QUẢN QUẢN XUYÊN THƯ, CỨU CỨU NAM CHỦ!



Edit: Linhmun1505


Giữa tháng chín, nhóm cao nhất tân sinh trung học Thịnh Hoài đã vượt qua được kỳ huấn luyện quân sự một cách an toàn, nhưng không nhất định có thể sốt sót qua mùa hè ngày càng nóng bức của thành phố A cùng với bầu không khí áp lực cao của trung học Thịnh Hoài.


Trung học Thịnh Hoài là trường cao trung trọng điểm của thành phố A thậm chí nổi danh lừng lẫy khắp cả nước, nhưng được đánh giá không tính là tốt, tất cả là do mô hình kinh doanh của trường: dựa vào danh tiếng của mình, thu hút tài trợ của các doanh nhân quyền quý, đồng thời sử dụng nguồn tài trợ đó để tạo học bổng đào đi các học sinh ưu tú của các trường về trường mình. Mặt khác các học sinh có thể bỏ tiền ra để vào trường. Hình thức kinh doanh này một mặt làm mất đi học sinh ưu tú ở các trường khác, một mặt làm gia tăng chênh lệch giàu nghèo giữa các học sinh trong trường, gây ra nhiều vấn đề bất cập, bị nhiều người phê phán.


Tuy vậy, trung học Thịnh Hoài kỳ thật là một trường quý tộc chính hiệu, vẫn thu hút vô số phụ huynh cùng học sinh.


Nhưng Lý Hàn Sơn không nằm trong danh sách này, hắn là bởi vì ba điều động chức vị thuận tiện chuyển trường.


Đương nhiên, thành tích của hẳn nổi bật như thế, các môn vận động cũng vô cùng xuất sắc, cho dù không chuyển trường đến thì cũng sẽ được trung học Thịnh Hoài đào về.


Lý Hàn Sơn hoàn tất thủ tục đúng vào lúc nghỉ trưa, hắn liền một mình đi dạo quanh trường.


Không thể không nói trung học Thịnh Hoài đích xác có điểm nổi bật, mọi nơi đều vô cùng hoa mỹ tinh xảo, sân vận động các khu giải trí đầy đủ mọi thứ, hơi có chút hương vị vương quốc cô đảo.


So với trường học lúc trước của Lý Hàn Sơn còn muốn tài đại khí thô hơn, trường này khiến Lý Hàn Sơn rất có hứng thú.


Tuy nhiên thời tiết lại quá nóng, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền bước đến dưới bóng cây, ngồi xuống ghế dựa lấy quyển sách ra đọc.


Đọc được năm trang, nhóm học sinh cao nhất hàm răng còn trắng hơn mặt cười cười đi vòng qua hắn ngồi xuống tàng cây phía sau lưng hắn.


Từ đề tài giúp đỡ tân sinh đến kết thúc huấn luyện quân sự đến nữ sinh đồng học xinh đẹp lại đến tài liệu học tập, cuối cùng lại nhảy đến đề tài --------- "Cố Chi Hành".


"Đúng rồi, các cậu có lẽ biết Lục Mạn ở lớp 3, dáng người đặc biệt mê người lại còn cùng huấn luyện viên thật sự ở bên nhau!"


"Ai mà không biết a, biểu diễn quân huấn cô ta còn nhảy Latin, thật sự bạo nha, tớ còn nghe nói cô ta đổi bạn trai nhanh như chớp."


"Thật sao? Tớ đây liệu có cơ hội không?"


"Cậu a, nghĩ cái gì vậy, nói cho các cậu biết, mấy hôm trước Lục Mạn tuyên bố muốn theo đuổi Cố Chi Hành!"


"Ta thao, Cố Chi Hành?! Thật hay giả vậy? ! Tớ nghe nói hắn là một người tàn nhẫn a, hơn nữa không phải là có rất nhiều bạn gái sao, Lục Mạn không ngại a?"


"Thôi đi, bàng thượng cao phú soái còn đi quản cái này?"


Cùng với âm thanh ồn ào xung quanh, Lý Hàn Sơn mở ra trang sau.


