QUỶ ĐẾ CUỒNG THÊ TÀ Y HỌC CÁCH YÊU


Cơ thể của Bạch Dạ trúng độc cũng không nặng, độc này cùng lắm chỉ khiến cho cơ thể trông giống như là bệnh ban sởi mà thôi.
Nàng cầm trên tay [Kim Ngân], nhưng nàng lại không có ngân châm, việc trị liệu vì thế cũng trở lên khó khăn hơn.
“Dạ Hoàng, ngươi có ngân châm không?”
“Ta hiện tại thì không có” Dạ Hoàng trả lời.
Nàng nhìn về phía Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch “Đi kiếm cho ta”.
“Là, thưa chủ nhân” Tiểu Bạch, Tiểu Hắc sợ hãi
Bạch Như Nguyệt mất tích, Bạch gia có lẽ cũng chẳng bận tâm, vì sẽ không có ai thèm quan tâm tới vị tiểu thư phế vật lại không được sủng ái, ngay cả Bạch gia gia chủ-phụ thân nàng cũng vậy.
Trong trí nhớ thì người quan tâm tới nàng nhất chỉ có người theo hầu nàng-Ly nhi.

Vì theo hầu nàng mà Ly nhi luôn bị ăn hiếp, bắt nạt bởi những người hầu khác.

Em yên tâm, ta sẽ quay lại đón em và sẽ không có ai có thể đụng tới chúng ta nữa.
“Chủ nhân” Tiểu Bạch chạy tới “Đây là ngân châm”
“Các ngươi kiếm đâu ra?”
“Chúng ta cướp được, trong một y quán” Tiểu Bạch vui vẻ đáp
“Các ngươi có thể ra khỏi khu rừng?”
“Mặc dù chúng mới được sinh ra nhưng hơi thở Ma thú của chúng vô cùng nồng đậm nên những Yêu thú khác không thể làm hại chúng” Tiếng Dạ Hoàng vọng ra từ Không gian Linh thú.

Giã nát [Kim Ngân], Bạch Dạ ăn vào rồi dùng ngân châm cắm vào thân thể.

Ngân châm cắm vào ngày càng nhiều, trên mặt nàng bắt đầu xuất hiện những thống khổ biểu tình.

Mặc dù vậy nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì.
Sau hơn 1 canh giờ, độc tố đã được giải.
Quả nhiên thân thể này quá yếu, lại còn rất nhỏ.

Có lẽ còn phải cần luyện tập nhiều hơn.
Tiểu Hắc nhìn Bạch Dạ một lúc rồi nói: “Hiện giờ chủ nhân đã có thể tu luyện rồi.

Nhưng vì cơ thể ngài đã lâu không tu luyện nên có lẽ vẫn chưa quen.

Đợi đến sáng mai ngài hãy bắt đầu”.
Tiểu Bạch nhanh nhảu: “Bây giờ chúng ta đi kiếm gì ăn đi, ta đói quá rồi, chủ nhân ngài chờ chúng ta sẽ đi kiếm thức ăn”.
Đúng là đói thật.
Một lúc sau...
“Chủ nhân, xem bọn ta kiếm được gì này”.

Toàn là Yêu thú “Các ngươi được ăn đồng loại sao?”
Tiểu Hắc sắc lạnh đáp: “Bọn chúng chỉ là những Yêu thú nhỏ bé, được chúng ta ăn là vinh hạnh của bọn chúng”.
Cũng đúng, thế giới này cường giả vi tôn, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền quyết định.
“Nhưng chúng ta không biết làm sao để ăn chúng cả” Tiểu Bạch thở dài.
“Hử, không phải là ngươi có thể ăn sống chúng sao?” Tiểu Hắc liếc Tiểu Bạch.
“Hứ, trước mặt chủ nhân ta phải giữ hình tượng” Tiểu Bạch đỏ mặt quay sang hướng khác.
Bạch Dạ lạnh lùng nhìn chậm rãi tiến về phía trước, nàng nhặt lên một khúc gỗ, tỉa vài đường rồi quay sang chỗ mấy con Yêu thú.
Nàng chầm chậm làm từng bước một cách điêu luyện.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc khó hiểu nhìn nhau.
Một lúc sau, mùi thơm ngào ngạt khiến cho 2 con thú không chịu được.

Bạch Dạ mặt vô cảm ngồi nướng những con Yêu thú.

Tiểu Bạch nuốt nước miếng, đôi mắt long lanh nhìn về phía nàng.
Nàng nhìn chúng rồi thở dài: “Ăn đi”.
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch không chần chừ liền lao vào ăn giống như chết đói.

Bạch Dạ cũng cầm 1 miếng thịt lên và ngồi ăn.
Tiểu Bạch vừa nhai thức ăn vừa hỏi: “Chủ nhân thật tài giỏi, sao chủ nhân lại biết làm vậy?”
Bạch Dạ chì nhẹ nhàng đáp: “Bản năng”.
Kiếp trước lúc nàng còn là sát thủ thực tập, có những lần sẽ phải ở lại rừng để luyện tập nên những việc này nàng phải tự mình làm, làm nhiều nên tay nghề cũng trở lên lão luyện hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc