QUỶ SAI BÚT KÝ

Bạch Phi Phi mặt đầy sợ hãi.

Trong Thập Điện Diêm Vương, trừ bỏ Nhất Điện Tần Quảng Vương điện hạ hàng năm không thấy mặt, trong chín điện còn lại vị chủ tử nhà mình là đáng sợ nhất.

Bạch Phi Phi làm quỷ sai nhiều năm như vậy, Ngũ Điện Diêm La Vương hàng năm đều trưng một bộ mặt lạnh, hiếm khi nói cười chỉ nghe nói hắn khi còn sống nổi danh thiết diện vô tư, vốn có danh thanh liêm sau khi chết đi khôi phục chân thân cũng tương đối lãnh khốc vô tình.

“Đã trở về? Tới, ngồi!”

Diêm La Vương vẫy tay, ý bảo Bạch Phi Phi ngồi đối diện chính mình. Bạch Phi Phi đành phải thấp thỏm bất an mà ngồi xuống.

“Chủ thượng đêm khuya tới đây, là có chuyện quan trọng thương lượng?”

Diêm La Vương nhìn Bạch Phi Phi, trong cặp mắt đen như mực kia tựa hồ toát ra một tia ưu tư, đợi tới khi Bạch Phi Phi mở to hai mắt nhìn kỹ lại đã biến mất không còn.

“Ngươi hôm nay là gặp Biện Thành Vương?” Diêm La Vương hỏi.

“Ti chức quả thật đã gặp qua Tất Vương.”

“Đã nói những gì?”

Bạch Phi Phi nói thuật lại mọi việc. Diêm La Vương cũng không đáp lời, cuối cùng, làm như lơ đãng nói: “Vậy ngươi có muốn đi nhân gian một chuyến?”

Bạch Phi Phi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn sắc mặt Diêm La Vương, nhìn không ra đối phương là có ý tứ gì, đành phải hàm hồ nói: “Ti chức chỉ nghe chủ thượng phân phó.”

Diêm La Vương gật đầu một cái, hắn một thân hắc y ở dưới ánh trăng không thấy rõ khuôn mặt, chỉ là hai đường mày kiếm gắt gao níu chặt, hình như có vô hạn phiền não.

Bạch Phi Phi cúi đầu làm như không thấy.

“Ngươi sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai cứ theo lẽ thường làm việc.”

Một lát sau, Diêm La Vương đứng dậy, thấp giọng phân phó, rồi đẩy cửa chậm rãi đi ra ngoài.

Bạch Phi Phi cảm thấy rất khó hiểu.

Địa phủ này bí mật thật nhiều.

Cứ lấy Nhất Điện mà nói, Tần Quảng Vương cùng phán quan ở đây biến mất đã lâu, Nhất Điện thùng rỗng kêu to nhưng vẫn không có người hỏi tới. Tất cả mọi chuyện vẫn luôn chuyển giao cho Ngũ Điện xử lý, Bạch Phi Phi kỳ thực rất tò mò, chỉ là chúng quỷ địa phủ không dám lén lút nghị luận thị phi của Diêm Vương, e sợ phải chịu khổ hình rút lưỡi.

Lắc đầu một cái, thôi, không có ký ức cũng không có vấn đề gì. Hắn có thể lưu lại nơi này làm quỷ sai, tránh được nỗi khổ lục đạo luân hồi đã là thiên đại phúc khí, hà tất phải cưỡng cầu.

Ngũ Điện Diêm La Vương trở về nhà chính mình, chỉ thấy Chuyển Luân vương còn ngồi ở đại đường, phía sau hắn đứng phán quan mặt lạnh vạn năm bất biến.

“Ngũ ca, huynh về thật là muộn.” Tiết vương gia bĩu môi nói.

“Ngươi còn lưu lại nơi này làm cái gì? Không phải đã báo cho ta sự tình của Bạch Phi Phi cùng lục đệ rồi sao?”

“Ngũ ca thật không đáng yêu. Bộ dáng này, chẳng lẽ là tức giận rồi?”

Hắn le lưỡi, đổi lấy Diêm La Vương mắt lạnh trừng một cái cùng với bị phán quan gõ một cái lên đầu. 

( Các bạn người tốt đáng yêu không nên học theo Tiết phán quan gõ vào đầu người khác nhé!!! Người đó sẽ ngu đi đó- [Gửi tới con S ]).

“Ai nha, làm cái gì a, Tiết phán quan, ngươi thật to gan!”

“Không có việc gì liền sớm chút trở về. Ngươi ở nơi đó nhiều việc, không thể lười biếng!”

Diêm La Vương liếc mắt nhìn Tiết phán quan, người kia ngầm hiểu liền bế tiểu Diêm Vương đang ngồi lên, gật đầu cáo từ.

“Chờ đã. Ngũ ca, đệ đệ đây tốt bụng khuyên huynh một câu, người nọ luân hồi mấy đời liền đã trở lại. Huynh lưu được người, lưu không được tâm, như vậy có tác dụng gì? Không bằng sớm chút buông tay…… Ai nha, Tiết phán quan, ngươi đi chậm một chút, đáng giận……”

Ngũ Điện Diêm La Vương đứng lặng tại chỗ, nhìn Chuyển Luân vương cùng phán quan đi xa dần, trong mắt minh minh diệt diệt (1), tâm tư bất định.

 (1)Minh minh diệt diệt:Ý nói Diêm La Vương hiểu rõ sự mất mát của mình ( vẫn chưa có được tâm của Tiểu Bạch [ ngược công chăng??]).

Có câu nói là, Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, ai dám lưu người đến canh năm.

Không người nào biết Diêm La Vương điện hạ chi phối tất cả sinh linh trong thiên hạ giờ phút này trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc