QUỐC SƯ CÔNG CHÚA LẠI ĐI GẶP QUỶ RỒI


Thu Khinh tâm tư bất an, cười hỏi, "Công chúa, chẳng lẽ người tổ chức yến tiệc thưởng hoa, thật sự chỉ vì muốn lấy lòng thái hậu và hoàng hậu nương nương sao?"
Thượng Quan Yên Uyển liếc nhìn nàng ta một cái, khoé miệng giương lên, nụ cười có phần quỷ dị, "Ta tự nhiên có sắp xếp.

"
Hai người nhìn nhau, từ trong mắt nàng hiện lên tia sáng, Thu Khinh lập tức hiểu ra.

Thượng Quan Yên Uyển đứng dậy và nói, "Được rồi, chúng ta đi thôi, Xuân U và Thu Khinh đi theo ta là được rồi, còn Hạ Băng, ngươi cùng Đông Âm ở lại trong cung, có chuyện gì thì báo ta biết.

"
Hạ Băng lập tức gật đầu, "Nô tì đã hiểu, thưa công chúa.

"
Thượng Quan Yên Uyển vừa đi đến Ngự Hoa Viên, bước chân liền dừng lại, tầm mắt nhìn về phía bên cạnh của một cây hoa anh đào.


Thu Khinh bất an, nhìn theo tầm mắt của nàng, thấp giọng hỏi nhỏ, "Công chúa, người có phải thấy cái gì không nên thấy rồi không?"
Từ khi đi theo Thượng Quan Yên Uyển đến rừng U Minh, gặp được Nguyên Bảo và Bánh Bao, nàng ta đối với chuyện có quỷ không còn nghi ngờ gì, trên đời này thực sự có quỷ.

Thượng Quan Yên Uyển hơi nhíu mày, gật đầu.

Thu Khinh dường như đang chuẩn bị phải đối mặt với kẻ thù đáng gờm, tay không tự chủ mà sờ đến túi thơm ở bên hông, lại hỏi, "Công chúa, người có cần sử dụng bùa đuổi quỷ không?"
Ngày ấy quốc sư đưa công chúa về, lại đưa cho các nàng ta rất nhiều bùa, nên hiện giờ mấy người bọn họ đều treo một cái túi thơm ở bên hông, chẳng qua bên trong không phải huân hương, mà toàn là bùa chú.

Xuân U nhìn hai người bình tĩnh thảo luận về tiểu quỷ, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay lại, ép bản thân không phát ra tiếng động.

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Thượng Quan Yên Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là một tiểu quỷ, không cần tới bùa chú.

"
Thu Khinh nhíu mày, "Trong cung sao có thể có một tiểu quỷ? Nếu như hắn không chịu rời khỏi nơi này, chắc hẳn cùng vị chủ tử nào đó trong cung có quan hệ?"
Thượng Quan Yên Uyển khẽ thở dài một tiếng,“Đúng vậy, người ta nói thái giám và cung nữ chết trong cung là chuyện bình thường, nhưng để nhìn thấy một hài tử thì thật là hiếm.

"
Đặc biệt là đối với một tiểu tử ăn mặc sang trọng như vậy, nghĩ đến sinh thời cũng là một kim tôn ngọc quý chủ, hắn rốt cuộc là ai?
Thu Khinh khẽ đảo mắt, “Công chúa, sao người không hỏi hắn một chút?”
Thượng Quan Yên Uyển lại lắc đầu, “Không cần, hắn đã chạy rồi.



Dứt lời, nàng vung tay áo, nói, “Chúng ta cũng đi thôi.


Thu Khinh cùng Xuân U lập tức đi theo.

Xuân U do dự một hồi, nhịn không được hỏi, “Công chúa, vì sao các con quỷ trong cung đều thích tới Ngự Hoa Viên, hơn nữa bây giờ vẫn là ban ngày, bọn họ không sợ hãi sao?”
Thượng Quan Yên Uyển nhướng mày, “Có lẽ bọn họ cũng muốn đến Ngự Hoa Viên thưởng hoa, tắm nắng.


Công chúa bây giờ đang đùa giỡn sao? Nhưng biểu cảm trên mặt không giống đang nói đùa, công chúa đang nghiêm túc sao?
Xuân U hơi sửng sốt, khóe miệng giật giật, nàng luôn cảm thấy công chúa so với trước đây có chút không giống nhau.

Thượng Quan Yên Uyển mới vừa đi đến bên ngoài chính điện Thái Cực cung, Triệu Đức Thắng liền chạy ra đón, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, “Công chúa điện hạ, người đã tới rồi.

Hôm qua hoàng thượng còn nhắc tới người, hôm nay vốn định sai người trong cung chuyển lời cho người, không nghĩ tới, người còn chưa phái đi, công chúa mới sáng sớm đã đến, công chúa điện hạ cùng hoàng thượng quả thật là tâm linh tương thông.



Khóe miệng Thượng Quan Yên Uyển hơi giương lên, mỉm cười nói, “Làm phiền Triệu công công.


Dứt lời, Xuân U và Thu Khinh ở bên ngoài đợi, nàng đi theo Triệu Đức Thắng đi vào.

Hoàng đế Nguyên Khang sớm đã nghe được động tĩnh bên ngoài, nhìn nàng đi tới, vui mừng khôn xiết, “Quách Bình, mau tới đây, để phụ hoàng xem nào.


Thượng Quan Yên Uyển thấy sắc mặt phụ hoàng quả nhiên đã tốt lên nhiều, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết Hoàng gia gia cùng phụ hoàng nói chuyện gì, thế nhưng làm cho phụ hoàng vui vẻ như vậy, bệnh tình có vẻ tốt lên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc