QUÂN TẨU NGHỊCH TẬP CÔNG LƯỢC BẢN BETA



Cuối cùng cũng kết thúc mọi cực khổ.Mộ Thanh Nghiên thở dài 1 tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.Aizz! Rất nhớ hắn a, không biết kiếp sau có thể gặp lại hắn hay không?Chỉ là, kiếp sau không có trí nhớ của kiếp này, gặp hắn rồi có thể nhận ra nhau sao?Nuốt hết lọ thuốc ngủ, Mộ Thanh Nghiên chỉ kịp nghĩ này đó, liền mất đi ý thức.Buổi chiều, cảnh sát nhận cuộc gọi của cô gái trẻ Lâm Hiểu Hiểu, cô khóc không thành tiếng, đến khi cảnh sát đến nhà Mộ Thanh Nghiên, đã nhìn thấy thi thể Mộ Thanh Nghiên lạnh lẽo, cô gái 30 tuổi, vẻ mặt có chút đau đớn nằm trên giường, bên gối còn đặt một tờ chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối và một phong di thư.Lâm Hiểu Hiểu theo sau cảnh sát Chuẩn Doãn, thất thểu đi đên bên giường Mộ Thanh Nghiên, nhìn vết sẹo dữ tợn bên má phải, nhớ lại chuyện lúc xưa, nước mắt rơi như mưa.Mộ Thanh Nghiên đã tử vong không biết đến những chuyện này.Lúc này cô đang soi gương.Kiếp trước sau khi cô bị Tiền Tiểu Ngọc dùng dao nhỏ rạch lên má phải, cô chưa từng nghiêm túc nhìn mình trong gương.Trùng sinh trở lại 16 tuổi, dung mạo chưa bị tổn thương, cô thật sự nhịn không được muốn tận mắt nhìn khuôn mặt không tỳ vết của mình.Trên tường vôi trắng loang nổ, chiếc gương hình chữ nhật được cố định sơ sài bằng mấy cái đinh nhỏ, Mộ Thanh Nghiên nhìn dung nhan đoan trang xinh đẹp, thanh lệ tuyệt trần, lúc này mới chấp nhận được sự thật cô trùng sinh rồi, không khỏi hoảng hốt.Cô lấy tay phải không bị thương, cẩn thận xoa mặt, làn da bạch ngọc không tỳ vết, nước mắt dâng lên.Trùng sinh thật vui sướng, nhưng cũng tràn ngập tiếc nuối.Trên bàn tay trái quấn băng gạc thật dày đọng hơn nửa vết máu đã khô, vết thương trên bàn tay vẫn còn đau đớn, tình huống này nói cho cô, cô đã trùng sinh về tới mùa hè năm 1986, năm cô vừa tròn 16 tuổi.Thời điểm này, cha cô Mộ Chính Huy vì cứu con trai thứ hai Tần Khải Văn nhà họ Tần, đã tai nạn xe cộ qua đời hơn 1 năm, chị gái Mộ Tâm Lan cũng đã gả cho tên cặn bã Tống Hồng Quảng có tính vũ phu, mà cô, cũng sắp bị Tần gia từ hôn.Không đúng..Nghĩ đến từ hôn, Mộ Thanh Nghiên cả kinh, khẳng định phải từ hôn, nhưng bây giờ không phải vì nguyên nhân kia, lúc này cô không thể lại để Tiền Tiểu Ngọc chết tiệt kia tính kế, cô muốn phản kích.Nhưng phản kích thế nào đây?Mộ Thanh Nghiên đang trầm tư suy nghĩ, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên, bên ngoài tiếng em trai Mộ Tử Khiêm non nớt: “ Chị hai, chị hai, chị tỉnh chưa? Bài tập này em không hiểu, chị giảng cho em với.”Đứa trẻ Tử Khiêm chưa đến 6 tuổi, thanh âm non nớt khiến lòng Mộ Thanh Nghiên mềm ra, cũng khiến cô đau lòng hít thở không thông.Kiếp trước, sau khi mẹ ngồi tù vì gánh tội thay cho cậu út, cô cùng Tử Khiêm sống nương tựa nhau.Hai năm sau, lúc cô làm ở xưởng may Huyền Dương, có một ngày cô đi làm về trễ, phòng trọ của bọn họ bị cướp đột nhập, chẳng những lấy đi đồ không đáng giá trong nhà, còn đánh Tử Khiêm gãy một tay, Tử Khiêm từ một đứa trẻ nổi trội với thành tích học tập xuất sắc lại bị mắc chứng tự bế, thể xác và tinh thần bị tổn thương, sống không quá 20 tuổi.Nghĩ đến đấy, Mộ Thanh Nghiên ngũ vị tạp trần, vừa phẫn hận, thương cảm, lại không cam lòng…Mộ Tử Khiêm đứng ngoài cửa không nghe thấy Mộ Thanh Nghiên lên tiếng, lẩm bẩm: “ Chị hai nhất định chưa tỉnh ngủ, quên đi, tự mình suy nghĩ bài tập.”Lời nói của Tử Khiêm đánh gãy suy nghĩ của Mộ Thanh Nghiên, cô nhanh chóng ra mở cửa: “ Tử Khiêm, em có chuyện gì?”Mộ Tử Khiêm nghe thấy tiếng chị hai thì nhoẻn miệng cười lên, mặt mày tinh xảo.Bàn tay nhỏ bé trắng noãn của cậu cầm sách đi về phía Mộ Thanh Nghiên: “ Chị hai, bài toán cuối cùng này em không làm được.”“Đến, đưa chị xem”.


Sau khi chị cả Mộ Tâm Lan lấy chồng, Mộ Thanh Nghiên nhận nhiệm vụ giúp em trai phụ đạo bài tập.Kiếp trước cô từng coi đây là khổ nhọc, hiện tại lại cảm thấy vô cùng trân quý.Mộ Thanh Nghiên nhìn bài tập, mỉm cười, khó trách, em trai thông minh nhà mình không nghĩ ra, nguyên lai là luyện tập sách nâng cao.Đề cậu bé chọn độ khó cao, khó được là có 2 bài, Tử Khiêm đã làm được 1 bài.Mộ Thanh Nghiên không hề keo kiệt khen cậu: “Tiểu Khiêm thật lợi hại, khó nhưng vậy cũng làm được 1 bài.”Đột nhiên được khen, mắt Mộ Tử Khiêm lúng liếng thành hình trăng non, nháy mắt lại ai oán: “Nhưng em không làm được bài này.”“Bài tập nâng cao bình thường đều rất khó, nào, đến chị giảng cho”Ngón tay Mộ Thanh Nghiên thon thon, chỉ vào quyển sách, đang định giảng cho Mộ Tử Khiêm, ngoài cửa đột ngột xuất hiện một người.Cô tập trung nhìn vào, là chị gái Mộ Tâm Lan.Ánh mắt của Mộ Thanh Nghiên dừng ở khoé miệng xanh tím của Mộ Tâm Lan, nhớ tới lần cuối cùng gặp chị gái ở kiếp trước, thân thể chị gái gầy yếu không chịu nổi, cô sốt ruột hỏi: “Hắn lại đánh chị?”“Không, không có, đây là tự chị không cẩn thận…Nghiên Nghiên, ngày hôm qua hắn là say rượu.” Tính tình Mộ Tâm Lan dịu dàng, dung nhan tú lệ, cô cau mày, giơ tay che đi khoé miệng xanh tím, cười gượng giải thích với em gái.Trông thế nào cũng thấy đáng thương.Mộ Thanh Nghiên hoảng hốt nhớ lại, kiếp trước chị gái cô cũng nói như vậy.

Khi đó cô tin lời chị nói Tống Hồng Quảng say rượu.Thật ra nhân cách Tống Hồng Quảng vặn vẹo, là một người bạo lực, ba ngày thì hai ngày hắn đánh Mộ Tâm Lan, khi hắn uống say càng không có chừng mực.Kiếp trước, khi Mộ Thanh Nghiên biết được bộ mặt cặn bã của Tống Hồng Quảng là sau khi Một Tâm Lan sinh ra Tống Hạo Viễn.

Lần đó, Tống Hồng Quảng uống say, đánh cả 2 mẹ con chết khiếp, Mộ Tâm Lan triệt để hết hy vọng với tên cặn bã này mới nói ra chuyện hắn thường xuyên đánh đập cô trong thời gian dài, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi.Mộ Thanh Nghiên sống lại một đời, lại càng biết sự máu lạnh của Tống Hồng Quảng.


Nhưng cô biết, để chị gái rời xa Tống Hồng Quảng, cần tỉ mỉ suy tính.


Nếu không, không nói Tống Hồng Quảng có chịu rời chị gái hay không, chị gái cô cũng không đồng ý.Kiếp trước chị gái đã lén giấu chuyện bị bạo hành nhiều năm, chỉ vì không muốn ly hôn với Tống Hồng Quảng.Hiện tại để chị gái bỏ Tống Hồng Quảng là không có khả năng, nhưng để cô bớt mấy ngày chịu tội, thuận tiện cho Tống Hồng Quảng nhìn sắc mặt cũng có thể.Mộ Thanh Nghiên nhìn ngoài cửa nhà mình có bóng người, nhìn kỹ lại là Tống Hồng Quảng đi theo Mộ Tâm Lan, đôi mắt đẹp của cô hơi đổi, bỗng nhiên giơ tay trái lên, giọng cao giọng hô đau đớn: “Chị, tay của em đau quá, chị, bác sỹ nói có tin được không? Chị, em có bị tàn phế hay không?”Thanh âm Mộ Thanh Nghiên thê lương, Mộ Tử Khiêm hoảng loạn nhất, hắn không nghĩ tới vết thương trên tay chị hai nghiêm trọng như vậy, hắn tự trách mình tin lời chị nói lúc sáng, chị bảo chỉ là vết thương nhỏ.Lời nói của Mộ Thanh Nghiên khiến cậu sợ tới mức ngã ra ghế, khuôn mặt nhỏ nháy mắt tái nhợt.Hắn bỏ bút xuống chạy tới kéo áo Mộ Thanh Nghiên, nước mắt rơi như trân châu, gào thét: “Chị hai, người đừng tàn phế, người đừng có tàn phế…”Mộ Thanh Nghiên: “…”Em trai ngoan, chị không định hù doạ ngươi đâu….


Bình luận

Truyện đang đọc