QUÝ THIẾP - ĐÔNG THI NƯƠNG

Biên tập: B3

Nàng bị đau bụng dưới đến mức tỉnh ngủ, sau khi tỉnh lại nàng mơ mơ màng màng nhìn trái nhìn phải, phát hiện thấy Ổ Tương Đình đang nằm bên cạnh nàng, gần như là Sương Sương vừa cử động một cái, hắn liền mở mắt ra.

Trong mắt Ổ Tương Đình vẫn còn vẻ ngái ngủ, thấy Sương Sương tỉnh lại, hắn chậm rãi chớp chớp mắt, sau đó nghiêng người sang: "Sao vậy?"

Sương Sương đưa tay ấn chặt vào bụng mình, khó chịu ở nửa người dưới khiến nàng biết chuyện gì xảy ra, bây giờ nàng thật sự vừa đau vừa xấu hổ, đối mặt với câu hỏi của Ổ Tương Đình, nàng căn bản không biết phải trả lời thế nào.

Ổ Tương Đình đưa mắt nhìn theo bàn tay Sương Sương, hắn nhíu mày: "Đau bụng sao?"

Mặt Sương Sương hơi đỏ lên, không lên tiếng.

Khi Ổ Tương Đình muốn rời giường đi gọi đại phu trên thuyền, lúc này Sương Sương mới vội vàng gọi hắn lại: "Ta đến tháng."

Ổ Tương Đình vốn đang ngồi mang giày, nghe được câu này của Sương Sương thì cả người cứng ngắc.

Lần đầu tiên Sương Sương nói một chuyện riêng tư như vậy với nam nhân, nàng lẳng lặng kéo chăn che kín mặt, nhưng cũng không lâu sau, chăn bị kéo xuống, gương mặt Ổ Tương Đình xuất hiện.

Đây không phải là lần đầu tiên Sương Sương nhìn thấy Ổ Tương Đình đỏ mặt, trước đây khi hắn vào kinh, lần đầu nhìn thấy nàng mặt hắn liền đỏ bừng, chẳng qua là càng về sau số lần đỏ mặt của hắn càng ít đi.

Thời kỳ thiếu niên, mỗi lần Ổ Tương Đình đỏ mặt đều giống như một thiếu nữ chưa lấy chồng, gương mặt vốn đã giống cô nương, đỏ mặt liền nhìn càng giống hơn, nhất là đôi mắt đào hoa kia, mỗi lần nhìn Sương Sương đều ngập nước.

Sương Sương vừa nhìn liền không thích, nàng còn cố tình hỏi Mẫu Hậu của nàng rằng, thật ra Ổ Tương Đình là nữ nhân gia đi, là một nữ giả nam.

Mẫu Hậu nàng bị câu hỏi của nàng chọc cười, hồi lâu sau mới nhéo mũi nàng một cái: "A Ninh, con nói bậy bạ cái gì vậy chứ? Tương Đình Thế Tử là một nam nhân đích thực, chẳng qua là vẫn còn nhỏ tuổi, con không được phép đoán lung tung như vậy."

Sương Sương vẫn cứ cảm thấy Mẫu Hậu đang lừa nàng, nhưng giọng vịt đực kia của Ổ Tương Đình quả thật không phải là giọng mà một nữ nhân gia có thể nói ra, nàng đành miễn cưỡng tin Ổ Tương Đình không phải nữ nhân.

Thế nhưng nàng vẫn vô cùng không thích, thậm chí còn chán ghét tướng mạo của Ổ Tương Đình, nàng thích nam nhân có khí phách, nên không thích loại tướng mạo nữ tính này của Ổ Tương Đình, thậm chí còn vụng trộm nói với Thái Tử ca ca.

"Thái Tử ca ca, muội cảm thấy Ổ Tương Đình làm thái giám là thích hợp nhất, giống như Cừu công công ấy, Thái Tử ca ca, huynh thấy có đúng không?"

Thái Tử ca ca đưa tay lau sạch vụn điểm tâm trên khoé miệng Sương Sương, cất giọng cưng chiều: "Đúng đúng đúng, tiểu Công Chúa của ca nói cái gì cũng phải."

