QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI

Khi tìm ra Tần Diễm ở quán bar Mê Ly, đầu óc tôi nổ tung.

Hắn ôm cô bạn thanh mai ăn vận mát mẻ, đè nửa người lên cơ thể cô ta. Mắt say lờ đờ, áo quần nhăn nhúm, cả người phóng túng bất kham.

Trên cái bàn trước mặt hắn ngổn ngang đầy chai rượu, không phân biệt được chai nào của hắn, chai nào của bạn hắn.

Cái đèn nhiều màu trước mắt tôi phát ánh sáng chói lòa, chói đến mức tôi không biết hiện giờ là ngày hay đêm.

Sau năm hai mươi bảy tuổi, vì Tần Diễm muốn chọc giận tôi, cảnh tượng tương tự thế này đã xảy ra không chỉ một lần. Nhưng khuôn mặt ngây ngô, non trẻ trước mắt cho tôi biết rằng hiện tại hắn đang học đại học.

Tại thời điểm này, trong lòng, trong mắt hắn chỉ chứa một mình tôi. Hắn sẽ chủ động tránh xa những người khác phái, cũng không lấy nữ sinh khác ra chọc giận tôi.

Đặc biệt là cô gái trước mắt này, tên là Diệp Tây, bạn thân từ nhỏ của hắn, vừa gặp đã muốn dồn tôi vào chỗ ch ế.t.

“Tần Diễm, cậu có biết đây là đâu không?”

Tôi kìm nén cảm xúc tràn ngập trong lòng, đá văng một chai rượu, bước lại gần hắn.

“Quán bar chứ đâu nữa. Viên Dã dắt tôi đến, hình như gọi là…”

Đôi mắt hắn lờ đờ, mông lung: “Mê gì đó…”

Tôi quay đầu nhìn quanh một vòng, thấy vài gương mặt quen thuộc nhưng ánh mắt ai nấy đều né tránh, không dám đối diện với tôi.

Cuối cùng, tầm mắt tôi dừng lại trên người Viên Dã.

Cậu ta lắc đầu nhún vai, tỏ vẻ mình cũng bất lực. Ý bảo rõ ràng: Tần Diễm ép cậu ta đến.

Tôi vẫn luôn tránh hạ thấp thể diện của Tần Diễm trước mặt người ngoài, nhưng khi đóng cửa bảo nhau, tôi sẽ có biện pháp làm hắn nghe lời.

“Cậu uống nhiều lắm rồi đấy. Mình về nhà được không?” Tôi không nhìn nữa, xoay người lại đỡ Tần Diễm.

“Không, tôi không về!” Hắn gạt phăng tay tôi, nghiêng người sang một bên, hai tay ôm cứng Diệp Tây ngồi bên cạnh.

Diệp Tây cũng ôm lại Tần Diễm, hôn chụt lên má hắn với vẻ khiêu khích, in lên dấu son môi đỏ chót.

Tần Diễm không hề kháng cự, thái độ vô cùng dung túng.

“Tần Diễm, đừng quậy nữa, về với tôi đi!” Tôi bị cảnh tượng này k1ch thích đến mức cay mắt, vươn tay kéo cánh tay hắn, ngữ điệu nặng nề hơn.

Tần Diễm cọ cọ vào hõm vai Diệp Tây, lẩm bẩm gì đó nghe không rõ. Tôi phải ghé sát một chút mới nghe thấy hắn nói:

“Chị phải bảo vệ em. Cô ta là kẻ xấu, em không muốn đi với cô ta…”

“Đấy là chị cậu, thế thì tôi là ai?”

Tôi nâng mặt Tần Diễm lên, ép hắn nhìn thẳng vào tôi. Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười.

“Cô là Hạ Lam Tuyết, nhưng cô đánh tôi.”

Giọng điệu của hắn bỗng chốc lạnh lùng: “Sao nào, cảm thấy đá/nh chưa đủ nên muốn t át thêm tôi một cái nữa à?”

Tôi như nghẹt thở, nháy mắt rơi vào hầm băng.

Tôi chỉ đá/nh hắn duy nhất một lần – chính là ngày hắn đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ vì tôi.

Hôm ấy, tôi hoàn toàn suy sụp, lớn tiếng chất vấn rằng rốt cuộc đến khi nào hắn mới có thể trưởng thành, mới có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy xét cho tôi?

Hắn vừa buồn bực vừa xấu hổ chạy ra ngoài, không may gặp ta i n ạ.n xe hơi.

Túi khí trong xe không bật ra, hắn qua đờ..i trên đường đi cấp cứ.u.

Khi tôi nhìn thấy hắn, hắn nằm trên băng ca lạnh lẽo, không còn sức sống; lồ ng ngực lõm xuống, trên mặt và tay đầy thủy tinh vỡ vụn, toàn thân nhuốm đẫm má/u tươi và tro bụi.

Nếu không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì tôi cũng không dám tin đó là hắn.

Người đàn ông nhuốm đầy m á/u trong đầu dần hợp lại với gương mặt tuấn tú, sạch sẽ trước mắt. Tôi chợt bừng tỉnh, mũi cay xè, không kìm nén nổi nữa, chạy ùa ra ngoài.

Dù lớn hơn Tần Diễm bảy tuổi nhưng tôi chưa từng hoài nghi chuyện hắn yêu tôi.

Dẫu cho cha mẹ hắn kịch liệt phản đối, hắn vẫn ngoan cố ở lì bên cạnh tôi suốt thời tuổi trẻ.

So với anh em bạn bè bên cạnh, tuổi tác của hắn không xem là quá lớn. Vì tránh làm tôi xấu hổ, hắn bảo mọi người gọi tôi là chị dâu để thể hiện sự tôn trọng dành cho tôi.

Nhưng vì tính chất công việc, tôi không thể không giao tiếp với người khác giới. Hắn lo được lo mất, luôn bắt tôi chứng minh rằng tôi yêu hắn, hết lần này đến lần khác. Hắn quá cảm tính, lúc nào cũng can thiệp vào cuộc sống và công việc của tôi, tuyên thệ quyền sở hữu bất kể mọi trường hợp.

Ban đầu tôi còn có thể thông cảm, sẵn lòng nhường nhịn; về sau, tôi lại dần mất kiên nhẫn với hắn.

Tình yêu dần bị bào mòn sau bao lần cãi vã.

Nhận ra tình yêu này đã trở thành gông xiềng trói buộc lẫn nhau, tôi đề nghị chia tay. Hắn cam đoan rằng mình sẽ lớn lên, sẽ trưởng thành, hiểu chuyện, sẽ sửa đổi tất cả mọi khuyết điểm, sẽ không gây thêm… phiền toái cho tôi.

Lần này qua lần khác.

Lại vẫn không làm được.

Sau trận cãi vã cuối cùng, hắn hoàn toàn rời khỏi thế giới của tôi.

Tôi hoảng hốt nhận ra quãng đời còn lại của mình sẽ trở nên hoang phế nên sau khi viết di chúc, tôi từ bỏ công ty mình dày công vun đắp để đi theo hắn.

Sống lại trở về, chuyện đầu tiên mà tôi làm là đến gặp hắn. Không ngờ hắn cũng sống lại.

Tôi đứng ở bậc thềm ngoài quán bar, phóng tầm mắt nhìn ráng chiều ngoài xa.

Kiếp trước, việc tôi gián tiếp hạ/i hắn chế.t thảm là sự thật, vậy kiếp này nên cắt đứt hay nối lại duyên xưa đây?

Tôi hỏi bản thân rất nhiều lần.

Vẫn không biết câu trả lời.

2.

“Chị dâu, chị cãi nhau với Tần Diễm à?”

Không biết Viên Dã đã theo tôi đến đây từ khi nào, hỏi sau lưng tôi.

“Xem như vậy đi.”

Tôi lặng lẽ lau giọt lệ trên khóe mắt: “Bất đồng quan điểm trong vài chuyện, làm cậu ấy mất vui.”

“Chị dâu nói đùa phải không? Bọn này đều biết thừa là chị tốt tính, thằng nhóc Tần Diễm kia mới là đứa hay làm um sùm, đúng là ngứa đòn.”

Cậu ta ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Chị dâu, Tần Diễm thật sự rất yêu chị, chẳng qua nó phải cải thiện EQ chút thôi. Nếu không phải là vấn đề vi phạm nguyên tắc thì hy vọng chị dâu khoan dung nó một chút.”

“Vậy nếu là vấn đề vi phạm nguyên tắc thì sao?” Tôi nghiêng đầu hỏi cậu ta.

“Nếu là vấn đề về nguyên tắc thì em chắc chắn theo phe chị dâu.” Cậu ta gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười: “Ai bảo chị dâu có kiến thức rộng rãi, biết phân biệt phải trái đúng sai hơn bọn em.”

Tôi câm nín trước lời tâng bốc quá đà này.

“Chỉ xét mỗi việc cậu luôn miệng gọi tôi là chị dâu thì cũng đủ làm tôi phải rộng lượng hơn rồi.” Tôi vẫy tay chào tạm biệt cậu ta: “Đi chơi đi, để ý Tần Diễm một chút, tôi về trước đây.”

“Chị dâu, đừng đi…”

Viên Dã kéo tay tôi lại rồi nhanh chóng buông ra khi tôi dừng bước chân.

“Em nghe nói mấy hôm nay nhà họ Tần đang thương lượng chuyện hôn nhân của Tần Diễm và Diệp Tây. Hình như Tần Diễm… đồng ý rồi.”

Cậu ta lắp bắp hồi lâu mới ấp úng mở miệng.

Tôi ngỡ ngàng mở to hai mắt, không dám tin lời mình vừa nghe.

“Chị dâu, em không biết giữa chị và Tần Diễm đã xảy ra chuyện gì, nhưng em biết người nó yêu chính là chị chứ không phải Diệp Tây.”

“Chị cũng biết rồi đấy, từ nhỏ đến lớn nó chưa từng chịu khổ, thích gì làm nấy, khi cáu lên thì không thèm nghĩ đến hậu quả.”

“Chị dâu, nếu chị còn yêu Tần Diễm thì hãy nhường nhịn, dỗ nó một chút là được. Nó dễ dỗ lắm.”

Cậu ta hơi cúi đầu, giọng điệu hơi phức tạp.

“Theo lý mà nói thì em không nên xen vào chuyện riêng của hai người, nhưng em chỉ sợ nó giận dỗi nhất thời, sau này hối hận không kịp…”

Tôi thở dài, cười khổ: “Tôi có muốn tìm cậu ta nói chuyện cũng phải xem cậu ta có bằng lòng không…”

“Bằng lòng chứ, bằng lòng chứ. Ông nhõi kia chắc chắn bằng lòng một trăm ngàn lần!”

Viên Dã xoay mũi chân, sải bước về phía phòng VIP, ngữ điệu thoải mái hơn khá nhiều:

“Chị dâu lái xe đến đây đúng không? Chị yên tâm, hôm nay cho dù có phải trói, em cũng sẽ trói nó lên xe chị. Hai người đóng cửa từ từ bảo nhau…”

Tôi dở khóc dở cười đi theo sau cậu ta.

Hai bên tường đá hoa cương sáng đến nỗi soi gương được. Nhìn thấy trên đó phản chiếu khuôn mặt trẻ lại gần mười tuổi, tôi có một cảm giác thiếu chân thực.

Nhưng hết thảy mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước khắc sâu trong đầu tôi một cách rõ ràng, chi tiết đến từng hình ảnh.

Tôi, thật sự sống lại rồi.

Tôi hít sâu một hơi, ổn định tâm trí. Chuyện kiếp trước đã không thể thay đổi, Tần Diễm trách tôi cũng được, hận tôi cũng được, tốt xấu gì cũng từng yêu thương hết lòng.

Nếu hắn thật sự muốn kết hôn với Diệp Tây thì tôi cũng nên nói lời tạm biệt với hắn, giữ tự trọng cho mình…

Không biết từ bao giờ, anh em bạn bè của Tần Diễm đã tản đi. Viên Dã đi đằng trước nhanh nhẹn đẩy cửa phòng, hùng hổ vọt vào trong.

“Diệp Tây, cô điên rồi! Cô biết mình đang làm gì không?”

Cậu ta nắm chặt cánh tay Diệp Tây, quăng cô ta xuống đất không hề khách khí. Cậu ta đã nhanh tay lẹ mắt lắm rồi nhưng tôi vẫn nhìn thấy mọi chuyện.

Khi chúng tôi bước vào, Diệp Tây cưỡi trên người Tần Diễm, dây áo buông lơi trượt xuống cánh tay, bộ đầm dài bó sát người, tà váy vén cao lên đùi, đang cọ xát nơi nào đó của Tần Diễm.

Tần Diễm bất tỉnh nhân sự nằm trên ghế sô-pha, vạt áo hoàn toàn phanh rộng bày ra dáng vẻ để mặc cho người khác xâm phạm. Trên mặt và ngực chi chít vết son môi.

Bỗng nhiên cảm thấy hơi khó thở, tôi ôm ngực chôn chân tại chỗ.

“Tính tình tôi không tốt lắm đâu. Đừng để tôi chửi “cút” lần hai.”

Viên Dã cuống quýt lau vết son và cài lại nút áo cho Tần Diễm, trong lúc bận rộn còn chừa thời gian đá Diệp Tây một cú.

Diệp Tây căm hận bò lên. Khi đi lướt qua tôi, cô ta cố ý nói bên tai tôi:

“Bà già, bà sắp bị đá rồi.”

Cô ta hạ giọng rất thấp nhưng lại gằn từng từ một, đầy vẻ thách thức.

Tôi cử động cổ tay, giơ tay lên và tát mạnh vào má cô ta.

“Chát!”

Tiếng bạt tai giòn giã vang dội trong căn phòng trống.

Tôi xoa lòng bàn tay tê rần, cười nhạo:

“Nhịn cô lâu lắm rồi đấy. Bà đây có già nữa thì vẫn là bạn gái danh chính ngôn thuận của Tần Diễm. Chừng nào bọn này chưa chia tay thì cô chẳng là cái thá gì sất!”

Diệp Tây vừa định đánh trả, Viên Dã đã lập tức bắt lấy tay cô ra, đẩy ra khỏi phòng.

Cửa vừa đóng, Viên Dã cứng đờ cả người.

“Chị dâu, tất cả là tại em. Vừa nãy, lẽ ra em nên dắt theo Tần Diễm ra ngoài…”

Cậu ta cười ngượng ngùng, xoay sang đỡ Tần Diễm: “Nó phạm lỗi, chị muốn đánh hay mắng gì thì làm, chị tuyệt đối đừng…”

Giọng nói bỗng nhiên im bặt.

Tần Diễm đã ngồi dậy không biết từ bao giờ.

Hắn nhìn thẳng tôi và Viên Dã, ánh mắt lạnh như băng.

____________________

Em thấy gương này có điềm lắm quý vị, còn điềm lành hay điềm dữ thì em không nói =))))))

Bình luận

Truyện đang đọc