QUỐC VƯƠNG VẠN TUẾ

- Ta không xứng với chàng. Ta muốn trở nên tốt hơn … Trở nên tốt hơn!

Ý nghĩ này trong đầu Angela giống như siêu vi trùng điên cuồng phát tán.

Trong lòng cô gái thanh khiết thông minh này chỉ có duy nhất một người là Tôn Phi. Nàng cũng không biết từ bao giờ mình biến thành như vậy, cũng không muốn biết… Chỉ biết là nàng ngày càng lâm sâu vào trong đó. Loại tâm tính này, thậm chí lúc nàng đối mặt với Tôn Phi, đều có cảm giác xấu hổ.

Đáng tiếc Tôn Phi này tự xưng là "Bán bộ tình thánh" thực ra hoàn toàn là một tên đàn gảy tai trâu, lại không hề phát hiện tâm tính này của Angela.

Bữa tối vẫn còn tiếp tục.

- À… Đúng rồi, Alexander, cả công chúa điện hạ cũng ưu thích mấy bộ trang phục chàng thiết kế… Ân, nàng còn chọn vài món "Mimi hộ giáp…"

Angela không biết "Mimi" có ý gì, chỉ cảm thấy danh từ này thật đáng yêu, như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt tự nhiên nói.

Tôn Phi nhất thời phun ra.

Thần ơi, Chúa ơi, Phật ơi… Người có thể tưởng tượng được một cô gái thuần khiết giống như Hoa tiên tử , ở trước mặt người mà mặt không đổi sắc tim không nhảy, nghiêm trang nói hai chữ "Mimi"? Cầm thú a cầm thú, Tôn Phi nhất thời không nhịn được hướng tới để ý các bộ vị trên người Angela , thú huyết bắt đầu sôi trào.

- A, phải không? Trưởng công chúa chọn màu gì?

Tôn Phi ra vẻ bình tĩnh hỏi han.

- Màu đỏ… Đúng rồi, còn có màu hoa hồng.

Bên kia bàn ăn, Tiểu La Lỵ JiMa rốt cục ăn xong rồi. Tiểu la lỵ này cho rằng hai người Tôn Phi và Angela xem mình như tiểu muội muội nên muốn gắng sức tham dự chủ đề. Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đáp:

- Trưởng công chúa điện hạ chọn đều là "Mimi hộ giáp" màu đỏ.

Lại nữa rồi.

Lại một Tiểu La Lỵ thuần khiết bộ mặt không đổi màu, tim không nhảy, đem hai chữ "Mimi" mà nói ra bên miệng, Tôn Phi liên tục ho khan, cố nén lắm mới ngăn không phun miếng táo vừa cắn trong miệng ra.

- Alexander, chàng không thoải mái sao?

Thấy Tôn Phi đỏ mặt tía tai, Angela lo lắng hỏi.

- Ách… Không có, không có, hắc hắc!

Tôn Phi nhìn nhìn xung quanh rồi nói:

- Thời tiết hôm nay thật đẹp a…

Thời gian ăn bữa tối, không khí kiều diễm khiến kẻ khác đỏ mặt tía tai rất nhanh đã trôi qua – đương nhiên, không khí này chẳng qua chính là Tôn Phi nghĩ bậy ra mà thôi.

Đám người hầu dọn dẹp xong, Angela cùng JiMa muốn đi dạo cho. Hai người tay trong tay quyết định đến hoa viên phía sau hoàng cung hậu để xem qua con đại hắc cẩu đang "ngủ thu". (Chỗ này ý nói là ngủ mùa thu, như gấu ngủ đông, tại sao thì xem tiếp )

Đại hắc cẩu này là ba năm trước đây Angela tới ngọn núi phía sau Hương Ba Thành dã ngoại nhặt được. Nghe nói lúc ấy nó mới vừa bằng lòng bàn tay, nhỏ xinh đáng yêu. Không ai ngờ trong ba năm điên cuồng phát triển, lại có thể lớn lên cường tráng giống như con nghé con. Mặc dù quan sát từ bên ngoài, đại hắc cẩu này không phải là loài quý hiếm, cũng chỉ như loài chó bình thường khác, nhưng súc sinh này rất thông minh, vô cùng trung thành với Angela và JiMa, bất quá, không biết như thế nào, lại không có chút cảm tình nào với nam chủ nhân tương lai là Tôn Phi, vừa thấy mặt đã nhe răng nhếch mép, mắt chó quả không bình thường…

Nhưng mà mười ngày trước, đại hắc cẩu tinh lực mười phần thế này lại đột nhiên lâm vào giấc ngủ thật sâu, bất luận kêu gọi như thế nào cũng không tỉnh, cả ngày không ăn không uống. Angela liên tiếp mời các bác sĩ thú y danh tiếng ở Hương Ba Thành nhưng cũng không biết tại sao, vì thế nàng vô cùng lo lắng…

Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân.

Tôn Phi còn không nói cho vị hôn thê xinh đẹp của mình, thực ra con chó biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết này là bởi vì hắn lúc trước thí nghiệm "Người khổng lồ xanh dược tề" nhất thời hứng khởi, cố chấp tách miệng con chó bắt uống nửa chai. Đáng thương cho đại cẩu mặc dù không có đau chết nhưng đoán chừng bị dược lực của "Người khổng lồ xanh dược tề" đã hành hạ quá sức, dưới bản năng bảo hộ của động vật, sẽ lâm vào tình trạng hôn mê thật sâu.

Nhìn thấy thân ảnh thanh xuân hoạt bát của Angela cùng JiMa biến mất ở cửa, Tôn Phi đứng dậy đi đến cửa sổ trước mặt.

Không biết như thế nào, Tôn Phi đột nhiên lại nhớ tới trưởng công chúa thần bí của Zenit đế quốc. Vị công chúa này cũng không biết có chủ ý gì, đi vào Hương Ba Thành đã mười ngày vẫn chưa chủ động yêu cầu gặp mặt Tôn Phi. Nàng không muốn đến gặp Tôn Phi, hắn cũng không đi gặp nàng, hai người giống y như trẻ con, xem ai kiên nhẫn nhất, có thể nhịn thời gian gặp mặt lâu nhất.

- Hắc hắc, lại có thể chọn áo lót ngực màu đỏ, xem ra trưởng công chúa điện hạ này cũng là một nhân vật hay ho đây, a ha ha ha ha!

Tôn Phi rất vô sỉ cười nói.

Thú tính bên trong quốc vương bệ hạ trỗi dậy, cả người một vẻ dâm ý "Âm trầm khủng bố", khiến mấy tên người hầu quét dọn đại điện toàn thân nổi da gà.

- Bệ hạ. Thần Thánh Giáo Đình Mazola thần sư cùng kỵ sĩ trưởng Luciano cầu kiến.

Đúng lúc này đột nhiên một tên thị vệ vào bẩm báo.

Thị vệ tiến vào bẩm báo là một trong hai mươi ba dũng sĩ cùng Tôn chiến đấu trên cầu đá, Michelle – Barak, một đại hán trung hậu chính nghĩa, mặt chữ điền, tóc đen hơi dài, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt to mà hữu thần khiến người ta có cảm giác tín nhiệm.

Tôn Phi đi vào đại sảnh chính điện, thấy thần sư Mazola cùng kỵ sĩ thủ lĩnh Luciano đang cung kính chờ ở cửa đại điện. Đi theo phía sau hai người còn mấy tu sĩ tùy tùng ăn mặc chỉnh tề, đem theo mấy cái rương lớn.

Thấy Tôn Phi đến, hai người cười nịnh lại gần. Nhưng Tôn Phi ngay cả bắt chuyện cũng không có nói, hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào đại sảnh chính điện. Hai người "mặt nóng tiếp một cái mông lạnh", vô cùng xấu hổ, nhưng lại không dám có chút bất mãn nào, thành thật đứng ở cửa đại sảnh.

Một lát sau, thị vệ Barak đi ra nói:

- Alexander bệ hạ mời hai vị vào.

Hai người quá đỗi vui mừng, hấp tấp đi vào trong, ý bảo các tu sĩ đem theo những chiếc rương nhanh chóng đi vào. Tiến vào đại sảnh ngay cả bước đi cũng bủn rủn, nín thở yên lặng, sợ phát ra âm thành gì quấy nhiễu Tôn Phi. Đi tới chỗ tượng đá song sư hình ma thú vây quanh chỗ vương tọa, đầu tiên quỳ trên mặt đất thi hành đại lễ:

- Đại nhân tại thượng … Mazola, Luciano bái kiến đại nhân.

- Các ngươi lại tới tìm ta làm gì?

Cao cao ngồi trên vương tọa nhìn xuống, Tôn Phi đối với xưng hô "Đại nhân" lại không phủ nhận cũng không thừa nhận. Nhưng Mazola hai người nghe tới, hỏi như vậy cũng là Tôn Phi thừa nhận mình che dấu thân phận, trong lòng càng chắc chắn phán đoán của mình, vội vàng hấp tấp hồi đáp:

- Hai người chúng thần hôm nay mới biết được thân phận của ngài, đối với thân phận đại nhân cũng cung kính vạn phần, cho nên sắp xếp Giáo đường, lập tức đến đây bái kiến đại nhân, lắng nghe ngài dạy bảo.

Nói xong, Mazola ý bảo các tu sĩ đem hai cái rương mở ra, bên trong nhất thời tỏa ra đủ mọi màu sắc quang mang. Tia sáng bên trong còn ẩn chứa ma pháp, khiến Tôn Phi cảm giác kỳ dị như đã quen thuộc từ lâu.

- Những thứ này là ma pháp thạch, còn có mấy ma pháp quyển trục, là thần cùng Luciano cung kính dâng lên đại nhân, hi vọng đại nhân ngài thích.

Mazola ra hiệu đám tu sĩ mang rương lên để trên thềm đá dưới vương tọa, nịnh nọt nói.

Tôn Phi không nói tiếng nào.

Hắn đi đến trước mặt rương thứ nhất, phóng mắt nhìn, chỉ thấy bên trong tràn ngập các tảng đá kỳ quái, chia thành hồng, hoàng, lam, trắng cùng các màu sắc khác, tỏa ra ánh sáng dịu mát. Thần kỳ là mỗi màu sắc trên tảng đá đều phóng ra dao động ma pháp, có nhu hòa, có lãnh liệt, có hỏa nhiệt, có hậu trọng. Các loại thuộc tính ma pháp bất đồng trong không khí theo màu sắc quang mang lóe ra hết đợt này đến đợt khác.

Tôn Phi đưa tay lấy một khối ma pháp thạch nắm trong tay, chân mày hơi nhíu lại.

Trong tim hắn đã tràn ngập kinh hoàng, bởi vì trong miệng Mazola cái gọi là ma pháp thạch, Tôn Phi xem ra cùng với "toái liệt bảo thạch" (bảo thạch bị vỡ nát) trong Diablo giống nhau như đúc, không chỉ đơn thuần là hình dạng bên ngoài, mà còn cả ma pháp nhàn nhạt phía trên tảng đá. Tôn Phi có thể khẳng định đây tuyệt đối chính là cùng một thứ.

Nhưng là, đồ trong thế giới Diablo, làm sao sẽ chạy đến trong thế giới thực? Hơn nữa nhìn ý tứ của Mazola cùng Luciano, loại ma pháp thạch này tuy trân quý, nhưng không phải là bảo vật quý hiếm gì. Nếu không hai người cũng vô pháp lập tức xuất ra một rương lớn như vậy.

Tôn Phi ném viên "toái liệt lục bảo thạch" đang cầm trong tay vào bên trong rương sắt, nhìn về phía một cái rương khác.

Chỉ thấy rương sắt thứ hai này bày ra không phải là ma pháp thạch, mà là một ít các loại quyển trục chất liệu bằng gỗ, dùng sợi tơ vàng tinh tế buộc chặt. Ước chừng có khoảng mười mấy cái, màu sắc đều không giống nhau, không cảm thụ được ma pháp dao động, nhưng phía trên lại khắc chi chít hoa văn ma pháp, thỉnh thoảng có ánh sáng rất nhỏ hiện lên, một cái chớp mắt rồi biến mất. Mặc dù chỉ có mười mấy quyển trục nhưng Mazola giảo hoạt như Rắn đuôi chuông lại dùng một cái rương sắt nhỏ để đựng, có thể thấy được giá trị của hơn mười quyển trục này tuyệt đối không thể thấp hơn rương ma pháp thạch kia. Bất quá đáng tiếc chính là, mặc dù lúc trước lật xem tàng thư hoàng gia của Hương Ba Thành, nhưng đối với ma pháp sư của Azeroth đại lục, Tôn Phi không hiểu rõ lắm. Hắn nhìn trên quyển trục có khắc mấy cái gì cấp bậc ma pháp, nhận thức không ra nên chỉ đành cho rằng là ma pháp văn tự, đem hơn mười quyển trục lên quan sát một phen, cũng không nhìn ra cái gì. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Mấy thứ này, ta nhận.

Tôn Phi không có khách khí chút nào. Đối với lễ vật được đưa tới, có đạo lý nào lại từ chối? Huống hồ người tặng lễ lại là Mazola cùng Luciano. Mặc dù vơ vét sạch sẽ của hai người này, Tôn Phi cũng không áy náy.

- A, thật tốt quá. Chỉ cần đại nhân ngài thích là tốt rồi… Thích là tốt rồi!

Thấy Tôn Phi bằng lòng nhận lễ, hai người thở dài một hơi, sắc thái vui mừng, cho thấy vị đại nhân tôn quý "Thần chi sủng nhi" trước mặt hài lòng với biểu hiện của mình, thái độ bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, đây là một dấu hiệu tốt. Sau này cố gắng thêm chút nữa, có thể sẽ khiến đại nhân thêm vui.

- Còn một việc ta muốn biết là các ngươi làm thế nào biết trong trận chiến kia Hương Ba Thành xuất hiện vong linh ma pháp tà ác?

Tôn Phi đột nhiên hỏi.

- Là mệnh lệnh của Giáo Tông điện hạ Zenit đế quốc, hay tin tức trực tiếp đến từ tổng bộ Vạn Lưu Phong?

Mazola cùng Luciano sắc mặt cổ quái, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Mazola mới thành thật hồi đáp:

- Hồi bẩm đại nhân, thực ra chuyện này không phải đến từ Giáo Đình, mà là trên đường chúng ta đến Hương Ba Thành, trùng hợp gặp một người mặc hắc y thần bí, hành tung kỳ quái, là hắn đặc biệt nói cho chúng ta biết.

Bình luận

Truyện đang đọc