QUÂN KHỨ QUÂN Y CỰU

Bạch Ngọc Đường căn bản còn chưa kịp đến nơi hắn cần đến, hoàng bảng đầy trời đồn đại đầy trời đã cản đường đi của hắn.

Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Triển Chiêu trọng thương, hoàng đế treo thưởng cầu danh y thiên hạ.

Bạch Ngọc Đường không trì hoãn nữa, một roi thêm một roi vụt xuống thân ái mã, chỉ cầu nhanh hơn, nhanh hơn, có thể nhanh hơn chút nữa!

Hắn muốn chạy đến nhìn bộ dạng ốm yếu của y, sau đó sẽ chờ y tỉnh lại rồi châm chọc y.

Lại giống như dĩ vãng vô số lần vô số lần như thế.

… Chỉ thấy quan tài.

Chỉ thấy quan tài…

Đứng,

Đứng lặng,

Tơ liễu bay bay, hít vào, trong mũi hơi nhột.

Hắn nhíu lông mày, tức giận tơ liễu làm rối loạn tâm hắn, Họa Ảnh vung lên, xua chúng bay xa ra một chút, mũi kiếm vô ý rơi vào khe hở nơi quan tài.

Nghe thấy âm thanh bốn bề phẫn nộ hít khí,

Nghe thấy tiếng ai đang nói quan đã đóng mà mở ra là bất kính với người chết.

Mở? Ai muốn mở quan tài?

Nghe nửa câu sau lại càng thêm tức giận,

Bất kính?

Bạch Ngọc Đường một đời chỉ kính trời đất người thân sư phụ, y là cái gì?

Y là túc địch của Bạch Ngọc Đường, cả đời.

… Đã nói cả đời.

Nếu như, y là túc địch của Bạch Ngọc Đường, kính y làm cái gì?

… Đúng rồi, người chết cũng phải kính,

… Người chết?

… Người?

… Chết?

Dụng lực, quan tài theo tiếng mở ra.

Chầm chậm mở ra…

Người kia ngày thường cùng hắn vui cười tức giận quát mắng, chầm chậm hiện ra,

Vận hoả hồng quan phục, nhẹ nhàng nhắm mắt, lẳng lặng nằm ở nơi đó.

Lẳng lặng nằm ở nơi đó…

Là ngủ, hay là… hôn mê?

Hắn nửa ngồi nửa quỳ, một tay xoa nhẹ thân quan tài, một tay chạm vào tay y.

Lại như hắn từng đặt lên tay y lúc hôn mê.

Lạnh lẽo.

Hắn còn nhớ hắn đã nắm chặt nó, từng chút một, từng chút một truyền hơi ấm qua.

Hắn nắm chặt nó, từng chút một, từng chút một truyền hơi ấm qua.

Không ấm lên,

Không ấm lên được.

Không còn trừng mắt mím môi, quay đầu đi chỗ khác nửa ngày cũng không thốt ra được một câu nói lý từ hàm răng.

Không còn lông mày này mắt này môi này cong cong lên đắc ý nói con tiểu bạch thử nhà ngươi.

Ngực trống rỗng lại đau đớn vô cùng, đúng rồi, là tịch mịch.

Đã hẹn, cả đời làm túc địch, kiếp sau làm huynh đệ, làm bằng hữu.

Đã hẹn cả đời mà, cả đời mà…

Thì ra ngươi sợ ta đến vậy, không thể đợi được nữa muốn trốn ta sao?

“Chờ đến khi rất già, già đến bạc cả tóc, già đến không còn răng, già đến không động được tay, không biết tình cảnh của Triển Chiêu và Bạch huynh là như thế nào.”

“Vậy dĩ nhiên là do con cháu dìu ra ngoài cùng nhau phơi nắng, thưởng thức chè thơm, nhìn con cháu tiếp tục sự nghiệp của chúng ta.”

“…”

“Sao vậy Mèo con, sợ?”

“Chỉ là không biết Bạch huynh có kiên trì hay không.”

“Hửm?”

“Vậy phải đợi đến một ngày nào đó, Triển mỗ không cầm được kiếm, quản không được việc quan phủ, hỏi không được chuyện giang hồ, cùng nhau ẩn cư.”

“… Cùng nhau?”

“Không phải muốn tiếp tục sự nghiệp chưa hoàn thành sao?”

Bạch Ngọc Đường đặt kiếm vào trong tay y, nhấc tay y lên, kiếm rơi xuống.

“Mèo con, ngươi xem, ngươi cầm không được kiếm, chuyện giang hồ, việc quan phủ, ngươi mặc kệ, vậy còn chuyện ẩn cư thì sao?”

Chuyện ngươi hứa, đến khi già cả bạc đầu thì sao?

Chuyện ngươi hứa, cùng nhau ẩn cư thì sao?

Bạch Ngọc Đường vùi đầu xuống, bờ vai không ngừng run lên,

“Mèo con, ngươi quả nhiên là sợ ta.”

Cười, cười không ngừng được, cười đến nước mắt cũng trào ra.

Chẳng ai hay biết có một đêm Bạch Ngọc Đường đã tới, vì vậy cũng không ai hỏi hắn có phải là hối hận đêm đó đã rời đi không.

Bạch Ngọc Đường không hối, bởi vì đó là lựa chọn của Triển Chiêu.

Ngươi lúc nào cũng vậy, vĩnh viễn cứ một mình chịu đựng thống khổ.

Còn có ta mà,

Chúng ta, không phải đã hẹn cùng bên nhau sao?

Chúng ta đã hẹn bên nhau đến già, làm túc địch cả đời, kiếp sau làm huynh đệ, cả đời.

Có phải là, ông trời an bài, chúng ta kiếp này làm túc địch, cả đời này chúng ta, nhất định là túc địch.

Có phải là, âm mưu nho nhỏ trong lòng bị ông trời biết được, vậy nên ông trời mới gọi y về.

Bạch Ngọc Đường muốn cười,

Ván đã đóng thuyền, chết rồi người sống không tới, túc địch chính là túc địch đi.

Kiếp sau,

Đợi đến kiếp sau…

“Nguyện chúng ta kiếp sau thân như huynh đệ, không còn tranh chấp.”

Bạch Ngọc Đường không biết Triển Chiêu hẹn ước cùng hắn kiếp sau thân như huynh đệ có thật lòng không, trái lại hắn không muốn, không muốn một chút nào.

“Tháng ba gặp người, tháng ba xa người.”

Bạch Ngọc Đường nhớ đến một quẻ từng xin được.

Quen nhau vào tháng ba Biện Kinh tha thướt cành dương, khi đó đều còn là những thiếu niên ngông cuồng, không ai nhường ai.

Nếu vậy, hôm nay xem như biệt ly sao…?

Bình luận

Truyện đang đọc