QUAN HỆ NUÔI DƯỠNG



Chương 41: Ghen

"A, còn có sô cô la Miêu Miêu và chuối tiêu, Tiểu Ngư, ăn thật ngon..." Du Du đối với hứng thú về vấn đề "Giá rẻ" tất nhiên là đánh không lại bánh quy mê hoặc trong tay, một bên hướng về trong miệng nhét bánh quy mơ hồ không nói rõ, một bên lấy ra cái bánh hình sao biển phóng tới bên mép Giang Hoài Sương: "Giang giang cũng ăn."

Không cưỡng được ý định kiên cố của người bạn nhỏ, Giang Hoài Sương liền ăn bánh quy từ tay nhỏ của Du Du. Không quên đưa tay nhẹ nhàng quét một vòng cái má non nớt trên khuôn mặt nhỏ trước mặt mình, lời nói ấm áp giễu giễu nói: "Ăn chậm một chút, ăn giống như con mèo mướp nhỏ như thế."

"Yêu thích con mèo mướp nhỏ." Du Du hướng về trong miệng mình nhét vào một khối bánh quy hình sao biển, lông mày cùng con mắt trong nháy nhíu thành một đoàn, "Thật chua..."

"Là sao biển vị chanh." Giang Hoài Sương lấy miếng sô cô la Miêu Miêu ngọt nhất nhét vào miệng Du Du, "Làm sao, không thích vị chanh sao?"

"Thật chua, không muốn!"

Hứa Đan Lạc tuy là cùng Tề nãi nãi ở một bên liên tục trò chuyện, nhưng sự chú ý vẫn là một phần nằm ở trên người Giang Hoài Sương. Tiểu hài tử kia cầm bánh quy của mình được đặc biệt làm vì Giang Hoài Sương mà cười lớn, trong lòng Hứa Đan Lạc có bao nhiêu là khó chịu . Đặc biệt là thấy Du Du xưng bá (chiếm cứ) trên người Hoài Sương, cái dáng vẻ ấm áp hài hòa kia, khó tránh khỏi có chút thất vọng. Lại thấy Giang Hoài Sương hiếm khi vô cùng dung túng, liền mặt mày đều trở nên thoải mái hơn so với xưa rất nhiều, càng làm cho mình không khỏi có chút bị ấm ức. Lúc này thấy Du Du bị chua nhăn mày (ăn đồ chua), nhưng Hứa Đan Lạc trong lòng là nở nụ cười, những bánh quy kia là theo sở thích của Giang Hoài Sương mà làm, bị người không liên quan ăn, đánh đổi nên là phải trả giá một ít.

Ý cười chỉ là chốc lát, Hứa Đan Lạc tâm tình vừa mới thanh tĩnh lại, lại trở nên gay go lên.

Chỉ thấy Giang Hoài Sương thoáng dừng lại một chút, liền từng khối từng khối đem bánh quy sao biển lấy ra ăn. Tuy rằng biết được Giang Hoài Sương đối với những thứ vị chanh không có ghét, nhưng Hứa Đan Lạc trong lòng là hết sức không thoải mái, cử động dung túng như vậy...

"Hoài Sương, ngươi quá cưng chiều Du Du, mỗi lần có chuyện gì cũng đề cưng nàng, chẳng trách nàng bám ngươi như thế." Tề nãi nãi nhìn không được dáng dấp đắc ý kia của Du Du, liền lên tiếng đả kích.

Giang Hoài Sương nở nụ cười, tùy ý tiểu Du Du ngồi ở trên người mình ăn uống thỏa thuê, chẳng qua là tình cờ phủi phủi vụn bánh quy rơi trên người hai người. Nếu như mình thật sự có cô con gái nhỏ, e rằng ngày ngày thực sự tương đối là cũng bị mình làm cho kiêu căng đi. Nghĩ tới, nụ cười trên mặt càng sâu.

Dời đi tầm mắt chăm chú ý trên người Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc nỗ lực để sự chú ý của mình chuyển đến bên Tề nãi nãi cùng nội dung tán gẫu trên. Cùng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi ghen cái gì, thực sự là quá ngây thơ...

Thang Biên Tâm lẳng lặng mà nâng chén trà ngồi ở một bên, đây còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Giang Hoài Sương ôn nhu như vậy. Tuy rằng đã sớm biết Giang Hoài Sương một mặt lãnh đạm nhưng bên dưới tất có phần ấm áp, nhưng chỉ tiếc là từ mình không được thấy. Đây chính là Giang Hoài Sương mà bọn họ nói tới, đối với thứ ái tình này không có ôm ấp bất cứ hy vọng nào sao. Bất kể là trở thành bằng hữu hoặc là người thân, kết cục đều muốn lag trở thành người yêu của nàng hơn...

Ngoại trừ tiểu Du Di không có tim không có phổi gặm bánh bích quy tiểu cùng Tề nãi nãi oán niệm bị vứt bỏ, trong phòng ba người còn lại, tâm tư đều trở nên sâu nặng.

Bên ngoài cửa chính mở một tiếng, còn chưa chờ Tề nãi nãi đứng lên đến, Tề Tử Vũ thân mang áo khoác dày nặng vây quanh khăn quàng cổ lông tơ tiểu cầu rùng cả mình lách vào trong nhà.

"Đều nói rồi ngày hôm nay bên ngoài sẽ rất lạnh, sáng sớm ngươi còn đi ra ngoài." Tề nãi nãi thấy con gái mình bị đông lạnh đến nỗi má hồng hồng, đau lòng oán giận.

"Mọi người đều đến đông đủ nha, tiểu Lạc ngày hôm nay rất đẹp." Tề Tử Vũ ánh mắt ở trong phòng quét một vòng, đối với Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc cười lên tiếng chào hỏi, lúc này mới lắc lư trong tay túi, đối với Du Du như trái bóng cuộn núp ở trên người Giang Hoài Sương mở miệng nói: "Đi ra ngoài mua quà sinh nhật, Du Du tới xem một chút có thích hay không?"

Nghe được có quà, tiểu Du Du nhất thời mắt lóe ngôi sao nhìn phía Tề Tử Vũ, do dự một chút lại không lập tức từ trên đùi Giang Hoài Sương leo xuống. Thật vất vả ngồi đến ấm áp, thật không nỡ di chuyển. Như là nhìn thấu kế vặt trong lòng hài tử, Giang Hoài Sương ôm nửa người Du Du đứng dậy tiếp nhận túi quà trong tay Tề Tử Vũ.

"Ca ca cùng chị dâu ở nhà bếp bận bịu cơm tối chứ? Ta cũng đi hỗ trợ." Tề Tử Vũ mới vừa đem lễ vật đưa ra, liền vội vã mà rời phòng khách.

"Nhà bếp nhỏ như vậy, ngươi đi vào giúp qua loa sao?" Theo một tiếng đóng cửa, âm thanh Tề nãi nãi bị cản lại ở trong phòng khách."Thật là xấu hổ, vừa nãy nha đầu kia chính là con gái của ta, bình thường không nôn nóng như thế, cũng không kịp giới thiệu với ngươi." Tề nãi nãi hơi ngượng ngùng mà nhìn về phía Thang Biên Tâm đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế salông.

Thang Biên Tâm sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ lại mình là bằng hữu của Tề Ngạn cùng Giang Hoài Sương được mời, vẫn không có thời gian cùng Tề nãi nãi nói, mình và Tề Tử Vũ cũng coi như là biết nhau.

"Phỏng chừng là bị đông cứng hỏng rồi, nên đi nhà bếp sưởi ấm cũng không nói chừng." Giang Hoài Sương nói cái chuyện cười không thể nào buồn cười, liếc mắt nhìn Thang Biên Tâm có chút tim đập loạn, tiếp theo nói với bà nội: "Tử Vũ là thư ký của ta, cùng Thang tiểu thư cũng là thường gặp mặt, mọi người đều rất quen, không cần khách khí."

Dựa vào khe hở trong cách Giang Hoài Sương nói chuyện, Thang Biên Tâm ổn định tinh thần, khẽ cười nhìn bà nội gật gù, cho là tán thành. Động viên xong Tề nãi nãi, Thang Biên Tâm lại nhìn về phía Giang Hoài Sương ánh mắt liền khó tránh khỏi có chút quỷ dị. Lúc nãy Tề Tử Vũ hầu như coi mình là vật trong suốt, trực tiếp quên. Mà Giang Hoài Sương lên tiếng, tất nhiên là không phải vì mình, quá nửa là vì thay Tề Tử Vũ che giấu. Như vậy, nàng biết cái gì rồi? Hoặc là, đoán được cái gì?

Nghĩ, Thang Biên Tâm tâm tư liền trở về buổi sáng sau khi kết thúc đêm Giáng sinh.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, đêm trước dường như các loại mộng cảnh, bị cưỡng hôn, bị xé quần áo, phòng tắm, Tề Tử Vũ thân thể, một đống tin tức hỗn độn giành nhau tràn vào trong đầu. Cảm giác mơ hồ đau đầu, là di chứng sau khi uống rượu. Mà càng khiến người ta đau đầu là nếu đã tỉnh lại, như vậy liền tất nhiên phải cùng Tề Tử Vũ bị lúng túng. Tùy tiện hướng về trong miệng ném một viên thuốc giảm đau, Thang Biên Tâm chỉ hy vọng sau khi Tề Tử Vũ tỉnh rượu đã bình thường lại như ngày xưa.

Quả thật là có đầy trời các thần Phật đi, không biết là vị thần tiên nào nghe được Thang Biên Tâm khẩn cầu, mở cửa khách phòng ra thì, Tề Tử Vũ tinh thần đã thoải mái ngồi ở đầu giường nhìn về phía Thang Biên Tâm sau cửa, ánh mắt bình tĩnh, không còn là quyết ý điên cuồng đêm trước.

Theo như Tề Tử Vũ giải thích, đêm trước uống uống liền say ngất ngây, còn rất cảm tạ Thang Biên Tâm thu nhận giúp đỡ. Để báo đáp, Tề Tử Vũ nói một ít nghe được từ Tề Ngạn bên kia, liên quan với chuyện lúc trước của Giang Hoài Sương. Sau đó, liền mượn một bộ quần áo của Thang Biên Tâm, thay rồi tạm biệt người. Từ đầu đến cuối, nửa điểm cũng không đề cập chuyện đêm trước đã nói yêu thích Thang Biên Tâm, muốn cùng Thang Biên Tâm chung một chỗ.

Vừa bắt đầu Thang Biên Tâm vẫn cho là có người sau khi tỉnh rượu sẽ hoàn toàn không nhớ rõ sự tình gì, thậm chí rất âm thầm vui mừng một phen. Mãi đến tận hồi lâu Tề Tử Vũ đi rồi, Thang Biên Tâm mới suy nghĩ ra một chút không đúng. Nếu là nói thật không nhớ rõ, vậy cái áo ngủ kia được thay trên người, mà đêm trước còn mặc quần áo ướt, Tề Tử Vũ nửa điểm cũng không hỏi tới, bắt đầu cân nhắc, thì cũng có chút không đúng. Chỉ là nếu Tề Tử Vũ không đề cập tới, Thang Biên Tâm cũng tuyệt đối sẽ không chủ động đi nhắc lại sự tình đem trước. Thật không nhớ rõ hay là giả vờ không nhớ rõ, không quan trọng, quan trọng chính là đêm hôm ấy, mọi người đều nên quên đi.

Từ ngày đó trở đi, Thang Biên Tâm cũng chưa từng gặp lại Tề Tử Vũ, hẹn Giang Hoài Sương uống trà cái gì, cũng đều là ở bên ngoài công ty. Thang Biên Tâm vẫn cảm thấy là mình có ý thức tránh Tề Tử Vũ ra, xem ra hôm nay, e là Tề Tử Vũ cũng không muốn nhìn thấy mình đi. Còn Giang Hoài Sương, nên là phát giác gì đó, chỉ là nàng thật ra chỉ quan tâm Tề Tử Vũ, không có nửa điểm biểu hiện ghen cái gì. Chính mình trong lòng nàng, giống như Tề Tử Vũ từng nói, không có một chút phân lượng nào đi, như vậy giờ khắc này kiên trì, còn có ý nghĩa sao... Thang Biên Tâm nhìn Giang Hoài Sương gần ở bên cạnh rồi lại phảng phất như cách xa nhau tận chân trời, trầm tư...

Lại nói Tề Tử Vũ không nghe mẹ mình, mà hướng về nhà bếp lao tới, lại bị chị dâu lấy "Ngươi biết nấu cơm không? Muốn ăn cơm thì rời xa nhà bếp một chút." Lý do khuyên can như vậy đi ra ngoài. Không dám về phòng khách đối mặt người không muốn gặp, Tề Tử Vũ rón ra rón rén vòng qua phòng khách trở về phòng của mình, mãi đến khi đóng kỹ cửa phòng, lúc này mới chậm rãi hớp một ngụm khi lớn. Tề Ngạn tên này! Tề Tử Vũ hiện tại đang ở tình huống có hỏa mà không nơi đốt, mời Thang Biên Tâm đến nhà ăn cơm, Tề Ngạn đương nhiên là lựa chọn hàng đầu để làm bia đỡ đạn. Rõ ràng ở bên ngoài làm giống như cứng rắn cả ngày, nhưng trở về gặp lại Thang Biên Tâm thì trong nháy mắt đổ nát, làm mình khó còn có thể ngồi chơi được ở phòng khách lâu như vậy.

Tề Tử Vũ từ không biết tửu lượng của mình là không tốt, đêm Giáng sinh thì theo Thang Biên Tâm, tần suất đem rượu một chén một chén uống xuống bụng, cả người tựa hồ cũng thiêu đốt lên. Tuy rằng uống đến lúc sau, đã không cách nào khống chế thân thể cùng ngôn ngữ của mình, nhưng Tề Tử Vũ là biết đang phát sinh cái gì. Răng với môi dây dưa mang theo một chút mùi máu tanh, tâm tình tốt đẹp muốn cướp đoạt càng nhiều, phảng phất chi phối thân thể là một cái khác mình thường ngày, nhưng hành vi chính là dựa vào tâm ý. Sau đó mát mẻ chút, nhưng khi tỉnh lại là toàn thân khỏa thân nằm ở trong bồn tắm, trước mắt là bóng lưng Thang Biên Tâm trơn bóng trắng nõn, ngoại trừ tiếp tục chợp mắt giả bộ ngủ, Tề Tử Vũ nhất thời cũng không còn chủ ý gì tốt hơn. Người kia, liền cầm khăn mặt ở trên người mình lau qua lại khắp nơi như vậy, mặc dù biết được chỉ là đơn giản rửa ráy mà thôi, nhưng phản ứng của mình vẫn là có chút ngượng ngùng. Từ động tác tăng nhanh của Thang Biên Tâm sau đó, có thể suy đoán, nàng cũng là có để ý đến...

Sau cái làm bộ trấn định sáng sớm kia, đây là lần đầu tiên Tề Tử Vũ cùng Thang Biên Tâm gặp lại. Che tim vẫn nhảy đến lợi hại trong lòng, Tề Tử Vũ càng oán trách Tề Ngạn hôm nay tự cho là mình thông minh.

Có điều bất kể nói thế nào, bảy giờ tối, mọi người đều đúng giờ ngồi ở cùng một bàn vì tiểu Du Du chúc mừng sinh nhật năm tuổi nàng. Tề Ngạn cùng thê tử Tiền Hiểu Đồng là bạn học thời đại học, đồng thời cũng là học huynh và học tỷ của Giang Hoài Sương, chỉ là từ trong bữa tiệc không khó nhìn ra, quan hệ giữa Giang Hoài Sương cùng Tiền Hiểu Đồng rõ ràng thân thiết hơn là giữa nàng cùng Tề Ngạn, lúc này hai người đang bao quanh Du Du bận trêu chọc đĩa rau. Thang Biên Tâm trước đây dù sao cũng khá biết thái độ của Giang Hoài Sương đối với Tề Ngạn không có thiện cảm, nhưng cùng người nhà họ Tề quan hệ rất tốt, lúc này xem ra nếu thực sự là như vậy. Liên tưởng đến chuyên Tề Tử Vũ nói trước đây, Thang Biên Tâm trong lòng cũng có chút phán đoán.

Tề Tử Vũ bưng ly lên uống nước, nhưng là xuyên thấu qua ly thủy tinh nhìn về phía Thang Biên Tâm, thấy ánh mắt Thang Biên Tâm nhìn khắp nơi trên người Tề Ngạn cùng Giang Hoài Sương, trong lòng không khỏi đau xót. Thả xuống cái ly, liền mở to miệng ăn đồ ăn.

"Hoài Sương gần đây rất bận sao?" Tề Ngạn thấy cơm nước ăn cũng gần xong rồi, nắm đúng thời cơ mở miệng.

"Làm ông chủ, tự nhiên so với ca ca làm cấp dưới bận bịu hơn." Tề Tử Vũ cướp lời trước Giang Hoài Sương mở miệng, nhưng ngữ khí dù sao cũng hơi lớn: "Ca ca nếu như rảnh rỗi, không ngại thì làm chút việc hữu ích cho nhân dân đi, nói thí dụ như mỗi ngày trở về nấu ăn."

Tề Ngạn nhất thời sửng sốt.

Giang Hoài Sương ánh mắt nhìn từ Tề Ngạn cùng Tề Tử Vũ đi một vòng, mỉm cười không nói.

"Tiểu Vũ..." Tề nãi nãi có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi đều lớn như vậy, làm sao còn thích tranh cãi cùng ca ca ngươi."

"Ta là nói sự thực." Tề Tử Vũ nói, thả đôi đũa trong tay xuống, nhưng vô ý làm đổ ly nước trên bàn, nhất thời nước trái cây liền thấm ướt khăn trải bàn.

"Ngươi đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn luôn để ta bận tâm." Tề nãi nãi thở dài, lấy một đống khăn giấy đến hút thủy, còn không quên tiếp tục lải nhải: "Ngươi cũng học một ít từ tiểu Lạc người ta kìa, lại ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, khiến người ta bớt lo nhiều."

Thấy nhắc tới mình, Hứa Đan Lạc nhanh chóng đem tầm mắt từ Giang Hoài Sương cùng Du Du thu hồi, hơi ngượng ngùng mà cong cong khóe miệng.

"Tiểu Lạc đúng là xác thực không cần ta bận tâm." Giang Hoài Sương phụ họa, nhưng là trêu ghẹo nhìn Tề Tử Vũ một chút.

"Nhà chúng ta Tiểu Vũ, đều là chíp bông nóng nảy. Khi còn bé đều thích đi theo sau Tề Ngạn, leo cây đánh nhau cái gì cũng biết, sợ nàng ở bên ngoài học cái xấu, hại ta mỗi ngày một chút tan buổi làm liền muốn trở về nhìn nàng, lúc này mới ít đi ra ngoài. Thói xấu còn nhiều, ta không ngồi bên cạnh nhìn, nàng liền không cố gắng đọc sách làm bài tập, làm cho ta cả ngày là vây quanh nàng loay hoay không ngừng lại, một chút cũng không thể rời ra. May là Tề Ngạn hiểu chuyện, nếu không vậy cũng không lập tức làm cả hai ta bận tâm, còn không mệt chết ta." Tề nãi nãi một bên thu dọn, một bên không chút khách khí nói nội tình của Tề Tử Vũ.

"Mẹ..." Tề Tử Vũ xấu hổ kéo dài âm thanh kêu một tiếng, ý ngăn lại Tề nãi nãi nói tiếp. Nhưng lúc quay mặt qua, thì đối đầu tầm mắt Thang Biên Tâm, nhất thời trên mặt liền nổi lên đỏ ửng.

Một ít vô tâm, nhưng là người nghe hữu tâm nghe vào trong tai.

,"h

Bình luận

Truyện đang đọc