QUỶ NHA

Bọt nước do Lương Thất làm bắn lên còn chưa rơi xuống, thì những sợi tóc bị tróc ra đã bị nước sông sôi trào cuốn ra ngoài, xuyên qua từng đợt sóng còn có thể loáng thoáng nhìn thấy váng dầu màu vàng chảy ra từ trên làn da của Lương Thất. Nhưng dường như Lương Thất không hề hay biết, mà giống như một con cá lớn dốc sức liều mạng bơi về phía hình đài (bục hành hình).

Có người xâm nhập vào khu vực xung quanh hình đài, thì cớ gì quỷ binh hộ vệ sẽ ngồi yên không để ý đến?

Chưa đầy một lát sau, cả đàn cả lũ Quỷ Hồn tràn ra từ phía sau hình đài, giống như một bầy cá ăn thịt người lộ ra răng nanh sắc nhọn vây xung quanh Lương Thất bắt đầu điên cuồng cắn xé. Lương Thất hoàn toàn để mặc thân thể bị xâu xé đến huyết nhục mơ hồ, vẫn lao về hướng hình đài. Không phải hắn không có cách đánh văng ra những con Lệ Quỷ đang cắn xé mình, mà hắn đang muốn bảo tồn mỗi một phần khí lực để dành cho việc chém gϊếŧ hình đài.

Sau một lát, toàn thân Lương Thất từ trên xuống dưới đều lộ ra xương trắng rắn chắc, nhưng rốt cuộc hắn cũng tới được khu vực gần với hình đài. Trong khi tay trái chuyển động nhằm đánh lạc hướng, thì ba mươi sáu chiếc Tỏa Địa Đinh tạo thành đại trận Thiên Cương xuyên qua những cơn sóng bắn thẳng đến hình đài, Lương Thất vung Hám Thiên Chùy nhanh chóng di chuyển, ba mươi sáu đạo chùy ảnh, giống như ba mười sáu tia sét đánh liên tục nện xuống đầu Tỏa Địa Đinh, đóng toàn bộ đinh dài bảy tấc lên hình đài.

Lương Thất tay kết pháp quyết, rồi lập tức lùi lại vài bước, trong miệng tràn ra một lượng lớn bọt khí, mặc dù mọi người đều không nghe thấy rốt cuộc hắn đang nói cái gì, nhưng từ khuôn miệng khi phát âm, thì có thể đoán một chữ cuối cùng mà hắn rống hẳn là chữ "Bạo".

Ba mươi sáu chiếc Tỏa Địa Đinh đột nhiên bắn ra ánh sáng tóe ra tứ phía, ầm ầm rung chuyển. Hình đài kiên cố bắt đầu rạn nứt từ những lỗ đinh giống như mạng nhện. Bọt khí tuôn ra chi chít từ những vết nứt, hình đài khổng lồ cũng theo đó mà lung lay như sắp đổ.

Lương Thất dùng hai tay nâng chiếc búa lên trên cao và dùng hết sức đập nó xuống hình đài. Nơi chùy đập xuống như đất rung núi chuyển, một lượng lớn bọt khí lập tức cản lại tầm nhìn của mọi người, chỉ có thể nhìn thấy hai đầu hình đài khổng lồ nhếch lên, còn chính giữa như bị gấp lại. Đó là do một chùy cuối của Lương Thất đã nện hình đài đứt thành hai đoạn. Một lượng lớn bùn cát cuồn cuộn dâng lên từ dưới đáy sông, bao phủ toàn bộ hình đài và Lương Thất.

Trên trời, gió tạnh, mây tan, nước sôi lăn tăn nhanh chóng hạ nhiệt dưới tác động của dòng sông, cảm giác oi bức ngột ngạt trong lòng cũng tan biến không ít theo làn gió mát.

Tạ Bán Quỷ nghiêm nghị đứng quay mặt về phía dòng sông, nhìn thấy một bóng đen từ dưới nước bay lên trời, đứng ở giữa không trung. Từ mảnh vải còn sót lại trên người đối phương thì có thể nhìn ra hắn chính là Lương Thất vừa xuống nước, thế nhưng toàn thân chỉ còn lại bộ xương khiến người khác không nỡ nhìn.

Lương Thất giơ tay ném Thiên Chùy Địa Đinh xuống dưới chân của Cao Bàn Tử, một thân xương trắng cứng rắn cũng ầm ầm đổ sụp xuống, lả tả rơi, rồi trôi theo dòng nước.

"Lương tiền bối..." Mai Tâm Nhi khóc quỳ trên mặt đất.

Tạ Bán Quỷ nghiêm nghị nói: "Bàn Tử, nhặt lấy Thiên Chùy Địa Đinh, rồi quỳ xuống dập đầu, tiễn sư phụ ngươi một đoạn đường."

Nước mắt Cao Bàn Tử cũng chảy xuống, nhưng không phải do đau buồn mà là do sợ hãi: "Ta không muốn bái ông ta làm thầy đâu! Thật sự không muốn ——"

"Quỳ xuống!" Tôn Thiên Hổ dùng bàn tay to như cái quạt hương bồ nắm lấy cổ của Cao Bàn Tử, không nói lời nào đã đè hắn quỳ xuống trên mặt đất: "Cầm lấy di vật của sư phụ ngươi, dập đầu bái sư, ngươi dám nói nửa chữ "Không", ta lập tức vặn gãy cổ ngươi, cho ngươi đi xuống dưới đó cùng sư phụ ngươi."

"Đừng, đừng... Ta bái... Ta bái..." Cao Bàn Tử nước mắt rưng rưng, hướng dòng sông hành đại lễ bái sư, lúc đó Tôn Thiên Hổ mới buông lỏng tay ra.

Tạ Bán Quỷ xin Hoả Đầu Quân ba bát rượu, từ hồ lô đeo rót ra ba chén rượu mạnh, hướng mặt sông trầm giọng nói: "Lương tiền bối, kính một chén rượu, lên đường bình an!"

Một cơn gió mát thoảng qua, rượu mạnh trong chén rượu dùng tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy, nhanh chóng cạn dần, một lát sau đã biến mất theo làn gió.

Mai Tâm Nhi kinh hỉ nói: "Là Lương tiền bối sao? Ông ấy không bị hồn phi phách tán, thật tốt quá."

Tiểu nha đầu quỳ gối cạnh bờ sông thấp giọng cầu khẩn: "Tiền bối, người phải bảo trọng! Nếu như có thể lựa chọn kiếp sau, thì đừng tiếp tục làm Bí Bộ nữa nhé..."

Tạ Bán Quỷ nhanh chóng nhặt bát rượu ném xuống nước, rất nhiều người thấy được vết nứt dưới bát rượu, ngửi thấy mùi thơm của rượu từ vệt nước trên mặt đất, nhưng không ai lên tiếng nhắc nhở Mai Tâm Nhi.

Không phải Tạ Bán Quỷ muốn lừa mình dối người, mà đây là tập tục của Quỷ nha, dùng ba bát rượu lừa dối mọi người, lưu tưởng niệm về chiến hữu ở trong lòng, cho đến khi bản thân mình cũng biến mất giữa đất trời bao la này, bọn họ gọi đó là "tâm tế (lễ tế trong tâm)".

Tạ Bán Quỷ vỗ nhẹ bả vai của Mai Tâm Nhi: "Đi thôi!"

Mai Tâm Nhi hai mắt đẫm lệ, nói: "Chúng ta ngay cả một khối bia mộ cũng không lưu lại cho Lương tiền bối sao?"

"Không cần!! Bí Bộ lúc sống không lưu danh, lúc chết không lưu bia! Nếu có một ngày ta cũng bất hạnh mà chết trận, thì cũng không cần lưu bia cho ta!" Tạ Bán Quỷ nói còn chưa dứt lời, nhưng người đã đi xa.

Chỉ huy Kiêu Kỵ Vệ cũng nhổ trại, xuất phát về hướng đầu nguồn của Trấn Thủy. Không bao lâu sau, một tòa thành trì hùng vĩ từ xa xa xuất hiện trước mắt mọi người.

Cả tòa thành trì được xây dựng dựa vào núi, bức tường chính chắn sông Trấn Thủy, sông Trấn Thủy cuồn cuộn trào ra từ lỗ hổng trên tường thành, trông cả tòa thành trì giống như vật nặng trấn áp bên trên nguồn nước. Vừa uy nghiêm lại quỷ dị.

Tạ Bán Quỷ dừng lại ở nơi cách thành trì khoảng ba dặm: "Tôn tiền bối, hãy hạ lệnh cho binh sĩ ở tại chỗ chờ lệnh, nha đầu, thả lão ma đầu họ Hạ kia ra đi."

"Ồ!" Mai Tâm Nhi vừa mới cởi bỏ hầu bao thu hồn, một tay Tạ Bán Quỷ đã tóm lấy Hạ tiên sinh lôi từ trong hầu bao ra.

"Người trẻ tuổi nhà ngươi sao có thể thô bạo như vậy..." Hạ tiên sinh thở phì phì nói: "Lão phu vốn là có ý tốt mới truyền lời, mà các ngươi lại nhốt hồn phách của ta, rốt cuộc là muốn cái gì hả?"

Tạ Bán Quỷ vẻ mặt vô cảm nói: "Ông nhìn xung quanh một chút thì sẽ biết."

"Thành Lao Ngục!" Đôi mắt Hạ tiên sinh trợn trừng lên: "Các ngươi muốn đánh thành lao ngục? Hay là quay về đi, đừng hy sinh vô ích..."

Tạ Bán Quỷ lạnh lùng nói: "Đây không phải là lời ông nên nói, ông chỉ cần nói cho ta biết làm thế nào để đi vào được là được rồi."

Hạ tiên sinh nhìn Tạ Bán Quỷ chậm rãi duỗi tuyệt hồn trảo, thì hiểu rằng nếu không cho Tạ Bán Quỷ một câu trả lời thuyết phục, thì chờ đợi ông ta chỉ có kết cục tan thành mây khói: "Đầu tiên ngươi lấy móng vuốt ra đã, ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết. Đừng xúc động, muốn vào thành lao ngục chỉ có thể trượt vào đường từ cáp treo ở phía sau núi. Nếu như các ngươi có thang mây dùng để công thành thì đi vào từ phía mặt chính có lẽ cũng không thành vấn đề!"

"Thật sao?" Tạ Bán Quỷ không thể nào không nghi ngờ độ chân thật trong đáp án của Hạ tiên sinh đáp án. Nếu như tiến vào thành lao ngục đơn giản như vậy, thì chắc hẳn lúc ra cũng không quá khó. Vậy tại sao Cao Vĩnh Thái lại vất vả quản lý thành lao ngục này như vậy?

"Thật còn hơn cả vàng!" Hạ tiên sinh vội vàng giải thích nói: "Lúc Cao Vĩnh Thái xếp đặt thiết kế thành lao ngục này, vốn đặt toàn bộ lực chú ý vào thiết kế bên trong. Chờ đến khi các ngươi tiến vào thì việc đi ra cũng không dễ dàng như vậy đâu?"

"Nói láo!" Trong mắt Tạ Bán Quỷ toát ra sát khí: "Theo lời ông giải thích, ta đào một cái lỗ trên tường thành là có thể thả người từ bên trong ra?"

Hạ tiên sinh vẻ mặt đau khổ nói: "Ngươi cũng đừng ép ta, ta thật sự không biết, tất cả xung quanh thành lao ngục đều do một tay Cao Vĩnh Thái sắp xếp thiết kế. Ta chỉ biết kết cấu bên trong thôi."

Cao Bàn Tử tiến lên nói: "Lão đệ, nếu không chúng ta lên núi nhìn xem, nói không chừng, có thể nhìn ra manh mối từ phía trên cao đấy!"

"Cũng được!" Tạ Bán Quỷ gật đầu nói: "Tôn tiền bối, hạ lệnh đóng quân tại chỗ! Ông và lão Lưu lưu lại ứng phó, mấy người chúng ta sẽ đi phía sau núi nhìn xem."

Bình luận

Truyện đang đọc