Khi nàng nói ra những lời này, ngoại trừ việc không thích tướng mạo của đối phương ra thì nguyên nhân lớn nhất chính là bởi ánh mắt của đối phương khi nhìn nàng, ánh mắt ấy khiến nàng mơ hồ cảm thấy sợ hãi, nhưng nỗi kiêu ngạo trong lòng Sương Sương không nguyện ý thừa nhận mình sợ nhi tử của một thương nhân. Hắn được sắc phong cũng chỉ vì Phụ Hoàng nàng nhân từ thôi, nàng đường đường là Công Chúa một nước, sao có thể sợ một người tới từ địa phương nhỏ chứ, nói ra chẳng phải sẽ ném mặt mũi của nàng đi sao?

Bởi vì còn nhỏ nên nàng giấu nỗi sợ hãi này ở trong lòng, càng cố tình chê bai cùng làm nhục Ổ Tương Đình nhiều hơn, mãi cho đến khi thiếu niên có nốt ruồi son nơi khoé mắt ấy rời khỏi kinh thành.

***

Sau khi trưởng thành, lúc Ổ Tương Đình đỏ mặt thì ánh mắt không còn ướt sũng nữa, chỉ là gò má ửng đỏ, so với ngày thường càng thêm mấy phần diễm lệ.

"Nên làm như thế nào?" Lúc hắn nói ra lời này, biểu tình có chút do dự, nhìn ánh mắt tựa hồ như đã đấu tranh tâm lý một hồi.

Hơn nửa đêm, Sương Sương một lần nữa tắm rửa thay y phục. Trước khi nàng lên thuyền, Đỗ Nương đã chuẩn bị đủ vải xô để nàng dùng khi tới tháng, chẳng qua chu kỳ của Sương Sương không đều, lần này xem như tới sớm.

Điều khiến Sương Sương cảm thấy trùng hợp chính là, chu kỳ của thân thể hiện tại này giống hệt với thân thể cũ của nàng, phản ứng cũng giống nhau như đúc, đều là chu kỳ không đều, mỗi lần đến tháng thường rất dài ngày, còn đau bụng từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng. Chẳng lẽ dù nàng đổi thân thể, nhưng do nguyên nhân cùng linh hồn nên kéo theo cả chuyện này cũng giống nhau?

Trước đây khi Sương Sương đến tháng đều sẽ đi tìm Mẫu Hậu của nàng, để Mẫu Hậu ôm nàng ngủ, như vậy thì cơn đau đớn sẽ giảm đi một chút. Sau khi đến Thược Kim Quật thì không còn ai ôm nàng nữa, lúc Sương Sương đau đến không chịu nổi thì Đỗ Nương sẽ bảo Tạ đại phu kê thuốc cho nàng, vì trong lâu cũng có hoa nương bị giống như nàng vậy.

Chăn nệm trên giường cũng được đổi lại toàn bộ, may mắn là Sương Sương không có làm bẩn người Ổ Tương Đình.

Làm xong tất cả những việc này, mặc dù Sương Sương rất mệt, nhưng nàng càng đau hơn, nhất là ngày đầu của nàng thường đặc biệt đau, cơn đau ở bụng dưới khiến nàng gần như không có tâm trạng suy nghĩ đến những việc khác, nàng chỉ có thể nằm co rúm ở trên giường.

Ổ Tương Đình ngồi bên cạnh nàng, thấy gương mặt Sương Sương vốn đang hồng hào trở nên trắng bệch không chút huyết sắc, hắn bèn đưa tay ra sờ lên trán Sương Sương, bấy giờ mới phát hiện người nàng lạnh như băng, rõ ràng đang là mùa hè nhưng đối phương cứ như vừa chui ra khỏi hầm băng vậy.

"Rất đau sao?"

Sương Sương nghe thấy giọng của Ổ Tương Đình, nhưng nàng không có sức nói chuyện. Cũng không biết trả lời làm sao, bởi từ trước đến nay nàng chưa từng nói với một nam nhân chuyện tới tháng của mình, dù sao thì đây cũng là điều quá riêng tư.

Một lát sau, Sương Sương phát hiện trên bụng mình có thêm một bàn tay, là của Ổ Tương Đình, ban đầu nàng cả kinh, sau đó liền giãy giụa muốn thoát khỏi, nhưng có lẽ là vì đau, lực độ của nàng rất nhỏ, không trốn được khỏi tay đối phương, nàng liền cảm thấy rất tủi thân: "Ngươi đừng vậy."

Vì đau mà giọng nói của Sương Sương càng nhỏ nhẹ hơn ngày thường, gần như có thể dùng hai chữ êm ái để hình dung, bây giờ hoàn toàn là thời điểm yếu ớt nhất của nàng, bất kể là thân thể hay là nội tâm.

Nàng cảm thấy Ổ Tương Đình thật xấu, lúc này rồi mà vẫn còn không quên khi dễ nàng.

"Ngoan, đừng cử động." Giọng Ổ Tương Đình cũng rất thấp, giống như là đang dỗ dành Sương Sương vậy. Gần như đồng thời, Sương Sương cũng cảm giác được bụng nàng bắt đầu nóng lên, nói đúng hơn là hơi ấm từ tay Ổ Tương Đình truyền tới.

"Có đỡ hơn chút nào không?" Hắn thấp giọng hỏi Sương Sương.

Sương Sương ngước mắt lên nhìn Ổ Tương Đình, ở góc độ này của nàng vừa hay có thể nhìn thấy cằm đối phương, nàng phát hiện Ổ Tương Đình thậm chí đến râu cũng không có.

Đây là lần đầu tiên Ổ Tương Đình dịu dàng với nàng như vậy, Sương Sương chớp chớp mắt.

Nha đầu Sương Sương này là người ưa ngọt không ưa đắng, trong mấy ngày đến tháng này, Ổ Tương Đình đối xử với nàng cơ hồ là muốn gì được đó, muốn ăn cái gì muốn có cái gì, chỉ cần nói một tiếng là ngay lập tức đồ sẽ xuất hiện trước mắt nàng.

Sương Sương am hiểu nhất chính là khổ nhục kế, hơn nữa một khi thân thể không thoải mái, nàng chỉ thích làm nũng thôi, bởi vì làm nũng lúc thân thể đang đau đớn, chuyện gì cũng có khả năng thành công rất cao. Trước đây nàng dùng chiêu này trước mặt Phụ Hoàng mình không biết bao nhiêu lần, đem vị vua của một nước xoay vòng vòng, không thể không chiều theo ý nàng.

Sương Sương được Ổ Tương Đình cưng chiều, lập tức muốn dò xét ranh giới cuối cùng của Ổ Tương Đình với nàng.

"Ổ thiếu gia, ta cảm thấy ở trên thuyền thật là bí bách." Sương Sương ngồi trên giường mỹ nhân, chân đắp tấm chăn mà Ổ Tương Đình đưa cho nàng. Hôm nay nàng không búi tóc, toàn bộ mái tóc đen xoã ra, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như hoa sen, kiều diễm ướt át, nàng đưa tay chống cằm, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, mà gương mặt trắng ngọc thì mịn màng, thật không biết cái nào hấp dẫn người ta hơn.

Ổ Tương Đình nhìn nàng: "Muốn lên bờ đi dạo sao?"

Sương Sương gật đầu, nàng ngây người ở trên thuyền suốt bảy tám ngày, rất bức bối khó chịu, hơn nữa là từ khi nàng sống lại tới nay cũng chưa có được đi dạo phố lần nào, trước đây khi ở trong cung, nàng còn được Thái Tử ca ca len lén đưa ra ngoài chơi.

"Không đau bụng nữa?"

"Còn một chút thôi, nhưng không có gì đáng ngại." Sương Sương đáp.

***

Ngày hôm sau thuyền đã cập bờ, nghe nói thuyền phu phải cực khổ suốt cả đêm, chính là để sáng sớm ngày hôm sau Sương Sương vừa mở mắt ra liền có thể xuống thuyền.

Sương Sương thấy Ổ Tương Đình thật sự chuẩn bị dẫn nàng lên bờ đi dạo thì trong lòng hưng phấn không thôi, Ổ Tương Đình muốn nàng mặc áo choàng, đeo mạng che mặt, nàng cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Lúc xuống thuyền, Ổ Tương Đình dắt tay Sương Sương, Sương Sương cúi đầu nhìn một chút, rồi tránh ra.

