QUẤY RẦY CÁI CHẾT


“Túm Ngạn Hi lại đây cho tôi, ngang ngược vô lễ quá đáng mà.”
Anh Phó vừa bước lên vài bước thì Ngạn Hi đã hung hăng chạy lại, ánh mắt cay đắng liếc Hoàng Linh San, không chút nhân nhượng mắng ngược lại Hàn Tần:
“Ha, anh xã giao với đại minh tinh còn nói dối là bàn công việc sợ em làm phiền.

Thật không nể mặt bà đây.”
“Ngạn tiểu thư, cô hiểu lầm rồi...”
“Câm miệng, ai cho cô xen vào.” Ngạn Hi hét lên.
Hàn Tần nghiến răng, lao đến túm lấy cổ áo sau gáy Ngạn Hi trừng mắt cảnh cáo, lời nặng nhẹ chưa thốt ra anh Phó đã khẩn trương bước đến can ngăn:
“Hàn tổng! Ở đây còn có người ngoài.”
Hàn Tần búng mạnh ngón tay vào dái tai của Ngạn Hi, khiến con nhóc ôm ghì lấy tai kêu than, vẻ mặt không phục hầm hầm trừng mắt.
“Lôi con mèo hoang này sang khu vực khác đánh golf đi, không phải chướng mắt.”
“Vâng.” Anh Phó kéo lấy cánh tay Ngạn Hi, giật giật mấy cái, nhưng cô vẫn đứng lì ra đó liếc nhìn Hoàng Linh San.
Ngỡ Ngạn Hi bướng bỉnh không chịu đi, thì nghe thấy cô buồn bực thốt lên: “Hy vọng bãi cỏ ở đây đủ lớn...”
Nói rồi cô giẫm trên thảm cỏ chạy thật nhanh, anh Phó cũng lo lắng đuổi theo.
Hàn Tần thở hì một tiếng, thật sự không hiểu nổi vì sao Ngạn Hi lại mất kiềm chế như vậy.

Anh quay sang nhìn Hoàng Linh San ái ngại nói: “Không làm cô mất hứng chứ?”
“Có lẽ hiểu lầm cái gì đó.”

Cận Minh nhìn đồng hồ, sau đó tiến lại nói nhỏ bên tai Hàn Tần tránh để Hoàng Linh San nghe được: “Ngài Phó thị trưởng đã đặt phòng VIP số 4.”
“Đánh vài gậy thì chào hỏi cũng chưa muộn.”
Phía này Ngạn Hi không còn tâm trạng đánh golf buồn bực phàn nàn với anh Phó, “Sao Hàn Tần lại đi cùng Hoàng Linh San chứ? Loại minh tinh thích đeo bám đại gia, tâm địa xấu xa đó anh phải theo sát nhất cử nhất động mới được.”
“Em không nói anh cũng theo sát cô ấy.”
“Anh trung thành với Hàn tổng của anh quá chứ, hắn hung dữ với em như thế, trong mắt lúc nào cũng xem em là trẻ con phiền phức.

Vừa rồi lại ăn nói dịu dàng với cô ả thế kia.”
“Đứng cách xa như thế, vừa rồi em nghe được Hàn tổng nói lời dịu dàng hay sao?”
“Đầu đất như anh thì biết gì? Các anh đều ham mê cái đẹp, bị lời dịu dàng ngọt ngào làm cho lu mờ tâm trí thôi.”
Anh Phó khẽ cười.

Ánh mắt say ngắm nhìn vẻ mặt tức giận của Ngạn Hi.
Ngạn Hi đột nhiên khựng lại, ngây người mất mấy giây, sau đó thì quay sang bảo với anh Phó, “Em đi vệ sinh, anh sang quầy nước đợi em vậy.”
“Ờ.”
Phía này Cận Minh và Hàn Tần sau khi đánh vài đường golf thì di chuyển lên tầng lầu, đến phòng VIP số 4.

Trông thấy người đến, Trợ lý Phó thị trưởng rất kinh ngạc, liền chạy vào bên trong thông báo.
Đến khi được sự đồng ý của Phó thị trưởng Lục Thăng, mới cho Cận Minh và Hàn Tần vào cửa.
Trợ lý vịn vào vai Hàn Tần, cầm máy quét lên và nói: “Xin cảm phiền kiểm tra.”
“Kiểm tra?”
Hàn Tần nhíu mày, còn chưa hiểu ra vấn đề thì viên Trợ lý ấy đã cầm máy quét rà soát trên người anh, tiếng kêu bíp bíp vang lên liên hồi.
Hàn Tần và Cận Minh đều kinh ngạc.
Viên Trợ lý lại đưa máy quét rà soát người Cận Minh, không thấy có vấn đề mới quay sang cảnh báo Hàn Tần.
“Anh muốn tiếp chuyện với ngài Phó thị trưởng thì gỡ máy nghe lén ra trên người ra đi.”
“Máy nghe lén?”
Cận Minh và Hàn Tần lại quay sang nhìn nhau vô cùng chấn động.
Đến lúc này Hàn Tần mới chợt nhớ ra, buổi sáng, Ngạn Hi đã động vào quần áo của anh.

Như vậy thì...
Hàn Tần nôn nóng, dứt khoát cởi áo ra và kiểm tra.
Viên Trợ lý lại lấy máy ra rà soát, đến chỗ hoa văn thêu trên áo thì đưa tay sờ sờ.

Quả nhiên máy nghe lén được tỉ mỉ thêu ẩn vào giữa lớp hoa văn, nếu không có máy móc kiểm tra thì có thể thần không biết quỷ không hay.

Hàn Tần nhíu chặt chân mày, vừa hay muốn xoay lưng rời đi thì nghe được giọng nói trầm trầm cất lên: “Đã tốn công cho người theo sát lịch trình của tôi, không ngại mời cậu ly rượu.”
Hàn Tần quay lại, vẻ mặt giãn ra, khẳng khái bước vào bên trong hướng Phó thị trưởng Lục Thăng đưa tay: “Hạnh ngộ!”
Lục Thăng đứng dậy, bắt tay Hàn Tần, sau đó nhìn sang viên Trợ lý, bảo: “Chuẩn bị giúp Hàn tổng chiếc áo khác đi.”
“Vâng.”
Hàn Tần đưa tay về phía Cận Minh cất tiếng: “Giới thiệu với ngài, CEO Cận Minh.”
“Hạnh ngộ!”
“Remy Martin năm 82 mùi vị không tệ chứ!” Lục Thăng thư giãn ngửi mùi hương của rượu sau đó nhấp một ngụm, vẻ mặt thưởng thức.
Hàn Tần và Cận Minh cũng nâng ly và từ tốn uống.
Hương vị lan tỏa trong từ đầu lưỡi đến cuống họng, vị ngọt, ấm và đam mê.

Có mùi trái cây khô và gỗ sồi Limousin, quả thực là hương vị nồng nàn không cưỡng được.

Đối với Dương Ân quê mùa của trước kia, uống thứ rượu quý tộc thượng hạng này là một chuyện xa xỉ không thể tưởng tượng.

Nhưng trong thế giới của Hàn Tần, mọi thứ thật dễ dàng hưởng thụ được.
Dương Ân cảm khái ở trong lòng, nhìn Lục Thăng thăng hoa với ly rượu trong tay, anh lại nhìn ra được đó là bóng dáng của cả một giai cấp thượng lưu cao quý mà bọn họ tự tôn sùng lẫn nhau.
Ở đó không có sự công bằng, và lòng người nguội lạnh.
Dương Ân đã trải qua và đặc biệt thấu hiểu, cho dù trước đây anh có gào thét và đau đớn ra sao, bọn chúng không ai bận tâm liếc nhìn đến.

Ngạn Tuấn chính là như vậy sống thoải thoải mái mái giẫm lên cái chết bị bạo nhục của anh.
Anh hận!
Mỗi ngày anh đều hận.
Anh dựa lưng vào thành ghế, bắt chéo chân liếc nhìn sang Cận Minh nhằm ra hiệu.


Cận Minh hiểu ý liền mở lời:
“Kết toán quý này Hàn thị sẽ tiến hành thu mua tòa chung cư cấp 4 ở Đại lộ DK để sửa chữa thành chung cư cao cấp, kết nối với Trung tâm thương mại Thịnh Hồng.

Đương nhiên Hàn thị sẽ mở cửa, phát hành cổ phiếu kêu gọi đầu tư.”
“Đây là tin nội bộ hấp dẫn chứ nhỉ, bên các anh lại không ngại ngần chia sẻ với tôi.”
Lục Thăng giữ ý kinh ngạc ở trong lòng, nhịp chân thư thả nói.
Hàn Tần mỉm cười, “Vì không hề xem ngài Phó thị trưởng là người ngoài.”
“Ừm hửm.

Nghĩ lại các anh nên nhắc đến dự án resort 5 sao Milan chứ nhỉ? Đây không phải dự án trọng điểm hay sao?”
Cận Minh bình tĩnh đáp: “Resort Milan có thuận lợi khởi công hay không, nhờ vào sự bận tâm của ngài Phó thị trưởng nhiều lắm!”
“Nể mặt tôi như vậy, lại chơi trò buông thả phi pháp, nhiễu loạn thị trường ở Thượng Hải, nhắm vào Ngạn thị MJ, giống như...!chưa từng để tôi và ngài Thị trưởng ở trong mắt.”
Cận Minh bàng hoàng nín lặng.

Hàn Tần đặt ly rượu xuống điềm đạm đáp: “Rất hy vọng được rửa tai lắng nghe sự chỉ bảo của ngài.”
“Dừng lại sự công kích đối với Ngạn Tuấn.”
***.


Bình luận

Truyện đang đọc