QUYỂN 1 - NGỌA THÁP CHI TRẮC (MỘT BÊN LONG SÀN)

Vào cuối đông, gió vẫn rét buốt như trước.

Trăm họ mặt trời lên đi làm, mặt trời lặn thì dừng, vì ban ngày lao động mệt mỏi, ngày mai chắc chắn sẽ tiếp tục vất vả nên mọi người đã sớm tiến vào mộng đẹp.

Cuộc sống hối hả của người lao động, không phải lo lắng từng giấc ngủ, còn người trằn trọc thâu đêm không ngủ được thường là những nhân vật ăn không ngồi rồi trong ngày, Mẫn Vương như vậy, Hoàng đế cũng thế.

Trên long sàn Triêu Dương Điện, lại bất đắc dĩ cùng Ninh đại tướng quân dây dưa hơn nửa đêm Hoàng đế rốt cục nhịn không được, bắt lấy móng sói không ngừng làm loạn xung quanh, không kiên nhẫn nói, “Sao ngươi còn ở đây?”

Dễ dàng thoát khỏi sự cản trở, Đại tướng quân đối với câu hỏi của Hoàng đế càng ngạc nhiên hơn: “Nửa đêm canh ba, không ở trên giường thì ở đâu?”

Hoàng đế nhẫn nại nhắm mắt, nhắc nhở, “Không phải đã ban thánh chỉ cho ngươi rồi sao? Còn không mau mau hồi phủ chuẩn bị hành trang, sáng sớm ngày mai còn lên đường, đem quân đội bị ngươi vứt bỏ ở dưới chân núi băng thiên tuyết địa dẫn về đi.”

“Binh lính đều đã trưởng thành, mấy năm nay đường về kinh đi chưa được mười thì cũng được tám lần, Bệ hạ còn lo bọn họ lạc đường?” Đại tướng quân bày ra vẻ mặt oán giận “Ngươi rất xem thường lính của ta”.

“Là thánh chỉ, mấu chốt là thánh chỉ!” Hoàng đế xúc động muốn ngẩng mặt lên trời gào to, phát điên nói, “Không có thánh chỉ, ngươi dám rút quân?”

Đối với chất vấn của Hoàng đế, Đại tướng quân biểu hiện dị thường trấn định, “Không có thánh chỉ, ta vẫn về kinh thì sao?”

“…” Hoàng đế im lặng nguyền rủa mười tám đời tổ tông của Ninh Bất Tịch, nghẹn uất nặn ra một câu, “Vậy ngươi còn quay về kinh thỉnh chỉ cái gì? Trực tiếp dẫn quân của ngươi trở về không phải được rồi sao?”

Tốc độ hành quân của quân đội về kinh thành khá chậm, nếu Ninh Bất Tịch đi cùng bọn họ thì sẽ không có khả năng về đến kinh thành nhanh như vậy, khi đó y sẽ có thêm vài ngày sống thanh tịnh, Hoàng đế ở trong lòng âm thầm nén giận mong Ninh Bất Tịch sớm cút đi.

“Chung quy cũng phải có cái gọi là hình thức phải không?” Mắt thấy Hoàng đế hoàn toàn không có ý cãi nhau với hắn, Đại tướng quân cũng không miễn cưỡng, thoải mái đem hai tay gối lên đầu, “Ta không nói tiếng nào mà dẫn đại quân về thẳng kinh thành, nếu lỡ hù tới ngươi hay những Phiên vương kia, xảy ra chuyện gì thật sự rất khó nói.”

Hoàng đế tức giận: “Ngươi cũng biết? Nếu đình nghị [1] rút quân không được thông qua, thì sẽ thế nào?”

[1] đình nghị: nghị luận trong triều

“Không thế nào.” Đại tướng quân vô tâm vô phế nói, “Ta tính nếu hôm nay đình nghị không được thông qua, lúc bãi triều ta sẽ nói cho ngươi biết đại quân đã trên đường về kinh, như vậy thì ngày mai Bệ hạ nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khiến đình nghị được thông qua.”

Hoàng đế chán nản, súyt nữa đá Đại tướng quân một cú rớt xuống long sàng, “Khốn kiếp.”

Nghĩ tới mười năm nay, vì Ninh Bất Tịch mà thu dọn vô số cục diện rối rắm, Hoàng đế càng nghĩ càng buồn bực, tên này rõ ràng là sinh tử chi giao với Phụng Thiên, tại sao kề vai chiến đấu mười mấy năm mà một chút tiến bộ cũng không có, luôn ra nan đề làm khó y.