Hắn cảm thấy bản dịch này có chút thô, hẳn cũng cảm thấy những người này nói chuyện thập phần thô.


Một tiếng ngáp vang lên, ngay sau một cái bóng che một phần trang sách.


Lý Hàn Sơn ngẩng đầu nhìn, một thiếu niên ăn mặc tuỳ ý ngồi xuống bên cạnh hắn, tuỳ tiện dựa vào lưng ghế với tư thái lười nhác. Hắn thân hình gầy, tóc đen nhỏ vụn, trên khuôn mặt tuấn mĩ trắng nõn chưa từng có thêm biểu tình dư thừa, quanh thân đều tản mạn ra ý vị lạnh nhạt.


Hắn chú ý tới tầm mắt của Lý Hàn Sơn, gật gật đầu với hắn, sau đó lại ngáp thêm một cái, dựa lưng vào ghế nheo lại đôi mắt.


Lý Hàn Sơn cũng không để ý, tiếp tục cúi xuống đọc sách, phía sau thảo luận càng lớn tiếng.


Lý Hàn Sơn nghĩ, thanh âm lớn như vậy sợ rằng hắn sẽ không thể nghỉ ngơi tốt.


"Nhưng mà Lục Mạn tuyên bố quá sớm, theo đuổi không được liền sẽ thành chuyện cười, bao nhiêu người theo đuổi Cố Chi Hành đều bị cự tuyệt."


"Đúng vậy, tớ nghe nói là Cố Chi Hành không được, tuy là một vị đại ca kiệm lời, nhưng tớ thấy chính là loại miệng cọp gan thỏ."


"Ta thao, cười chết, Cố Chi Hành không được ha ha ha ha ha ha ha ha"


"Thật sự, trước đó hắn có cô bạn gái nhỏ ở lớp hai nhị trung, Cố Chi Hành đi đến lớp hai nhị trung, kết quả sau khi đến đó hắn ta nói mặt trời quá chói, hắn ta bị dị ứng, liền chạy đi, vừa chạy vừa ho ra máu."


"ha ha ha ha ha ha dị ứng ánh mặt trời ha ha ha ha ah này là cái gì a?"


"Sau đó bạn gái nhỏ cảm thấy hắn không coi trọng cô ta, lại tức đến mức--------"


"Tôi phạt em đứng, ai cho em ngồi xuống!"


Âm thanh rống giận ngay lập tức rống bay mấy con chim nghỉ ngơi trên cây, cũng đánh gãy các nam sinh bên kia nói chuyện phiếm.


Lý Hàn Sơn ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân tây trang giày da tấc đầu xa xa gào thét về phía hắn.


Nam nhân ước chừng trên dưới 40, ngực hình như còn đeo thẻ công tác.


Không quá vài giây, nam sinh bên cạnh Lý Hàn Sơn thở dài, lười biếng đứng dậy đi về phía nam nhân kia.


Lý Hàn Sơn nhìn thời gian, đã sắp tới giờ học, cũng đứng dậy rời đi.


"Cố Chi Hành, em nói cho tôi nghe một chút đi, ai cho em ngồi xuống?hả?"


Chủ nhiệm giáo dục suy sụp " Còn có, tôi chỉ dời mắt một cái em liền cọ tới bóng cây ngồi, tôi đồng ý chưa?"


Cố Chi Hành môi mỏng mím lại, suy nghĩ về lời nói vừa được nghe, cô ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục.


Gió nhẹ thổi qua, đôi mắt hàn tinh càng hiện một chút cao ngạo đắc ý, sắc mặt cô lãnh đạm, "Em bị dị ứng với ánh nắng mặt trời."


Chủ nhiệm giáo dục: "........?"


Cố Chi Hành lại suy nghĩ một chút, nghiêm túc mà bổ sung, "Sẽ ho ra máu."


Ngày hôm qua trốn học chơi bóng không phải ngươi?


"Dị ứng sẽ ho ra máu? Môn sinh học em học kiểu gì vậy?" Chủ nhiệm giáo dục cười lạnh, lại nói: "Trưa hôm nay cũng lười cùng em nói, viết bản kiểm điểm một ngàn chữ mai nộp cho tôi!"


Cố Chi Hành khẽ thở dài một cái, xem như đáp ứng rồi, xoay người đi rồi lại bị gọi lại.


"Từ từ, quên nói với em, tân sinh tới lớp của các em, đừng làm cho hắn bị cô lập."


Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng rồi.


Chủ nhiệm giáo dục thấy thế, liền yên tâm.


Cố Chi Hành người này là cái mầm tai hoạ, vừa là học tra vừa là giáo bá, nhưng cố tình hắn trời sinh lại có khí chất vương tử, mấy con nhím khó quản đều răm rắp nghe lời hắn.


Mà bên kia, được chủ nhiệm dặn dò yêu cầu đặc biệt chăm sóc - Lý Hàn Sơn, đã cùng người bạn ngồi cùng bàn ở chung đến không tồi.


Ngồi cùng bàn với hắn là một cô gái trên mặt có chút tàn nhang, có một đôi mắt tròn xoe đáng yêu, tên cũng đáng yêu cực kỳ - Chu Châu.


Chu Châu rất nhiệt tình nói rất nhiều, dù đã vào học vẫn luôn quay sang nói chuyện với Lý Hàn Sơn.


"Cho nên trước đây cậu sống ở thành phố C sao? Tớ nghe nói đồ ăn ở đó đều rất ngọt, thật hay giả vậy?"


"Không hẳn là vậy, nhưng mà xác thực đồ ăn vị ngọt chiếm đa số."


"Như vậy a, nhưng cậu một chút cũng không mập a, tớ ăn ngọt một bữa liền sắp thành béo phì luôn."


"Ân, thể chất đi."


Lý Hàn Sơn nhàm chán xoay cây bút trong tay, câu được câu không ứng phó với Chu Châu, trong đầu suy nghĩ về cách sắp xếp các số nguyên tố.


Ba phút tám giây sau, tiếng nói chuyện không dứt của Chu Châu rốt cuộc bị âm thanh mở cửa phòng học đánh gãy.


"Báo cáo!"


"Báo cáo."


Hai đạo ngữ khí hoàn toàn bất đồng cùng đánh gãy thầy giáo hoá học đang giảng bài.


Lý Hàn Sơn nhìn qua, trong đó có một người là nam sinh lúc trưa từng ngồi bên cạnh hắn, một người khác thân hình cao gầy, trên mặt treo một nụ cười xán lạn, có một chút vô tâm*.


(*: gốc là Hỗn bất lận 混不吝, là một tiếng địa phương Bắc Kinh, nghĩa là chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì)


Thầy giáo hoá học buông sách giáo khoa, hai tay ôm cánh tay nhìn hai người, ngữ khí mang theo điểm trào phúng, " Hai vị thiếu gia, còn nhớ tới chiều nay có lớp a?"


"Thầy, không phải a, là giáo viên âm nhạc bên kia nói có chút thiết bị muốn dọn, chúng em đi hỗ trợ!" Nam sinh tươi cười xán lạn đôi mắt mở to, ngữ khí có chút lấy lòng, "Chúng em lần sau không dám nữa! Chúng em đảm bảo!"


Thầy giáo hoá học hiển nhiên không để mình bị quay vòng vòng, cau mày, "Chu Như Diệu, em cùng Cố Chi Hành thật đúng là hảo huynh đệ a, một người miệng lưỡi trơn tru, một người lấy tám cây gậy đánh cũng không rên ra một câu nào!"


"Thầy đánh em em cũng vẫn có thể nói."


Cố Chi Hành khuôn mặt đẹp hiện ra chút khó hiểu.


Trong nháy mắt tiếng cười vang lên khắp lớp học, còn có mấy nam sinh nghịch ngợm ồn ào huýt sáo: "Hành ca thật sự quá được!"


"Quên đi, nhanh trở lại chỗ ngồi! Nhìn thấy các em liền bực mình!"


Thầy giáo hoá học nghẹn một chút, cầm lấy sách giáo khoa vẫy vẫy, phiền thật sự.

Bình luận

Truyện đang đọc