“Có thật đây là trò chơi yêu đương không vậy?”
Sau khi tiết mục của nhà ảo thuật kết thúc, Sở Đông đi lĩnh vật dụng nhiệm vụ cho bọn họ.
Sở Đông vừa đi, bọn họ liền bắt đầu bàn luận xì xào.
“Trò chơi yêu đương này chơi như thế nào đây?”
“Em cũng không biết nữa….” Ngụy Đa không biết thật.
Công ty phát hành trò chơi này có giao dịch qua với nhà y, nên mới tặng vé vào cho mẹ y.
Đoán chừng là mẹ y nhìn tên trò chơi thì cho rằng đây là trò chơi yêu đương, mà y tưởng mẹ y biết rõ ràng, nên cũng không để ý tới.
(*): chốt thụ là cậu, công là hắn, còn lại sẽ để là y, gã, anh cho dễ phân biệt.
Có chút xấu hổ, Ngụy Đa nghĩ nghĩ nói: “Đây có thể là trò chơi yêu đương hơi đặc biệt, biết đâu có một cô gái xinh đẹp bị tên nhà ảo thuật kia bắt được chờ chúng ta đến công lược thì sao.”
Lúc Sở Đông trở về phát cho mỗi người một cuốn sổ tay, y vừa về tới thì tất cả mọi người liền ngừng nói, chỉ có Ngụy Đa ít nhiều vẫn còn cười.
Sở Đông cười lại với Ngụy Đa, nói: “Quy tắc của nhiệm vụ đều nằm trong cuốn sổ tay, họ còn cho chúng ta một ít mã ưu đãi, đã được gửi vào điện thoại của mọi người rồi đó.”
Nói đến điện thoại, lúc nhóm cậu tiến vào trò chơi, trong túi mỗi người đều có một cái điện thoại.
Điện thoại trên cơ bản vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, chỉ cài đặt phần mềm chuyên dụng của cửa hàng, còn có thông tin cùng phần mềm thanh toán, xem ra ở trong game còn phải mua đồ.
“À đúng rồi, họ còn đưa cho chúng ta huy hiệu của khách du lịch nữa, để mọi người được giảm giá khi đến cửa hàng, nhớ giữ cẩn thận đấy.” Sở Đông phát huy hiệu cho mỗi người.
Sau khi bọn họ tiến vào trò chơi đã thống nhất mặc áo thun kỷ niệm của Hoan Nhạc Thế Giới, linh vật của Hoan Nhạc Thế Giới là một con chó Saint-Bernard (*), nên trên quần áo cũng in hình con chó đó, ngay cả huy hiệu cũng có nốt.
Chó chó chó, nói đến con chó, Đường Thiếu Không liền nghĩ đến con chó Tống Phi Vũ kia…Cậu giương mắt nhìn qua Tống Phi Vũ, không ngờ Tống Phi Vũ cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn cậu, xem ra là cùng chung suy nghĩ đây mà.
Hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng chuyển mắt qua chỗ khác.
Sở Đông đợi mọi người đeo huy hiệu xong nói: “Được rồi chúng ta đi thôi, để tôi xem nhiệm vụ đầu tiên là gì nào… Là ăn cơm, giờ cũng đến thời gian ăn cơm rồi, mọi người có đói bụng không?”
Ngữ điệu nói chuyện của Sở Đông rất hoà nhã, như bạn bè thân thiết với nhau vậy.
Có điều mọi người vẫn còn nhớ rõ bộ dạng vỗ tay vui vẻ của y khi xem trò ảo thuật vừa rồi, cảm thấy cái tên NPC này là nằm vùng đưa tới, nên hết sức kiêng kỵ.
Do đó chỉ có Ngụy Đa trả lời y, những người khác không nói tiếng nào đi theo sau.
Vừa đi vào cửa hàng, cảm giác không ổn của Đường Thiếu Không càng mãnh liệt hơn.
Cửa hàng này cùng quảng trường, đều không có lấy một người nào khác, một nơi vắng vẻ đèn thì chớp nháy liên tục, khắp nơi đều lộ ra vẻ cổ xưa.
Lầu một trưng bày chủ yếu sản phẩm chính của cửa hàng, còn có một ít trang phục quần áo.
Nhãn hiệu quần áo trong trò chơi không giống như ngoài đời thực, đều là nhãn hiệu tự sáng tạo.
Nhưng Đường Thiếu Không vẫn cảm thấy sai sai chỗ nào, quần áo bày bán ở đây….
Phong cách cũng quá lỗi thời rồi, như quần áo thời xưa vậy.
Bất quá nhiệm vụ bây giờ là ăn cơm, cậu không có thời gian quan sát cẩn thận, đi tháng máy xuống tầng trệt vào phố ẩm thực.
Nói là “phố” ẩm thực, nhưng hơn phân nửa cửa hàng ở đây đều hoang phế, chỉ có năm cửa hàng còn kinh doanh hoạt động, nhìn quạnh quẽ vô cùng.
Mà nhân viên của năm cái cửa hàng này biểu tình còn cứng ngắc, như cương thi.
“Mọi người tự chọn món ăn cho mình đi.”
Sở Đông vừa nói xong, mọi người mới chậm chạp tản ra.
Đường Thiếu Không ăn cay, nên không cần suy nghĩ đi về phía cửa hàng món cay Tứ Xuyên.
Nhưng vừa định đi qua, cậu nhớ khẩu vị Tống Phi Vũ giống cậu, thể nào cũng muốn ăn món cay Tứ Xuyên, đành lập tức quành lại, đi qua cửa hàng khác.
Bên kia Tống Phi Vũ đang muốn tới cửa hàng món cay Tứ Xuyên cũng nghĩ giống vậy, thế là vòng qua chỗ khác, đi chỗ bên cạnh.
“Thiếu Không, ăn cái gì vậy?”
Tấn Hải đi tới chỗ Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không nói: “Em không có đói lắm, nên ăn cái gì đơn giản một chút thôi.”
Trò chơi này giống như những trò chơi khác, đều có thanh máu, sức chịu đựng, các loại thiết lập về sinh lực, đương nhiên cũng có chỉ số đói khát.
Những số liệu này đều lơ lửng mờ ảo trong suốt trong tầm mắt của ngươi chơi, chỉ khi ngươi chơi muốn xem nó mới hiện thị rõ ràng.
Tấn Hải nói: “Tôi thì có chút đói.”
“Số liệu của mỗi người không giống nhau, nó còn liên quan tới tố chất thân thể nữa.” Tấn Hải thân cao một mét chín, vóc dáng cao lớn cường tráng, khác với giá trị tối đa thanh dữ liệu của Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không nhìn một thân cơ bắp được rèn luyện của Tấn Hải, nghĩ thầm lá gan của Tấn Hải cũng thật lớn, nếu lát nữa thật sự có chuyện gì xảy ra, thì chỉ cần đi theo đàn anh là được.
Bầu không khí xung quanh đều quỷ dị, nên mọi người không đi lung tung khắp nơi, lựa đồ ăn xong rồi vây lại thành một bàn ngồi.
Lúc này mọi người thừa dịp chờ cơm lên bàn thì bắt đầu tự giới thiệu, đồng thời bọn họ cũng muốn xem lại thiết lập của cốt truyện, để xem trong lúc tự giới thiệu NPC Sở Đông có phản ứng gì đối với hành vi này hay không.
Nhưng tình hình cho thấy Sở Đông không có phản ứng gì, chỉ cười cười nghe mọi người nói.
Người tự giới thiệu đầu tiên là Ngụy Đa.
“Mặc dù đa số mọi người đều biết em rồi, nhưng em vẫn muốn giới thiệu một chút.” Ngụy Đa cười hì hì, “Em là Ngụy Đa, sinh viên năm thứ tư khoa Anh Ngữ của đại học A.”
Ngụy Đa là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nhuộm một đầu tóc nâu, rất hay cười, là con nhà giàu.
Y dáng dấp đẹp trai, bình thường có thể chơi có thể quậy, lại giao thiệp rộng, bởi vậy mới có thể tập hợp được một nhóm người biết hoặc không biết hoặc giả vờ không biết tụ lại với nhau.
“Em nói xong rồi, tới mấy anh chị đó.” Ngụy Đa chớp mắt, nhìn về phía Tấn Hải.
“Tấn Hải, tiến sĩ ngành tiếng Trung.”
Tấn Hải hướng mọi người gật đầu, giới thiệu rất đơn giản.
Tấn Hải người này bình thường rất ít nói, nhìn cũng rất nghiêm túc, còn có một thân cơ bắp, so với trong tưởng tưởng như kiểu thư sinh yếu nhược của ngành tiếng trung không có chút liên quan nào.
“Anh lợi hại thật nha, là tiến sĩ luôn.”
Tần Hoan một mặt ngưỡng mộ, Tấn Hải chỉ lắc đầu cho qua.
Tần Hoan cũng hướng mọi người nói: “Chào mọi người, tôi là Tần Hoan.
Tôi là tiếp viên hàng không, tốt nghiệp cùng trường với Phi Vũ, hiện tại cũng là đồng nghiệp với nhau.” (áu trai hàng không bên trung đẹp lắm tui gặp rồi còn chêm thêm đồng phục hàng không nữa đẹp trai dã man).
Tần Hoan nói chuyện nũng nịu, ánh mắt đung đưa nhìn về phía Tấn Hải.
Nhưng Tấn Hải lại không thấy, cúi đầu nhìn mặt bàn.
Mà Đường Thiếu Không cũng không để ý, chỉ đặt lực chú ý vào hai chữ “Phi Vũ”.
Phi Vũ, thân thiết quá nhỉ, cậu còn chưa gọi như thế bao giờ đâu.
Tần Hoan tự giới thiệu xong, chỉ còn lại Tống Phi Vũ cùng Đường Thiếu Không là chưa giới thiệu.
Nhưng hai người không mở miệng, yên lặng một hồi.
“Tôi….”
“Tôi…”
Hai người người đột nhiên đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại.
Nhìn nhau một chút, song song cười lạnh, dời mắt qua chỗ khác.
Bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng Ngụy Đa không nhận ra, cũng không quen Tống Phi Vũ, ngây ngô nói một câu: “Hai người các anh thật ăn ý nha, nhất định có thể trở thành bạn bè tốt với nhau đó.”
Hai người quay đầu hung hăng trừng Ngụy Đa một lúc, Ngụy Đa đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tần Hoan thoáng thúc cùi chỏ vào Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ lúc này mới không tình nguyện mở miệng: “Tống Phi Vũ, là phi công.”
“Wow, anh là cơ trưởng luôn sao? Lợi hại quá đi!”
Nghe Ngụy Đa nói thế, Đường Thiếu Không không khỏi cười lạnh.
Cái tên ngu xuẩn Tống Phi Vũ kia á, cơ trưởng á? Không bị cấm bay là may lắm rồi chứ ở đó.
Tống Phi Vũ trừng mắt nhìn Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không không yếu thế trừng lại.
Tần Hoan cảm giác bầu không khí hơi sai sai, vội vàng thay hắn trả lời: “Làm cơ trưởng không dễ, Phi Vũ bây giờ chỉ là cơ phó thôi, khi nào bay đủ giờ bay mới có cơ hội thăng tiến.”
Tống Phi Vũ giới thiệu xong, chỉ còn mình Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không đem ánh mắt từ trên người Tống Phi Vũ dời đi, đơn giản nói: “Đường Thiếu Không, nghiên cứu sinh đại học A.”
Đường Thiếu Không vừa nói xong, Ngụy Đa liền cướp lời nói: “Đàn anh ngầu lắm nha, anh ấy nghiên cứu chữ giáp cốt á!” Đường Thiếu Không chưa kịp kêu y đừng nói nữa, thì nghe được một tiếng khinh thường cười khẩy của Tống Phi Vũ phát ra, như đang nghe thấy cái gì mắc cười lắm ấy.
Có gì mắc cười chứ? Nghiên cứu chữ giáp cốt ngầu lắm biết không!
Nếu không phải thề rằng không cùng Tống Phi Vũ nói câu nào, cậu thật muốn hỏi Tống Phi Vũ, anh cười cái gì mà cười, có ý kiến sao?
Lại lâm vào trầm mặc, may mắn lúc này mấy người phục vụ quỷ dị đã bưng bữa ăn lên.
Đặt trước mặt Đường Thiếu Không là tô cơm cậu gọi khi nãy, Đường Thiếu Không cảnh giác nhìn tô cơm này một lát, mặc dù đồ ăn đã cũ, nhưng cũng coi như bình thường, không có vấn đề gì.
Đường Thiếu Không cẩn thận từng li từng tí mà ăn, ừm, hương vị không ngon lắm, nhưng cũng được.
Đường Thiếu Không giương mắt nhìn qua Tống Phi Vũ, trước mặt Tống Phi Vũ là một cái tô lớn, không ngẩng đầu ăn mì luôn, xem ra rất đói.
Tần Hoan ngồi một bên gọi một phần bún thập cẩm cay với một chai trà xanh.
Cô vặn nắp chai không ra, nhỏ giọng ủy khuất nói: “Sao mở không ra ta….”
Tống Phi Vũ cùng Tấn Hải ngồi hai bên đều cắm cúi lo ăn, nghe câu này không có chút phản ứng nào.
“Sao không ra trời, chặt quá đi.” Thanh âm Tần Hoan nâng lên một chút, nhìn Tấn Hải, nhưng Tấn Hải đang dùng hai tay bóc gà nướng, không thể giúp được, còn Tống Phi Vũ bên kia thì đang hút mì ăn lấy ăn để.
Đường Thiếu Không không nhìn được nữa, đưa tay lấy cái chai qua mở luôn.
Tần Hoan sửng sốt một chút, lập tức ngượng ngùng cười cười với Đường Thiếu Không.
Tống Phi Vũ luôn cuối đầu lúc này ngẩng đầu lên, chau mày đánh giá Đường Thiếu Không.
Một lát sau, hắn cười lạnh, lại cúi đầu xuống.
Đường Thiếu Không:?
Phát điên cái gì?
Bữa cơm này ăn đến yên lặng vô cùng, mọi người ai cũng có tâm sự, chỉ có Ngụy Đa cùng Sở Đông hàn huyên vài câu.
“Sở Đông, anh có người yêu chưa?”
“Tôi à? chưa có.” Sở Đông cười cười, “Làm sao, muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?”
“Hì hì.” Ngụy Đa cười với Sở Đông.
Cơm nước xong xuôi, không ai ăn cái gì không nên ăn, mọi người thở dài một hơi.
Đột nhiên Ngụy Đa nghĩ đến một việc, “Đúng rồi, sổ tay hướng dẫn có cần phải đóng dấu sự việc lại không?”
Sổ tay hướng dẫn có ghi là mỗi ngày nhất định phải tiến hành nhiệm vụ, cách kiểm tra nhiệm vụ đó đã hoàn thành hay chưa là đóng dấu vào, cái này cũng giống phương thức ở ngoài thế giới thực, có điều họ chưa tìm được chỗ nào có thể đóng dấu.
Sở Đông nói: “Tìm nhân viên cửa hàng hỏi thử xem.”
Họ đi đến cửa hàng bò bít tết mà Ngụy Đa vừa mua, nữ phục vụ vẻ mặt cứng ngắc sau quầy đang đứng ở đó.
“Chị ơi, cho em hỏi,” Ngụy Đa lấy sổ tay hướng dẫn ra, “Nhiệm vụ này là đóng dấu ở đây sao?”
Phục vụ viên gật đầu, thong thả nói: “Ăn...!Xong...!Mới...!Đóng...”
“Em ăn xong rồi, không thừa một miếng thịt nào.” Ngụy Đa chỉ chỉ món ăn trên bàn đằng sau, phục vụ viên cứng đờ gật đầu, lấy ra một con dấu rồi đóng lên.
Ngụy Đa nhìn đóng dấu kia hài lòng gật đầu, đột nhiên bị Đường Thiếu Không nhẹ nhàng kéo áo lại.
Ngụy Đa thấy Đường Thiếu Không cùng những người khác đều có vẻ mặt quái lạ, đang muốn hỏi làm sao vậy, thì thấy Đường Thiếu Không ra hiệu y nhìn phòng bếp.
Ngụy Đa không khó hiểu, nhìn từ cửa sổ vào trong bếp.
Nhìn xong, y trừng to hai mắt.
Chỉ thấy trong phòng bếp, một đầu bếp đang giơ cao cái dao phay lên, từng chút một mà chặt thịt.
Nhưng trên cái thớt gỗ không phải là thịt bò, mà là một cái chân người đẫm máu.
Cái chân đó hình như là của đàn ông, đặt lên trên cái đĩa inox, giống y như cái đĩa bò bít tết mà Ngụy Đa ăn, nướng đến nóng hổi, thịt đùi vừa để xuống liền tỏa ra mùi hương xông vào mũi.
Đám người ngửi thấy mùi đó lập tức buồn nôn, Đường Thiếu Không không dám nghĩ đồ ăn vừa rồi mình ăn làm từ thịt gì, nghĩ đến liền muốn nôn, vẻ mặt Tống Phi Vũ cùng Tấn Hải cũng vô cùng quái dị, lần này ngay cả Ngụy Đa mặt cũng tái nhợt.
Tần Hoan run giọng nói: “Đừng nói vừa rồi cậu ăn là….”
Thanh âm Tần Hoan không lớn, vậy mà đầu bếp trong phòng bếp bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Đám người bị dọa đến lùi ra sau, trong nháy mắt Đường Thiếu Không đi thẳng qua chỗ Tống Phi Vũ, Tống Phi Vũ lập tức đưa tay ngăn trước người Đường Thiếu Không để bảo vệ cậu.
Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Đường Thiếu Không lại lập tức đi về chỗ cũ, Tống Phi Vũ cũng lập tức thu tay lại, hai người vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đầu bếp trong phòng bếp lộ ra nụ cười ghê người, thong thả nói: “Đây là….bữa ăn của nhân viên….không bán…”
Bị chuyện vừa rồi quấy nhiễu, Đường Thiếu Không không còn sợ nữa, nhưng những người khác nghe mà nổi hết cả da gà.
Bữa ăn của nhân viên, nhân viên ăn thịt người.
Nhưng chân này là của ai? Các công nhân viên ăn xong cái chân kia, sẽ ăn tiếp chân của ai?
Của nhân viên mình, hay của bọn họ?
Chó Saint-Bernard (*)