Đang lúc sầu muộn, Đại tướng quân đã vươn cánh tay ra, đem Hoàng đế ôm vào trong lòng, hạ giọng nói, “Mẫn Vương âm thầm phái người cướp lương vận của Tiết gia, quân lương không chống đỡ được mấy ngày, Phụng Thiên lại bị thương cho nên ta quay về kinh trước sắp xếp chuyện biên cảnh, chỉ phái một tiểu đội bố trí nghi binh, chuyện tổn hại ba nghìn quân chỉ là ngụy trang, đại quân đã rời khỏi Thiên Sơn trước, cũng đã bắt đầu rút quân.”

Hoàng đế nghe xong cả kinh, giọng hơi cao, “Phụng Thiên bị thương?”

“Suỵt!” Ninh Bất Tịch lấy tay bụm miệng Hoàng đế, “Phụng Thiên nói trong Triêu Dương Điện mật thám rất nhiều, bảo ta đừng nói chuyện này cho ngươi.”

Hoàng đế tâm loạn như ma, im lặng áp chế lo lắng trong lòng, ra vẻ bình thản nhỏ giọng hỏi, “Bị thương có nặng hay không?”

“Xuất trận không cẩn thận bị loạn tiễn bắn trúng vai trái, quân y nói không thương tổn đến gân cốt, nghỉ ngơi ba tháng có thể khỏi hẳn.”

Hoàng đế nghe vậy ngầm thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ với chính trực của Ninh đại tướng quân bắn tới, đáy lòng không khỏi có chút sợ hãi, có phải hắn nhìn ra cái gì hay không?

Quả nhiên, Ninh Bất Tịch trên dưới quan sát kỹ Hoàng đế đã sớm khôi phục lại lạnh nhạt như xưa, trầm tư mở miệng, “Bệ hạ từ trước đến nay đối với người trong quân ta rất thờ ơ, hôm nay sao lại phá lệ để ý đến Phụng Thiên?”

Hoàng đế bị ánh mắt tra xét của hắn nhìn vô cùng không thoải mái, kéo lại cẩm bị [2] bị trượt xuống, cẩn thận mở miệng, “Phụng Thiên không chỉ là hảo hữu của ngươi, còn là quân sư của Xích Diễm quân, nhiều năm qua vì bảo vệ Trung Châu mà lập ra vô số công lao hiển hách, hắn bị thương Trẫm không nên quan tâm một chút?”

[2] áo ngủ bằng gấm

Ninh Bất Tịch không nói gì, vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, trong lòng lại có một cảm giác quái dị không hiểu được, trầm ngâm trong chốc lát, liền nhớ lại một chuyện xưa.

Ba năm trước đây, ở biên cảnh xung đột với Bắc Di hắn không cẩn thận trúng phải ám toán, trường mâu dài ba thước cơ hồ đâm xuyên ngực hắn, quân y thúc thủ vô sách, Phụng Thiên đành phải khẩn cấp đưa hắn trở lại kinh thành, ngự y hao tốn vô số tinh lực cùng bao nhiêu dược liệu đặc hữu trong cung đình mới có thể đem hắn từ Quỷ Môn quan kéo về.

Lúc ấy tin tức Trấn quốc Đại tướng quân bị thương nặng thập tử nhất sinh truyền khắp triều đình và dân gian, sáu Phiên vương vui mừng khôn xiết, làm ra không ít động tĩnh, Hoàng đế bận ngập đầu thiếu chút nữa phải phân thân ra mới giải quyết được, đành phải đem Đại tướng quân ném sang một bên, chờ hắn từ trong hôn mê tỉnh lại qua ba ngày, mới có thời gian về tẩm cung thăm hắn.

Nhưng đáng hận nhất chính là, Hoàng đế nhìn thấy hắn câu nói đầu tiên không phải là hỏi thăm bệnh tình, cũng không phải an ủi, chỉ là vỗ vỗ bàn tay vô lực của Đại tướng quân nói, “Ngoan ngoãn ở lại Triêu Dương Điện dưỡng thương.”

Nói xong, sửa sang lại long bào không có một chút nếp nhăn, chuẩn bị xuất môn.

“Chờ một chút.” Đại tướng quân mang bệnh nên phá lệ khó hầu hạ, nhịn không được gây khó dễ, “Cứ như vậy mà đi?”

“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ chờ ngươi mở miệng nói, “Ngoan ngoãn leo lên giường để cho ta thượng” sao, chẳng phải tốt nhất là Trẫm nên bảo ngươi dưỡng bệnh sao?”

“…” Người bị thương trầm mặc.

Hoàng đế tức giận nói: “Ngươi đặt tay lên lương tâm xem, lúc thấy Trẫm, ngươi có muốn lập tức nói ngay câu này không.”

“Ách ~” Đại tướng quân trời sinh thẳng tính, lặng đi một lúc, rồi không chút thoái thác thừa nhận, “Bệ hạ thật sự rất hiểu vi thần!”

Nhớ tới ngày đó, Hoàng đế cũng không có hỏi hắn “Bị thương có nặng hay không?” Cũng không có ngoan ngoãn nằm ở trên giường để cho hắn muốn làm gì thì làm, Đại tướng quân nhất thời tức giận bất bình, thề phải đem phần bị thương ba năm trước làm cho bỏ tức.

“Ngoan, trời còn chưa sáng.” Bàn tay to tà ác dễ dàng cạy mở mười ngón tay nắm chết góc chăn của Hoàng đế, “Trước lúc lâm triều, hẳn là còn làm vài lần được.”

“A, không…” Hoàng đế ở trong lòng kháng nghị, cho ngươi làm đến lúc lâm triều, Trẫm còn đi được sao?

Trên sườn núi hoang vùng ngoại ô, các chồi non đã bắt đầu nảy mầm, người đi đường vào lúc sáng sớm còn có thể cảm nhận được hàn ý đặc biệt của đầu xuân.

Xích Diễm quân của Ninh Bất Tịch, chính là vào lúc đầu xuân sáng sớm se lạnh này, về tới kinh thành Trung Châu.

Quân đội bôn ba suốt một tháng, đương nhiên tác phong không còn nghiêm chỉnh, nhưng một nhóm binh sĩ tay cầm trường mâu bạc cùng khiên đồng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cùng ngẩng đầu hành quân không sợ gió rét lạnh, khiến cho quân đội này dù mệt mỏi vạn phần nhưng vẫn có năng lực uy hiếp như cũ.

Đại quân hành quân một hàng dài, chậm rãi, trùng điệp không dứt.

Bách tính nơi đây đã sớm thành thói quen, yên lặng từ trong nhà bếp mang cháo cùng bánh bao tới đưa cho các binh sĩ đã lâu không ăn được thức ăn nóng.

Các binh sĩ cũng không cự tuyệt, gật đầu tiếp nhận, uống xong dòng cháo loãng ấm áp lại lần lượt chuyền bát không xuống dưới, cho đến khi trở lại trong tay người đưa cơm, trong bát thường có thêm một hay hai đồng tiền.

Hoàng đế cùng Đàn Kiếm hai người lén xuất cung, giờ phút này đang an vị trước cửa sổ ở quán trà bắt mắt nhất, cùng đợi Xích Diễm quân từ xa đi tới.

Chỉ thấy trong đội ngũ đi đầu, Phó Thống soái kiêm quân sư —— Phụng Thiên thân mặc áo bào bạch y, mang theo nụ cười ấm áp ngồi ngay ngắn trên tuấn mã Tảo Hồng, nếu như đem tay phải đang kéo dây cương của y đổi thành tay cầm chiết phiết giấu trong vạt áo mà nói…, rất dễ nhận ra kiểu thư sinh mà đêm Nguyên tiêu Ninh đại tướng quân giả dạng, là lấy nguyên mẫu từ ai.

Hoàng đế có vẻ vô cùng lo lắng, ánh mắt dừng trên vai trái Phụng Thiên, do hướng nhìn từ trên xuống nên không thể nhìn ra thương thế của đối phương như thế nào, nhưng thấy Phụng Thiên mặc bạch y như ngày thường, có lẽ miệng vết thương đã khép lại rồi.

Không biết là do ánh mắt quan tâm quá mức rõ ràng, hay là đã sớm hẹn sẵn, bạch y nhân ngồi trên lưng ngựa cũng cùng lúc nhìn về phía Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai trà lâu, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa ái ý nhàn nhạt.

Dường như cảm nhận được lo lắng trong lòng Hoàng đế, Phụng Thiên nhẹ lắc đầu, chỉ chỉ lên vai trái, ý bảo miệng vết thương vô ngại.

Hoàng đế rốt cục đã yên tâm, trong một thoáng hiện ra biểu tình ngày thường căn bản không xuất hiện trước mặt người khác, dường như đang ngượng ngùng mỉm cười.

Lúc này Tảo Hồng đã thong thả đi ngang quán trà, Phụng Thiên nắm chắc thời gian ra dấu hiệu, ý bảo Hoàng đế buổi trưa gặp ở chỗ cũ.

Hoàng đế gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bạch y nhân có chút luyến tiếc thu hồi ánh nhìn thương yêu, thúc ngựa phi nhanh về phía trước.

Ở phía trước, Ninh đại tướng quân một thân thường phục đứng ở đầu đường, nghênh đón hảo huynh đệ cùng thủ hạ một tháng không gặp mặt.

Hoàng đế đối với chuyện hai hảo hữu gặp lại nhau ôn chuyện xưa không có gì hứng thú, người muốn thấy đã được nhìn thấy, chuyện lo lắng cũng đã có tin tức, liền gọi tiểu nhị mang thức ăn lên, lúc y chuồn ra khỏi cung còn chưa dùng điểm tâm nha!

Điểm hết món ăn, thấy Đàn Kiếm vẫn ngơ ngác đứng trước cửa sổ, liền gọi hắn vào ngồi cùng nhau ăn điểm tâm, để tránh đứng ở cửa sổ quá lâu sẽ bị Ninh đại tướng quân mắt sắc phát hiện lại đây chào hỏi.

Nghe lời ngồi xuống đối diện Hoàng đế, Đàn Kiếm không yên lòng cầm thìa lên, cháo cùng bánh quẩy trước mặt đang tỏa từng luồng hơi nóng, phát ra hương vị mê người, nhưng tâm tư thiếu niên lại không đặt trên thức ăn, vẫn chấp nhất nhìn bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng trộm dò xét Hoàng đế vài lần, hiển nhiên có chút tò mò với quan hệ của Hoàng đế và Phụng Thiên.

Hoàng đế cũng không giải thích, một bên húp cháo một bên mỉm cười thưởng thức thiếu niên đang đấu tranh nội tâm.

Đàn Kiếm tuy còn nhỏ nhưng đã trải qua nhiều chuyện, bởi vậy ông cụ non này từ trước đến nay luôn hiểu rõ, đối với vấn đề muốn biết nhưng không thể hỏi, bình thường luôn áp chế lòng hiếu kỳ, không dò hỏi.

Nhưng biểu hiện lần này của Hoàng đế, hoàn toàn bất đồng với những lúc tươi cười khác, thật sự làm hắn phi thường khó hiểu, phải biết rằng Phụng Thiên chính là sinh tử chi giao của Ninh Bất Tịch, hai người quen biết nhau gần mười lăm năm, mười năm trước lại cùng nhau khởi binh tạo phản, chỉ huy thẳng đến kinh thành.

Tuy rằng ngày thường luôn bày ra nụ cười ôn hòa, cũng chưa từng được triều đình sắc phong, nhưng dù là đám Phiên vương hay là Bắc Nguỵ Nam Tề, đều không ai dám khinh thường người đứng thứ hai Xích Diễm quân này.

Ninh Bất Tịch xuất thân giang hồ, đối với chuyện hành quân đánh giặc, nói cho cùng cũng không có chuyên môn, hắn sở dĩ mười năm bất khả chiến bại, không thể bỏ qua công lao Phụng Thiên.

Có thể nói không có Ninh Bất Tịch thì Xích Diễm quân sẽ không ra đời, nhưng không có Phụng Thiên thì Xích Diễm quân sẽ không tồn tại được lâu dài.

Mà Hoàng đế, sao lại cùng một người như vậy vượt quá giao tình bình thường?

Thậm chí trong lúc trao đổi ánh mắt cũng có thể thấy được, mức độ thân mật của Hoàng đế và Phụng Thiên còn thắng cả Ninh đại tướng quân.

Đây là một loại cảm tình sâu xa, tín nhiệm lẫn nhau, quan tâm tương cứu trong lúc gặp hoạn nạn.

So với sự phòng bị thỉnh thoảng dành cho Ninh đại tướng quân, hoàn toàn khác biệt. Kinh thành hướng về sườn núi phía nam, mặt đối mặt với rừng tùng cao lớn, từ xa xa nhìn lại, bức màn xanh đậm rậm rạp kia luôn khiến tâm thần kẻ đói khổ lạnh lẽo trong mùa đông rung động.

Kinh thành hướng về sườn núi phía nam, mặt đối mặt với rừng tùng cao lớn, từ xa xa nhìn lại, bức màn xanh đậm rậm rạp kia luôn khiến tâm thần kẻ đói khổ lạnh lẽo trong mùa đông rung động.

Trong rừng tùng có một dòng thác nhỏ đổ xuống, nước suối trong suốt, đàn cá lội dạo chơi, không cần dùng lưới, lấy tay cho vào trong nước cũng dễ dàng bắt được một con, thêm muối với nướng chín bảy phần, là có thể nếm được mỹ vị thiên hạ.

Bởi vì có suối cá này tồn tại, dòng suối nhỏ sâu trong rừng tùng này, đã trở thành nơi nô đùa của Hoàng đế lúc chuồn ra khỏi Hoàng cung chơi lúc còn bé.

Khi tìm được cây tùng cao nhất nơi này không khỏi có chút hoài niệm, quả nhiên đã thấy Phụng Thiên đốt lửa, đang nhàn nhã ngồi dựa vào cây, chờ Hoàng đế đến bắt cá nướng.

Hoàng đế cũng không từ chối, vén tay áo lên đứng bên bờ suối, tập trung nhìn dòng suối mang theo chút hàn ý đầu xuân, đợi đàn cá vẫy đuôi bơi qua, chọn những con to nhất, ra tay nhanh như chớp, bắt được mấy con ném lên bờ.

Dưới tàng cây, Phụng Thiên đã sớm đốt lửa, bởi vì vai trái bị thương, chuyện mổ bụng làm cá vẫn giao cho Hoàng đế.

Rất nhanh, cành tùng xuyên cá nhanh chóng được đặt lên lửa.

Hoàng đế cùng Phụng Thiên hai người sóng vai ngồi, vừa chờ cá nướng chín, vừa trò chuyện giết thời gian.

Phụng Thiên đại khái kể lại tình hình một năm nay tác chiến Bắc Di, giọng hắn dịu dàng, tài ăn nói cũng rất tốt, Hoàng đế nghe đến mãi không dứt ra được.

Nhiều năm sống trong thâm cung, Hoàng đế cả ngày cùng nhóm triều thần Phiên vương lục đục với nhau, đã bắt đầu nảy sinh chán ghét, cảm thấy ra ngoài giang hồ cũng tốt, da ngựa bọc thây cũng được, còn đỡ hơn ở trong triều bị khinh bỉ.

Trở mình nướng phần còn lại con cá, vừa quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cưng chiều của Phụng Thiên, Hoàng đế lại cười ảm đạm.

Nói xong chiến cuộc, ánh mắt bạch y nhân vẫn ôn hòa như trước, ngữ khí lại mang theo ý trách cứ rất nhỏ, “Mấy tháng không gặp, Bệ hạ có vẻ gầy đi nhiều? Ngày thường đấu với đám Phiên vương coi như xong, còn phải tổn hao tinh thần đi khi dễ A Tịch?”

Hoàng đế nguyên bản đang trầm ngâm. Đang hồi tưởng lại khoảng thời gian tốt đẹp khi còn nhỏ, nghe được lời trách cứ của Phụng Thiên nhất thời rất bất bình, kháng nghị nói,”Ngươi rất bất công, bình thường rõ ràng là Ninh Bất Tịch khi dễ Trẫm, ngươi cũng không phải không biết.”

Mỉm cười nhìn Hoàng đế hiếm khi lộ vẻ khó chịu, Phụng Thiên hài hước hỏi, “Vậy xin hỏi Bệ hạ, là ai thầm sai khiến tiểu quỷ Đàn Kiếm kia nơi nơi gây phiền phức cho A Tịch? Là ai nhiều lần giựt giây tiểu quỷ kia tranh thức ăn với Đại tướng quân, làm hại người ta mười bữa ăn ngự thiện, chín bữa ăn ăn không no?”

Ngừng lại một chút, tiếp tục nói, “Là ai lúc nửa đêm năm lần bảy lượt đem người ngủ say bên cạnh đá một lăn xuống long sàn, làm hại Đại tướng quân chúng ta sáng sớm đứng duyệt binh liên tiếp ngủ gà ngủ gật?

Rồi lại nói ba năm trước đây, tuy vết thương A Tịch khiến cho quân y thúc thủ, nhưng chỉ cần một viên Phục linh hoàn là có thể giúp hắn từ trong hôn mê tỉnh lại. Kết quả ngự y cố ý không dùng phương pháp đơn giản nhất, lại đi châm cứu rồi thuốc thang giằng co suốt ba ngày, mới khiến Đại tướng quân có cơ hội thoát khỏi hôn mê. Tỉnh lại thì thôi, lấy thể lực A Tịch không ngoài một tháng đã có thể sinh long hoạt hổ, kết quả hắn lại phải nằm ở trên giường bệnh hơn bốn ngươi ngày. Chuyện này Bệ hạ giải thích thế nào?”

Hoàng đế cười gượng hai tiếng, đối với hành động của mình cũng không phủ nhận.

Chỉ là ngạc nhiên hