QÙY CẦU CHIA TAY

Minh Chính Trí cảm thấy bản thân lớn tuổi rồi, thính lực đã có trở ngại, nếu không tại sao lại nghe thấy con trai Mạnh Thiến Hoa muốn kết hôn với con gái ông?

Ông mờ mịt nhìn Lục Thịnh: “Cậu nói cái gì?”

Lục Thịnh vốn đã khẩn trương, hiện tại nhìn vẻ mặt không thể tin được của ba vợ lại càng khẩn trương hơn, nhưng giọng điệu vẫn kiên định nhắc lại lời mình vừa nói một lần nữa: “Chú Minh, con muốn cưới Tiểu Kiều, mong chú có thể đồng ý.”

Minh Chính Trí lại: “…..”

Ông phản ứng nửa ngày, rốt cuộc mới tin tưởng được người ngồi đối diện minh – Lục Thịnh là thật sự muốn làm con rể ông.

Ông chần chừ nhìn Lục Thịnh: “Cậu… Cậu nói muốn kết hôn với con gái tôi, hai đứa.. ở bên nhau từ khi nào?”

Ông là ba mà hoàn toàn không biết gì!

“Hay là nói, cậu vẫn muốn kết thông gia với nhà chúng tôi, cho nên mới đưa ra ý tưởng này.” Ông có thể cảm thấy Lục Thịnh giống với Thẩm gia.

Lục Thịnh nhanh chóng bày tỏ lập trường của bản thân: “Chú Minh, cháu và Minh Tiểu Kiều ở bên nhau đã lâu. Tình cảm chúng cháu tốt lắm, cho nên việc kết hôn đã có tính toán cả.”

Minh Chính Trí như có như không nghe Lục Thịnh nói, bỗng nhiên lại ngộ ra một điều:

“…..A!”

Ông bỗng nhiên nhớ tới, có một lần Minh Tiểu Kiều nói với ông rằng nếu thực sự không được, thì sẽ tìm một tên nào đó kết hôn, lừa gạt Minh lão gia.

Người đàn ông đó là Lục Thịnh?

Ông hoài nghi đánh giá Lục Thịnh, đương nhiên ông cũng biết ít nhiều tin đồn về anh.

Phong lưu lãng tử đã đành, muốn kết hôn thì cũng có thể, nhưng cậu ta lại không muốn kết hôn, muốn tiếp tục trêu đùa, cho nên mới cùng con gái mình hỗ trợ lẫn nhau?

Cậu ta cứ như vậy xuất hiện trước mặt ông, nói rằng muốn kết hôn với con gái ông?

Nếu cậu ta nghiêm túc, Minh Chính Trí tuyệt đối sẽ không đồng ý, ông tin rằng không có phụ huynh nào muốn con gái mình gả cho một người đào hoa cả.

Nhưng nếu là vì lợi ích, mọi người hỗ trợ nhau…

Nói thật Lục Thịnh cũng tốt.

Dù sao Minh gia và Lục Gia cũng qua lại với nhau, hai nhà môn đăng hộ đối.

Khuôn mặt ông dịu lại, nói với Lục Thịnh: “Tiểu Kiều có nói với chú, chuyện tình cảm của hai đứa thì hai đứa hãy tự quyết định, chú sẽ không tham dự vào.”

Lục Thịnh: “!!!”

Anh đây đã chuẩn bị mọi phương án khi bị ba vợ gây khó dễ, thậm chí còn nghĩ phải làm thế nào để chứng minh cho ba vợ thấy tình cảm chân tình của mình.

Nhưng mà kết quả lại tốt hơn anh mong muốn, đúng là kiểu “chinh phục ba vợ, chiến đấu đúng thời điểm, ba vợ thế mà đồng ý.”

Như thế quá dễ dàng, khiến cho người ta không thể tin được.

Lục Thịnh tự nhận là mình có kinh nghiệm trên thương trường khi đàm phán đánh nhanh thắng nhanh, lần này lại khiến cho người ta quá đỗi vui mừng.

“Chú… đồng ý?”

Tung bông! Đốt pháo!

Nội tâm điên cuồng trỗi dậy!

Nội tâm anh như bước ra từ khói lửa, cả người đầy ánh hòa quang, hơn nửa ngày tâm tình mới bình phục lại, trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn với Minh Chính Trí: “Con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Minh Chính Trí cũng rất vừa lòng: “Tốt, cậu yên tâm, Tiểu Kiều cũng sẽ đối xử tốt với cậu.”

Đương nhiên ông cũng phải đối xử tốt với đối tượng thích hợp một chút, nếu không đối phương không hợp tác nữa thì làm thế nào?

Lục Thịnh hoảng hốt về nhà, chỉ cảm thấy mọi thứ thuận lợi một cách kỳ cục.

Mặc kệ là vì cái gì, anh đã làm tốt công tác tư tưởng với ba mẹ hai bên, đều không có vấn đề gì lớn, điều quan trọng nhất bây giờ là cầu hôn Minh Tiểu Kiều.

Anh không biết đây có phải khó khăn không, anh cảm thấy được Minh Tiểu Kiều đối với anh có điểm tùy tiện, cũng đoán được cô không thực sự thích anh, bởi vậy mới lo được lo mất.

Nhưng từ lần ở phim trường chính miệng Minh Tiểu Kiều đã nói dù có bị chụp ảnh thì cũng không quan hệ tới cô, anh cảm thấy khá vui vẻ.

Dù sao anh cũng biết hình tượng của mình trong mắt công chúng không tốt đẹp gì, đối với sự nghiệp của cô cũng không hỗ trợ gì nhiều.

Cho nên đây chính là vì tình yêu!

Anh tự nhận Minh Tiểu Kiều đã nắm giữ được trái tim mình, đã bắt đầu ảo tưởng kết hôn sau khi cầu hôn, sau đó sinh một đám nhóc con.

Một cuộc sống gia đình ấm áp, anh không muốn thoát khỏi giấc mộng này chút nào.

Ở nơi phim trường xa xôi, Minh Tiểu Kiều hắt hơi một cái.

Điền Duyệt nhanh tay cầm một ly nước ấm chạy tới lo lắng nhìn cô: “Có phải chị bị cảm lạnh rồi không?”

Hiện tại là tháng mười hai, bọn họ ở phía nam quay phim, không có hệ thống sưởi ấm, thời tiết lạnh cắt như băng, tổ biên kịch không muốn bất cứ ai bị ốm cả.

Minh Tiểu Kiều lắc đầu, cầm ly nước ấm uống một ngụm, sau đó đặt chiếc ly ấm trong tay: “Chị không sao.”

Cô cầm điện thoại xem tin tức, không thấy chút động tĩnh nào của Lục Thịnh.

Bởi vì sắp tới có show tống nghệ, sau bao lâu cô cũng xuất đầu lộ diện, mọi người đã phủi sạch tin đồn về cô và Tạ Tân Giác, hơn nữa là vừa nhìn thấy đã cảm thấy rất gò bó, cho nên có người không tin tưởng.

Cô nhíu mày nhìn điện thoại, nghĩ ngợi, chả lẽ đây là thủ đoạn của Lục Thịnh?

Hẳn là không làm ra hành động như thế đâu nhỉ?

Gần đây cô và Tạ Tân Giác cũng không có tin tức mờ ám nào.

Vả lại, dù mọi người có tin thì sao, còn sau đó?

Tạ Tân Giác và bạn gái nhất định sẽ chiếm mất tin tức về cô, có thể sẽ có người cười nhạo cô ôm đùi.

Nếu như cô vẫn còn là lưu lượng tiểu hoa, thì ảnh hưởng không hề nhỏ.

Nhưng cô đã muốn nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn lưu lượng tiểu hoa này, “Ánh dương rực rỡ” công chiếu, cô tin tưởng rằng con đường chuyển mình của cô đã mở ra rồi.

Cô ở phim trường chờ hành động của Lục Thịnh, lại không biết rằng khi cô chưa trở về Bắc Kinh thì bất ngờ đã xảy ra.

Không lâu sau, ‘Ánh dương rực rỡ” ra mắt công chúng.

Ngày đầu công chiếu, trên mạng tràn ngập bình luận.

Hơn nữa những bình luận này không hề keo kiệt tặng những lời khen có cánh cho Minh Tiểu Kiều.

“Tạ Tân Giác đích thị là diễn tốt, mà trừ lần đó ra, phim điện ảnh trung quốc để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, cũng xuất phát từ Minh Tiểu Kiều, căn bản tôi cho rằng cô ta sẽ diễn trò. Nhưng cô ấy lại thừa sức diễn vai phức tạp, cô ấy xử lý vô cùng đúng chỗ. không chỉ đơn thuần làm ánh mắt trời chiếu rọi đêm đen, mà là ánh mặt trời cũng có bóng ma, trong bóng tối cũng có lửa, co dãn thực sự tốt. Quả thật khiếm khuyết của diễn viên trẻ nhiều không tả xiết, nhưng những khuyết điểm của cô ấy ngày càng được khắc phục, khiến cho khán giả khó quên đi vai diễn của cô ấy.

Minh Tiểu Kiều đem lời nhận xét này nhìn lại một lần, cười đến vui vẻ.

Tống Ngôn chậc lưỡi, đáp: “Anh nói này, Tiểu Kiều, anh đã sớm muốn hỏi em, đoạn thời gian em biến mất kia là em làm gì? Nhặt được bàn tay vàng à?”

Minh Tiểu Kiều cũng không ngẩng đầu lên: “Thế nào anh cũng không đoán được em xuyên qua đâu? Ví dụ như diễn xuất của một bình hoa di động đột nhiên khiến người khác cảm động, sau đó…”

Tống Ngôn: “A, tuy rằng em giấu kín, nhưng đúng là ngày càng đạt tới cảnh giới của một diễn viên đầy thực lực.”

Nghĩa là, khoảng cách cô trở thành một diễn viên thực lực không còn xa lắm đâu.

Minh Tiểu Kiều hừ một tiếng: “Cuối cùng em cũng có cơ hội làm diễn viên chân chính rồi.”

Tống Ngôn từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ: “Vậy thật tốt quá, cuối cùng anh cũng có thể đi theo ánh hào quang rồi.”

“Ánh dương rực rỡ” chiếu được không lâu, Minh Tiểu Kiều nhìn thấy các bình luận của các nhà phê bình điện ảnh, là ca ngợi tuyệt đối, hướng gió hoàn toàn theo hướng mình. chính mình cũng vui vẻ không thôi: “Đường còn dài, không được quá đắc ý.”

Phía dưới, fans của cô gào thét.

“Tiểu Kiều hoan hô nào”

“Tiểu Kiều nhà ta thắng lớn.”

“Diễn xuất tốt lắm, Tiểu Kiều làm được rồi.”

Minh Tiểu Kiều nhoẻn miệng cười, cho tới khi nhìn thấy một bình luận.

Lục Thịnh: Cùng em đi tới cuối đường// Minh Tiểu Kiều, đường rất dài.

Minh Tiểu Kiều: “……..”

Oh my god! Fans bùng nổ!

Chàng trai hào hoa phong tình nói những lời này là có ý gì?

Bình luận

Truyện đang đọc