tiếng?”

Tôn Ngôn treo kính mắt ở trước ngực, nghiêng đầu, giống như nhìn Nghiêm Hải An lần đầu tiên. Nghiêm Hải An duy trì mỉm cười, mặc anh quan sát.

Cuối cùng, khóe miệng anh mang theo nét cười không đáng kể: “Đây không phải là không gọi điện thoại được sao?”

“Ồ.” Nghiêm Hải An biểu lộ có chút ngoài ý muốn làm người ta tin phục: “Một khi Dịch Sinh mới bắt đầu sáng tác thì vô cùng tập trung, nói không chừng điện thoại hết pin cũng không có phát hiện.”

Cũng không biết Tôn Ngôn tin bao nhiêu, không nói gì tiếp, nhìn qua hướng Nghiêm Hải An đi: “Dịch Sinh ở phía trên? Tôi tới đón cậu ấy ăn cơm trưa.”

“Cậu ấy còn đang ngủ.” Lời này cũng không phải bịa đặt, Nghiêm Hải An giải thích với anh: “Cậu ấy vẽ tới vẽ lui một ngày một đêm, hôm qua lại nhịn suốt đêm, đến khi không thể không ngủ mới có thể chợp mắt một lát.”

“Như vậy không thể được.” Tôn Ngôn làm người ta khó hiểu mà cười một tiếng: “Đối với thân thể không tốt.”

Nghiêm Hải An nói hùa theo: “Tôi cũng nói cậu ấy như vậy.”

Không khí hai người ân cần như hai người bạn tốt, Tôn Ngôn nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Vậy tôi đi ăn trước một bữa cơm, một lát lại tới.”

Nghiêm Hải An thầm nghĩ con mẹ nó anh cũng thật nhàn rỗi.

Anh yêu cầu nói: “Khó có được ngài Tôn tới một lần, để tôi chiêu đãi đi.”

“Không khó, về sau tính thường đến.” Tôn Ngôn nói xong, nhìn chằm chằm vẻ mặt Nghiêm Hải An không hề dao động, lại đeo kính một lần nữa, khóe miệng giương lên: “Đi thôi, dẫn đường.”

Vì tiền thuê rẻ, khu vực phòng vẽ tranh không coi là tốt, xung quanh tự nhiên không có nhà hàng sang trọng. Hai người ngồi xe thể thao của Tôn Ngôn một mạch đến trung tâm chợ, vào nhà hàng Tây Tôn Ngôn chọn.

Hình ảnh trên thực đơn đẹp đẽ, ghi giá xa xỉ, Tôn Ngôn hiển nhiên là khách quen, không sao cả liền gọi xong món ăn.

Nghiêm Hải An chọn món, đóng thực đơn, phục vụ lui ra. Anh nói: “Lần trước thấy Hứa Kha và ngài Tôn ở cùng một chỗ. Hiện tại cậu ta như thế nào?”

Bộ dạng Tôn Ngôn ung dung nói: “Vậy anh phải hỏi bản thân cậu ta. Bây giờ tôi cùng cậu ta rất không quen.”

Nhất thời trên bàn ăn không ai nói chuyện, Nghiêm Hải An nhìn chằm chằm hoa văn tao nhã lịch sự trên khăn trải bàn, bất giác vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc.

Bộ dạng anh không tinh tế bằng Mạc Dịch Sinh, nhưng nhìn kĩ cũng là một anh chàng đẹp trai tuấn tú, Tôn Ngôn có chút hăng hái hỏi: “Muốn nói với tôi cái gì sao?”

Bị cắt đứt suy nghĩ, Nghiêm Hải An hơi sững sờ, lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhã nhặn nói: “Tôi nhớ tới đánh giá của người khác với ngài Tôn, nói ngài Tôn là một người thích tình mình nguyện người.”

Tôn Ngôn cười cười lấy lệ, từ chối cho ý kiến với việc này: “Cho nên anh ở trước mặt Mạc Dịch Sinh nói xấu tôi cái gì?”

“Tôi chỉ nhắc qua anh muốn tới một chuyến.” Nghiêm Hải An ăn ngay nói thật, quả thực anh trực tiếp nói với Mạc Dịch Sinh Tôn Ngôn có ý nghĩ bẩn thỉu sẽ tốt hơn làm, nhưng thứ nhất di@en*dyan(lee^qu.donnn) Mạc Dịch Sinh có thể đối đáp rất kịch liệt, khi đó Tôn Ngôn có phản ứng gì thật sự không cách nào dự đoán. Thứ hai Nghiêm Hải An cũng một lòng không muốn Mạc Dịch Sinh tiếp xúc đến mấy thứ này.

Anh hi vọng đôi mắt của Mạc Dịch Sinh suốt đời không bị nhiễm bẩn.

Nguyện vọng này ở trong hiện thực càng bị chèn ép non nớt, Nghiêm Hải An cũng biết mình chỉ có thể làm hết sức.

“Nhưng thành thật mà nói, tôi quả thực không hi vọng ngài Tôn sinh ra quá nhiều hứng thú với Mạc Dịch Sinh.” Nghiêm Hải An còn chưa hiểu rõ Tôn Ngôn, khi nói chuyện dùng từ rất cân nhắc, để tránh chọc đến đối phương, “Tính cách cậu ấy và cuộc sống cũng không cởi mở như ngài Tôn. Ý của tôi là nói, có thể cậu ấy thích phụ nữ hơn.”

Tiếng nói của anh vừa dứt, Tôn Ngôn lập tức nghiêm mặt nói: “Đó là bởi vì lúc trước cậu ấy chưa gặp tôi.”

Nghiêm Hải An: “….”

Lời nói của Tôn Ngôn rất chính nghĩa, Nghiêm Hải An có phần lờ mờ, hoài nghi mình nghe lầm.

Tôn Ngôn cảm thấy hình như cần làm rõ, liền dứt khoát nói ra: “Tôi vừa thấy Dịch Sinh đã cảm thấy rất thích, anh là bạn cậu ấy, hẳn sẽ không cản trở cậu ấy tìm được giống đàn ông ưu tú như tôi chứ?”

Nghiêm Hải An: “….”

Anh khó tin mà nhìn Tôn Ngôn, giống như là lần đầu tiên gặp phải người không biết xấu hổ vậy.

Suy nghĩ Nghiêm Hải An cũng chậm đi mấy nhịp, cuối cùng chỉ có thể hoài nghi đầu óc Tôn Ngôn có vấn đề, cố gắng kéo về bước đi của mình: “Ngài Tôn, Dịch Sinh không phải loại người thích chơi đùa.”

“Ai nói muốn chơi?” Tôn Ngôn nâng má, khóe môi nâng lên một cái mỉm cười tương tự, trên mặt lộ vẻ tùy ý thỏa đáng, làm cho anh thoạt nhìn không kiềm chế được mà đẹp trai: “Nói không chừng tôi là nghiêm túc mà?"

Nghiêm Hải An vô cớ nổi giận bốn phía, không thể không hạ mắt xuống, để cho mình bình tĩnh mà ngồi, nhưng trong nháy mắt sau khi nhìn đến dao ăn, anh muốn qua đâm cho Tôn Ngôn.

“Thực ra bộ dạng anh không tệ.” Tôn Ngôn đột nhiên nói: “Đáng tiếc không phải món ăn của tôi.”

“Ngài Tôn.” Nghiêm Hải An giận quá hóa cười, duy trì phong độ nói: “Anh thật là để cho tôi mở rộng tầm mắt.”

Tôn Ngôn lễ độ nói: “Đừng khách khí, kiến thức của anh quá ít, nên trải việc đời nhiều hơn.”

Phục vụ mang thức ăn lên, ngăn cách ánh mắt của hai người, trên bàn an tĩnh lại. Rượu vang hiển nhiên được rót vào ly đế cao, Tôn Ngôn nâng chân ly lên, lắc thuận theo kim đồng hồ, hướng vào đối diện với Nghiêm Hải An.

Mặt Nghiêm Hải An không chút thay đổi nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm.

Tôn Ngôn cầm dao nĩa cắt thịt bò, thuận miệng hỏi: “Anh thích Dịch Sinh?”

Nghiêm Hải An chọn là gà, anh không thường ăn cơm Tây, vả lại không có cảm giác với loại thức ăn này, ăn vô vị tẻ nhạt: “Không, tôi với cậu ấy chỉ là bạn bè.”

“Ưm.” Tôn Ngôn nghiêng đầu nhếch mày, nuốt thức ăn: “Trả lời quá nhanh.”

Nghiêm Hải An ngừng lại động tác trong tay, thở dài: “Ngài Tôn, tôi không có ý hỏi thăm chuyện riêng của anh, nhưng danh tiếng anh quá lớn, tôi thực sự không tránh khỏi nghe được chút tin đồn của anh, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không muốn nhượng bộ.”

Tôn Ngôn hiện ra nụ cười, dường như đối với danh tiếng Nghiêm Hải An nghe được bên ngoài không thèm để ý.

“Tôi có một…. yêu cầu quá đáng.” Trong lòng Nghiêm Hải An đấu tranh bao nhiêu, đối mặt với loại người thế mạnh như Tôn Ngôn, xem bọn anh không có chỗ dựa vững chắc thế này có thể chu toàn đường sống là rất nhỏ. Ban đầu anh nghĩ lạnh lùng im lặng, Tôn Ngôn không có dinendian.lơqid]on thời gian và kiên nhẫn đến làm phiền, không ngờ Tôn Ngôn vẫn đến hỏi thăm.

Nghiêm Hải An một lần nữa mở thái độ rất nhanh, mặc dù nói như thế nào, không thể làm mất lòng Tôn Ngôn: “Dịch Sinh là một người đơn thuần, cậu ấy đối với những thứ này hoàn toàn không biết gì cả, tôi nghĩ đây cũng là chỗ cậu ấy hấp dẫn anh. Cho nên tôi hi vọng anh không nên quá…cứng rắn ép buộc cậu ấy, nếu anh thật sự nghiêm túc, xin mời đến chậm rãi.”

Anh hạ thấp thái độ, thậm chí câu nói sau cùng để lộ ra bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp.

Có lẽ cho rằng Nghiêm Hải An như vậy rất thú vị, Tôn Ngôn giật giật lông mày, như có điều suy nghĩ nhìn Nghiêm Hải An.

Im lặng hồi lâu, cũng không biết Tôn Ngôn suy nghĩ cái gì, mở miệng lần nữa nói: “Mặc dù không biết anh dựa vào thân phận gì nói lời này với tôi, nhưng từ trước đến nay tôi rất lịch sự, anh không cần phải lo chuyện này.”

Dường như anh cảm thấy buồn cười mà nâng lên khóe môi, chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt của Nghiêm Hải An để lộ ra một chút ngạo mạn không dễ phát hiện, chậm rãi nói: “Được rồi, vậy tôi cũng thử đến chậm rãi.”

Nghiêm Hải An nói: “Vô cùng cảm ơn.”

Đạt được nhận thức chung rồi, hai người không hề nói chuyện với nhau nữa, đều ăn cơm của riêng mình. Khác với tính cách ra vẻ làm cao đáng đánh đòn, Tôn Ngôn lúc ăn cơm vừa nhanh lại yên lặng, có tốc độ lại có khí độ, so sánh với Nghiêm Hải An ăn được chút thức ăn không biết ngon.

Khi tính tiền Nghiêm Hải An quẹt thẻ, hai người ăn hơn hai ngàn đồng, trong lòng Nghiêm Hải An có chút đau đớn. Trên cơ bản anh là người đại diện kiêm trợ lí cho Mạc Dịch Sinh, thu nhập bao gồm lương căn bản và thành quả lấy ra, thì hai năm nay mới cao một chút, nhưng trong đó phần lớn anh gửi về quê, trong ngày thường bản thân cũng không tiêu nhiều tiền, không đến nỗi lấy khấu trừ, cũng không có thói quen phô trương lãng phí, người giống như vậy cùng một ngàn cơm lại càng chưa bao giờ nếm qua rồi.

Sa đọa quá, sa đọa.

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiêm Hải An: Anh cố tình làm thịt tôi sao?

Tôn Ngôn: Chút tiền này đã kêu làm thịt? Anh ở đây cùng tôi nói giỡn?

Bình luận

Truyện đang đọc