QUY TẮC QUÁI ĐÀM NGƯỜI NHÀ CỦA TA KHÔNG BÌNH THƯỜNG


Chu Bạch cầm chiếc chìa khóa trong tay lên lắc lắc."Bảo vệ.

Tuần sát gian phòng, thuận tiện tới xem một chút.”Bởi vì bác sĩ sẽ ở trong phòng y tế 24/24, Chu Bạch mấy lần trước kiểm tra phòng đều không tới.

Hôm nay Chu Bạch phân tích, hắn phát hiện mình đối với phòng y tế vẫn còn biết quá ít.


Cho nên hôm nay có đủ thời gian Chu Bạch liền đi tới nhìn xem.Trong phòng bệnh, bác sĩ tiếp tục cúi đầu giả vờ bận rộn việc riêng, thầm mong Chu Bạch sẽ phớt lờ sự hiện diện của anh ta.Đồ tể ngậm miệng nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Bạch.Chu Bạch không để ý tới phản ứng kỳ quái của bọn họ, nhìn chung quanh.Phòng y tế này không lớn, bên ngoài có 4 giường.

Ngoài người đồ tể bị cụt tay, còn có một bệnh nhân khác đang nằm trong góc.Bên cạnh giường bệnh của anh có một chiếc xe lăn, chắc chân anh ấy bị thương.Chu Bạch rời mắt khỏi anh ta, đi đến tủ thuốc.Tủ thuốc chứa đầy những loại thuốc thông thường để điều trị chấn thương.

Ngoài ra, không có một hộp thuốc kiểm soát ô nhiễm nào được tìm thấy.Hắn tiếp tục bước vào trong.Khi bước tới tấm rèm trắng, hắn nghe thấy một loạt tiếng nức nở đau đớn từ bên trong tấm rèm phát ra.Bác sĩ cũng nhận thấy điều gì đang diễn ra đằng sau bức màn, anh nhanh chóng dừng việc đang làm và chạy vào trong tấm màn trắng.Sau đó, tấm màn trắng đột nhiên rung chuyển dữ dội."Thả ta ra! Mau thả ta ra!"Chu Bạch có thể cảm giác được người bên trong đang cùng bác sĩ kịch liệt giằng co.“Không được cử động, không được ra ngoài.”Tấm rèm trắng bị kéo ra, mở ra một nửa.Chu Bạch nhìn thấy bác sĩ nhặt một sợi dây, định trói bệnh nhân chỉ còn một tay.

Bác sĩ giữ vai bệnh nhân bằng một tay và buộc sợi dây một cách khó khăn bằng tay kia.Bệnh nhân nhe ​​răng, cúi đầu cắn tay bác sĩ trên vai mình.Cũng may Chu Bạch kịp thời tới, đỡ đầu người đàn ông này xuống.Bác sĩ gật đầu cảm kích với Chu Bạch.

Sau đó tăng tốc độ thực hiện thao tác ràng buộc trên tay.Tuy nhiên, người đàn ông vẫn vùng vẫy, tê tâm liệt phế hô to."Thả tôi ra! Tôi phải đi làm.

Đã 11 giờ rồi! Lò mổ sắp bắt đầu làm việc."Chu Bạch nghe được lời nói của anh ta, cả người cứ thế ngây ngốc tại chỗ.Đồng hồ treo tường trong phòng y tế cho biết thời gian hiện tại đã là 10h52 tối.Bác sĩ phải vất vả lắm mới trói được bệnh nhân.


Khi ngẩng đầu, anh ta bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Chu Bạch.“Lò mổ mở cửa lúc mấy giờ?”Bác sĩ nghi hoặc hỏi: “11 giờ a.”Đầu Chu Bạch ong ong.Tại sao chuyện này lại xảy ra?Đến cùng là nơi nào sai lầm?Nhưng Chu Bạch không có thời gian suy nghĩ những vấn đề này.Thời gian trên đồng hồ treo tường trôi qua thêm 2 phút nữa.Chu Bạch liếc nhìn đồng hồ treo tường, sau đó lao ra khỏi phòng y tế, chạy về phía cửa.Ngoài cổng đã có rất nhiều người đến làm việc.

Chu Bạch nhìn thấy những người này, trong lòng đều lạnh lẽo.Tất cả công nhân trong lò mổ đều biết 11 giờ là thời điểm bắt đầu làm việc, ngoại trừ hắn.Trí nhớ của hắn có bị nhầm lẫn không?Tuy nhiên, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp Đại Hạ Quốc lúc này còn sốc hơn cả Chu Bạch.Bởi vì Chu Bạch còn có thể nghi hoặc trí nhớ của mình có phải lộn xộn hay không.

Tuy nhiên, không thể nào người xem lại có những ký ức lẫn lộn được phải không?Chu Bạch đi tới mở cửa.Cũng may.Hắn đến trước 11 giờ và không trì hoãn việc bắt đầu lò mổ.Sau khi mở cửa, hắn quay lại chỗ phòng gác cổng và nhặt lại ba tờ quy tắc lên xem.Theo quy tắc, giờ làm việc của lò mổ là từ 12 giờ tối đến 6 giờ sáng ngày hôm sau.Và giờ làm việc mấy ngày qua cũng là 12h đêm.Nhưng tại sao thời gian làm việc hôm nay lại trở thành 11 giờ?Nếu quy tắc không sai thì phải có những quy tắc khác chưa được phát hiện.Nghĩ tới đây, vẻ mặt Chu Bạch trở nên ngưng trọng, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.Người đầu tiên nhắc đến việc đi làm lúc 11 giờ là giám đốc Lưu.Có vẻ như mấu chốt của vấn đề nằm ở anh ta.Chu Bạch nhìn lại điều 7 của quy tắc người gác cổng.[Phòng của Giám đốc Lưu nằm ở phía trong cùng của toàn bộ lò mổ, sau khi mặt trời lặn đừng đến gần nơi đó.


]Điều gì sẽ xảy ra trong phòng giám đốc vào ban đêm?Đây là một bí ẩn vẫn chưa được giải khai.Chu Bạch tập trung vào nửa sau của quy tắc.Có lẽ, có cách nào vào phòng giám đốc vào ban đêm mà không vi phạm quy tắc khong nhỉ?Ngoài cổng, chiếc xe chở lợn đầu tiên đang tiến đến.

Chu Bạch liếc nhìn thời gian trên điện thoại.Vừa lúc là buổi tối 12 giờ đúng.Có vẻ như các quy tắc khác không bị ảnh hưởng.Sau khi đưa đàn lợn ra khỏi xe tải liền lao ra ngoài.Khoảng 2 giờ sáng, một chiếc xe chở lợn khác chạy tới.Lần này Chu Bạch cũng không có do dự quá nhiều.Trực tiếp khóa cửa phòng gác cổng.Xe chở lợn tới, hạ đàn lợn xuống rồi phóng đi.Trong thời gian tiếp theo, không có gì xảy ra.Chu Bạch ngồi ở phòng gác cổng cho đến tận bình minh.Sau khi toàn bộ nhân viên trong lò mổ tan sở, Chu Bạch tiến hành kiểm tra định kỳ toàn bộ lò mổ.Sau đó hắn khóa cửa và bắt đầu đi ngủ.9 giờ tối.Đồng hồ báo thức đã đánh thức hắn dậy đúng giờ.Sau khi vẫn kiểm tra xong lò mổ, hắn bước vào phòng y tế.Bác sĩ, người đồ tể, phòng chăm sóc đặc biệt đằng sau tấm màn trắng, thậm chí cả bệnh nhân ở giường trong cùng đều sợ hãi nhìn Chu Bạch.Chu Bạch không biết sau lưng vị bác sĩ đó miêu tả mình như thế nào, làm sao có thể khiến mọi người trong phòng y tế sợ hãi mình như vậy.

Nhưng cũng tốt, nó cũng giúp hắn tốn ít công sức hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc