QUỶ PHU NGƯỜI CHỒNG LÚC NỬA ĐÊM


Tiếng hét của Tần Triết Viễn làm hai người còn lại chú ý.

Chỉ thấy một khuôn mặt đã phân hủy gần hết từ từ nhô lên, dán chặt vào kính cửa, thấp thoáng còn thấy nụ cười trên đôi môi lở loét.

Đó chính là người phụ nữ váy đỏ ban nãy.

Cô ta đang không ngừng đập vào cửa kính, miệng rên rỉ:
“Tại sao lại không chở tôi? Tại sao lại không chở tôi? Tôi muốn về nhà!”
Lần đầu gặp quỷ lại chỉ cách một lớp kính mỏng, Tần Triết Viễn tái mét mặt, tay run bần bật vặn mở động cơ.

Tuy sợ là vậy nhưng anh ta không hề ngất đi, Dương Ngữ Ninh rất muốn khen ngợi.
Cô lục tìm trong chiếc ba-lô nhỏ của mình được một lá bùa, nhoài người đập mạnh lên cửa kính ở ghế lái, đồng thời hét lên: “Ma quỷ phương nào, biến!”

Cách một lớp kính, lá bùa tự dưng bốc cháy, nữ quỷ ở ngoài cũng vội vàng hét toáng lên, lùi ra xa thật xa.
“Lái xe!” Dương Ngữ Ninh nghiêm giọng.
Tần Triết Viễn người mềm như sợi bún, run rẩy giẫm chân ga, lao đi.

Lão Vương lần đầu gặp chuyện này có phần tò mò, định quay đầu lại nhìn, Dương Ngữ Ninh vội vàng che mắt ông lại: “Chú à, gặp quỷ chớ ngoái đầu, chú quên ông cha ta đã truyền dạy câu này sao?”
Ma quỷ bình thường phải ngoái đầu nhìn ba lần mới bị cướp đoạt hồn vía, bởi vì theo quan niệm dân gian xưa, trên vai mỗi người từ lúc sinh ra đã có ba bấc đèn hồn không bao giờ tắt, nhưng mỗi lần quay đầu gặp quỷ sẽ tắt một bấc, mà tắt rồi rất khó thắp lại.
Còn với ma quỷ có pháp lực cao siêu, chỉ cần ngoái nhìn một lần cũng đủ dập tắt ba bấc đèn, tạo cơ hội cho chúng cướp đoạt hồn vía.

Như vậy là đi tong.
Lão Vương được Dương Ngữ Ninh nhắc nhở, cũng chợt ngộ ra, ông ngượng ngùng gật đậu, không dám ngoảnh đầu lại, hỏi nhỏ: “Cô bé, không ngờ cháu là thầy trừ tà đấy!”
Dương Ngữ Ninh cười khổ: “Nhà có người thạo nghề, cháu chỉ học theo mấy thứ râu ria thôi.”
Lão Vương cười khà khà: “Thảo nào dám đi một mình giữa đêm khuya ở nơi đó.”
Hai người câu qua câu lại, không để ý Tần Triết Viễn lái xe mặt đang trắng bệch, anh ta nhìn người phụ nữ váy đỏ đứng che ô ở giao lộ trước mắt, run rẩy vỗ tay Lão Vương: “Lão Vương, làm sao đây?”
Rõ ràng đã lái được một đoạn mà con đường lại như trở về chỗ ban đầu, đến hàng cây ven đường cũng vô cùng quen thuộc.

Trái lại, Lão Vương vô cùng trấn định, ông hắng giọng: “Có cô gái này ở đây, đừng sợ, cứ lái tiếp.”
Lần này, người phụ nữ váy đỏ kia không hề lao ra nữa, có thể thấy lá bùa thực sự có tác dụng với cô ta.

Dương Ngữ Ninh ngẫm nghĩ một hồi: “Nếu cháu đoán không nhầm, đây chắc chắn vòng tròn tuần hoàn tử trong truyền thuyết.”
Theo lời cậu Dương Giang, vòng tròn tuần hoàn tử ở đây còn có tên gọi khác là quỷ dựng tường siêu cấp, con người khi rơi vào trạng thái vòng tròn tuần hoàn tử sẽ giống như bị che mắt, hay nói cách khác là gặp ảo giác, dần dần đi theo chỉ dẫn của con quỷ đó, cho tới khi chết.


Quỷ dựng tường chỉ cần một bát nước tiểu hoặc một ít máu chó là có thể giải trừ, thế nhưng vòng tròn tuần hoàn tử sẽ phức tạp hơn.

Nếu không kịp thời giải trừ, chỉ e một lát nữa thôi chiếc xe này sẽ lái thẳng xuống vực sâu hoặc đâm thẳng vào con xe container nào đó trên đường, mất mạng.

Quả nhiên, chỉ vài phút sau cảnh tượng quen thuộc lại lặp lại.
Lão Vương cũng đã toát mồ hôi hột, trấn an Tần Triết Viễn đang hoang mang tột độ, khẩn khoản gọi Dương Ngữ Ninh: “Cô bé, cháu xem…”
Bây giờ cả ba người đã ngồi chung một con thuyền, Dương Ngữ Ninh lục lọi trong ba-lô, lôi ra một túi đựng ngũ cốc.

Chiếc ba-lô này là vật bất ly thân của cô, bên trong có chứa đầy các vật dụng trừ tà từ đơn giản đến phức tạp.
“Túi ngũ cốc này được dâng trước án trong Tĩnh An Tự, chuyên dùng để trừ tà, sau chuyến này hai người nhớ đến xin một túi, mang theo phòng thân nhé!” Dứt lời, cô ấn hạ khung cửa sổ, từ từ rải hạt ra đường.

Dương Ngữ Ninh vừa rải vừa lẩm nhẩm khấn, bàn tay của cô rắc đều theo nhịp như đang thực hiện một nghi lễ long trọng.
Chiếc xe lại gặp lại người phụ nữ váy đỏ ở giao lộ.
Lần này, khi đến gần cô ả, Dương Ngữ Ninh lấy trong túi một nắm đậu đỏ tẩm máu chó, trực tiếp vung vào mặt.
Nữ quỷ bị tập kích bất ngờ, không kịp phản ứng, trên da thịt đã bắt đầu bốc cháy.

“Lúc này, mau lên…”
Tần Triết Viễn nghe lời, nhấn tăng chân ga, chiếc xe phi với tốc độ như bay, bỏ xa nữ quỷ một đoạn.
“Thế nào? Thế nào rồi? Thoát được chưa?” Tần Triết Viễn hồi hộp hỏi.
Dương Ngữ Ninh cũng không dám chắc, dù sao cô chỉ mới chân ướt chân ráo theo cậu Dương Giang: “Muốn biết kết quả thì cứ lái tiếp đi.”
Thế nhưng phương pháp của Dương Ngữ Ninh đã có hiệu quả tốt đẹp.

Một lúc sau họ đã thấy một chiếc xe tải lái ngược hướng.
“Phá trận rồi!” Lão Vương vui mừng kêu lên, Dương Ngữ Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy khi trong vòng tròn tuần hoàn tử cô chẳng thấy bất cứ chiếc xe nào, cứ như bị cách ly với cả thế giới, giờ thì có thể yên tâm rồi.
Bầu không khí trong xe dần ấm áp trở lại, chỉ là cái miệng quạ đen của Tần Triết Viễn lại thốt lên một câu không mấy hay ho: “Chết rồi, lại gặp quỷ nữa rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc