QUÂN LÂM DƯỚI THÀNH

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Khách tới phủ Lục rất nhiều ngày, Lục Ôn thấy Lục Tử Tu vẫn bình chân như vại, không thể không lần nữa đánh giá Nguyên Sinh, vốn ông ta không để thư đồng có thân phận thấp kém này vào mắt, vì vậy cũng chẳng thèm gây phiền toái cho hắn, nhưng bây giờ thấy Lục Tử Tu mười đầu bò kéo cũng không lại như vậy, mới biết mình đánh giá thấp cậu. LQĐ

Khi Nguyên Sinh nghe nói Lục Ôn gọi cậu đi qua, trong lòng lo sợ bất an, tuy cậu trầm tĩnh chất phác, nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế sâu sắc, biết Lục Ôn tìm mình khi Lục Tử Tu không ở trong phủ, 89% là không có chuyện tốt.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lục Ôn nhìn thấy cậu thì sắc mặt vô cùng lạnh lùng nghiêm túc, quan sát cậu từ cao xuống thấp hồi lâu như đang đánh giá đồ vật, hừ nhẹ nói: “Vốn ta thấy bộ dạng ngươi ngoan ngoãn, nghĩ tới ngươi biết để ý mọi việc, không ngờ lại học được bản lĩnh mê hoặc chủ nhân, làm hại Tử Tu đến giờ còn chưa chịu thành thân, nếu như ngươi thật sự muốn tốt cho nó thì không nên dây dưa với nó như thế!”

Lục Ôn là người đọc sách, nói năng xem như đã vô cùng kiềm chế, nhưng Nguyên Sinh da mặt mỏng, tâm tư lại mẫn cảm, chỉ nghe vài lời như vậy đã thấy lảo đảo muốn ngã, mặt đổi xanh đổi trắng.

Lục Ôn thấy bộ dạng yếu mềm như vậy, nghĩ có lẽ chính như vậy mới mê hoặc con mình, không khỏi lộ vẻ chán ghét, cau mày nói: “Ngươi suy nghĩ một chút tới thân phận của mình đi, đừng vọng tưởng nhờ vào Tử Tu cưng chiều là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, ta còn sống đấy, phủ Lục không tới phiên Tử Tu làm chủ!”

Nguyên Sinh nghe xong sắc mặt lo sợ không yên, biết rất rõ không phải là lỗi của mình, nhưng vì ông ta nhắc tới thân phận nên xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Lục Ôn lúng túng giải thích: “Tiểu nhân tự biết thân phận mình thấp kém, không dám hi vọng tình cảm xa vời với nhị công tử, càng chưa bao giờ ham muốn phú quý của phủ Lục. Tiểu nhân chỉ là…. Chỉ là cảm động và ghi nhớ ân tình của nhị công tử… Chỉ là….”

Nguyên Sinh không nói được nữa, cúi thấp đầu, cứng rắn nuốt nước mắt trở về.

Lục Ôn lại nói: “Tử Tu còn trẻ, hắn đối với người bất quá cũng chỉ là nhất thời mê hoặc, đợi sau này mệt mỏi chán nản rồi, tất nhiên sẽ muốn lấy vợ sinh con, mặc dù vẫn có tình ý với ngươi, nhưng cũng sẽ ném ngươi như một món đồ chơi thôi. Ta thấy ngươi nếu cố tình làm như vậy, tới lúc đó, ngươi sẽ xử lý thế nào?”

Nguyên Sinh nhìn chằm chằm mũi giày mình không nói ra lời, cậu cảm thấy Lục Tử Tu không phải là người bạc tình, nhưng vẫn không nhịn được tưởng tượng tương lai giống như lời Lục Ôn nói, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Hơn nữa, cậu vốn chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ gần gũi với Lục Tử Tu ….

Nói cho cùng, nút thắt trong lòng cậu bất quá chỉ ở hai chữ “Thân phận.”

“Nếu ngươi thật lòng cảm động và nghi nhớ ân tình của Tử Tu thì nên lo nghĩ cho nó. Nó một mực muốn tìm ngươi làm bạn cả đời, nếu không có ngươi ta sẽ chọn cho nó một nhà tốt nhất, thân phận xứng đôi với nó, giúp ích trên con đường làm quan. Ngươi thì sao? Ngươi chỉ là một nam sủng không quyền không thế, ngoại trừ lấy lòng nó trên giường thì còn có thể làm gì nữa?”

Nguyên Sinh nghe xong mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng khó chịu như bị đao cắt.

Lục Ôn cũng không nói quá nhiều, chỉ mỉa mai một trận rồi thôi.

Ông ta từng nghĩ sẽ đuổi Nguyên Sinh ra khỏi phủ, nhưng như vậy Lục Tử Tu nhất định sẽ tìm được người, mình ngược lại sẽ mất quyền khống chế Nguyên Sinh; nếu trực tiếp lấy mạng Nguyên Sinh, với tính tình của Lục Tử Tu, chỉ sợ rất có khả năng sẽ sinh lòng thù ghét mình.

Nguyên Sinh ngẩn ngơ trở lại chỗ ở của mình, khi người khác hỏi thăm cũng không chút phản ứng, mất hồn ngồi suốt cả đêm.

Từ đó, Nguyên Sinh lại một lần nữa nhận thức rõ ràng chênh lệch giữa mình và Lục Tử Tu, cậu không thể nhìn vẻ mặt Lục Tử Tu chờ đợi rồi lại bất đắc dĩ, theo bản năng liền muốn thân thiết với hắn ta như trước, nhưng nghĩ tới lời Lục Ôn nói… Trong đầu lại kiên quyết dừng suy nghĩ này lại, như thế nhiều lần, giày vò đến tinh thần mệt mỏi.

Lục Tử Tu quen cậu sáu năm, rất hiểu cậu, mặc dù ngay từ đầu có hiểu lầm, nhưng thời gian lâu dài thì có thể nhìn ra nguyên nhân thật sự cậu từ chối mình, không biết nên vì cậu thích mình mà vui sướng, hay là vì khúc mắc khó giải của cậu mà thở dài.

Lục Tử Tu rất có kiên nhẫn với Nguyên Sinh, kiên nhẫn chờ cậu lớn lên, kiên nhẫn khuyên bảo cậu.

Ba năm nhanh chóng trôi qua, Nguyên Sinh vốn cũng không phải lòng dạ sắt đá, chỉ là lúc trước còn trẻ, tình cảm còn đè nén, nhưng theo tuổi tác tăng cao, ngưỡng mộ của cậu đối với Lục Tử Tu đã không thể ngăn lại, thấy Lục Tử Tu ba năm như một ngày quan tâm mình, đang đợi mình đáp lại, sao cậu chống đỡ nổi nữa?

Nguyên Sinh gần như giãy dụa lần cuối cùng, thiếu chút nữa muốn thỏa hiệp, đáng tiếc chuyện đời luôn không như cậu tính toán, Lục Ôn thêm tên cậu vào danh mục quà tặng, hời hợt quyết định tương lai của cậu.

Cậu phải tới phủ Thừa tướng, rời khỏi quận Ngô, rời khỏi Lục Tử Tu.

Trước khi đi, Nguyên Sinh thu dọn đồ đạc của mình, nghĩ mai này tới phủ Thừa tướng thì không cần dùng tới nghiên mực, liền tính mang tới chỗ Lục Tử Tu. Từ lần trước sau khi bị người ta vu oan, Lục Tử Tu dứt khoát bảo cậu mang nghiên mực đó về chỗ ở của mình để cảnh cáo những người khác, nhưng bây giờ cậu lật tìm ở chỗ mình mấy lần mà không thấy.

Đang lúc hắn gấp đến độ mồ hôi chảy đầu đầy thì có người nói cho cậu biết nghiên mực bị ném đi rồi, ném bên hồ cách đó không xa. Người nọ nhìn Nguyên Sinh, đôi mắt đen kịt mang theo tức giận, châm chọc cười cười: “Ngươi sắp phải tới phủ Thừa tướng rồi, còn giữ nghiên mực làm gì?”

Nguyên Sinh không có sức cãi nhau với hắn ta, sốt rột cuống quýt đi tới bên hồ.

Nhưng không nghĩ tới, nghênh đón cậu lại chính là bị mấy tên người hầu phủ Lục ức hiếp.

Những người kia ghen ghét Nguyên Sinh càng ngày càng đậm, chỉ có điều mãi chưa dám xuống tay, bây giờ nghe nói cậu bị đưa đi, mà chuyện đã không thể thay đổi được nữa, nghĩ cậu không có nhị công tử che chở, không đáng sợ, nên không cố kỵ nữa, trói cậu lại vừa đánh vừa mắng.

Cuối thu lạnh lẽo, Nguyên Sinh bị lột sạch quần áo, theo tiếng roi vang lên, trên người lại thêm một vết thương, dưới sự giày vò tra tấn một trận, cũng không biết là quá đau hay là quá lạnh, cứ như vậy ngất đi.

Mấy gã kia lúc đánh thì đánh cho hả giận, chờ sau khi nhìn thấy cậu ngất đi lập tức hoảng lên, bọn chúng cảm thấy Nguyên Sinh vốn kín tiếng, bị uất ức cũng sẽ không nói ra, nên không lo chuyện bị bại lộ, thật sự không nghĩ tới Nguyên Sinh lại cố chịu đựng, chờ đến khi hết chịu nổi ngất đi thì đám người kia muốn thu tay đã không còn kịp nữa.

Nguyên Sinh được Lục Tử Tu ôm về, lần này tìm hơn nửa đêm, Lục Tử Tu nương theo ánh nến thấy cậu người đầy vết thương nằm gục trên đất bất tỉnh nhân sự, vừa lo lắng vừa giận dữ, suốt đêm gọi đại phu tới phủ khám xem bệnh cho cậu, đồng thời phân phó người điều tra rõ ràng chuyện này, không để cá lọt lưới.

Không đợi tới lúc Nguyên Sinh tỉnh lại, những người kia đã bị Lục Tử Tu bắt về, đợi sau khi cậu tỉnh lại, những người kia đã sớm sống không bằng chết.

Nguyên Sinh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, chỉ mở đôi mắt mờ mịt, thấy hốc mắt Lục Tử Tu đỏ ửng, rồi lập tức bị hắn ta ôm lấy.

“Nguyên Sinh, thật xin lỗi! Ta mang ngươi ra ngoài ở, không vào kinh nữa! Xin lỗi….”

Lục Tử Tu hối hận muôn phần, ngày đó sau khi trở về mới nghe nói Nguyên Sinh bị đưa tới phủ Thừa tướng, ngoài kinh ngạc thì càng sinh lòng bất mãn với cha, nghĩ Nguyên Sinh ở lại phủ Lục sẽ bị cha mình khống chế, chi bằng tự mình thả cậu đi, sau đó lại vào kinh thành tìm cậu.

Tuy Nguyên Sinh trong lòng hắn ta là bảo vật vô giá, nhưng theo người ngoài thì chỉ là thân phận người hầu thấp kém, chắc chắn trong mắt Thừa tướng cũng như thế. Thừa tướng vẫn luôn hi vọng hắn ta nhập sĩ làm quan, hắn ta ngược lại có thể nhân cơ hội này đòi lại Nguyên Sinh, như thế cũng sẽ tránh được mình xung đột với cha.

Sau khi hắn ta tự cho là suy nghĩ chu toàn, cuối cùng lại không chống đỡ nổi một chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này đối mặt với Nguyên Sinh người đầy vết thương, Lục Tử Tu hối hận đến mức hận không thể chém mình một đao.

Nguyên Sinh mất máu quá nhiều, hơn nữa bị lạnh, hôn mê quá lâu, từ đó bệnh nặng không khỏi.

Lục Tử Tu mang cậu ra khỏi phủ, tìm cho cậu một nơi khí hậu mát mẻ để dưỡng bệnh, cùng cậu sống cuộc sống an nhàn.

Cuối cùng Nguyên Sinh không thể chống đỡ nổi nữa, một ngày hè chói chang, khi kinh thành có phản loạn thì giữa vùng sông núi nơi xa xăm Nguyên Sinh cố sức mở hai mắt ra, ánh mắt vạn phần lưu luyến không nỡ dán trên mặt Lục Tử Tu.

Cậu nắm tay Lục Tử Tu, khẽ nói: “Nếu có kiếp sau, dù là thành tên ăn mày ta cũng sẽ đồng ý với huynh.”

Hết chương 100

Bình luận

Truyện đang đọc