Ổ Tương Đình nhìn nàng, nhưng cũng không nói gì.

Đây là một thị trấn nhỏ gần biển.

Ban đầu chỉ là một thôn chài lưới, sau này vì xây bến tàu liền dần dần phát triển.

Sương Sương đi bên cạnh Ổ Tương Đình, nhìn cái gì cũng cảm thấy thú vị, nơi này không quá giống với kinh thành, chợ ở kinh thành được phân chia vô cùng tuần tự, các cửa hàng đều được phân loại rõ ràng, còn nơi này thì không như vậy, hàng hoá bày la liệt, nhà này là cửa hàng hương liệu, nhà khác lại là cửa hàng gạo.

Bởi vì là thị trấn gần biển, nên đồ trang sức ở nơi này chủ yếu được làm bằng ngọc trai, thú vị nhất là đồ trang sức cũng được chế tạo thành hình dáng của các loài cá.

Sương Sương dừng lại trước một cửa tiệm nhỏ bán đồ trang sức, nhìn mấy lần, liền cầm lên một chiếc trâm làm thành hình xương cá, Ổ Tương Đình đứng ở bên cạnh nàng.

Nàng vốn định cầm cây trâm đó cài thử lên đầu mình, nhưng bây giờ toàn thân nàng đều bị bọc kín, tóc cũng bị che. Nàng do dự chốc lát, nghiêng đầu nhìn về phía Ổ Tương Đình.

Ổ Tương Đình nhìn nàng, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Sương Sương, hắn nghiêng đầu nhìn về người đứng sau lưng hắn.

Lúc xuống thuyền Ổ Tương Đình có dẫn theo mấy người nữa, một người trong số đó chính là thiếu niên mà Sương Sương đã gặp hôm lên thuyền, lúc thiếu niên lại gần Sương Sương vẫn còn hơi khó hiểu.

Ổ Tương Đình bình thản nói: "Cài thử cho hắn đi."

Thiếu niên cười khổ, vì hắn cao hơn Sương Sương, cho nên dứt khoát khuỵu gối xuống. Sương Sương gần như đem toàn bộ đồ trang sức trong quán đều cài thử lên đầu thiếu niên, trong lòng không nhịn được mà nghĩ thầm, nếu như Ổ Tương Đình mà cài, có khi còn đẹp hơn nhiều.

Cuối cùng Sương Sương chỉ chọn hai món, nàng mua đồ trang sức ở quán này chỉ vì nó mới mẻ mà thôi, chẳng qua hình dáng lạ lùng độc đáo một chút, chứ thực ra không tính là đồ tốt.

Sau đó nàng đi tới cửa hàng son phấn, lần này đến cười thiếu niên cũng không cười nổi nữa, nhắm mắt lại để mặc cho Sương Sương vẽ mặt hắn thành mặt hoa, Ổ Tương Đình đứng bên cạnh nhìn cũng không nhịn được cười.

Thiếu niên thấy Ổ Tương Đình cười, đau khổ nói: "Ca ca, huynh thật là quá đáng."

Sương Sương bị tiếng "Ca ca" trong miệng thiếu niên làm cho kinh ngạc.

Thiếu niên này là đệ đệ của Ổ Tương Đình sao?

Nhưng Ổ Tương Đình chỉ có một ca ca, không có đệ đệ mà.

"Trở về đệ phải nói cho bá mẫu, nói huynh bắt nạt đệ." Thiếu niên hừ lạnh.

Hoá ra là biểu đệ.

Giọng Ổ Tương Đình rất thản nhiên: "Chính đệ muốn đi cùng, giờ còn đòi trách ta?"

"Vậy tại sao không phải là vẽ lên mặt huynh?" Thiếu niên nói tiếp.

Thiếu niên vừa nói xong, trong lòng Sương Sương liền lộp bộp, nàng cố nhịn không dám nhìn biểu tình của Ổ Tương Đình.

Bởi vì, năm đó Ổ Tương Đình đã từng vẽ qua rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc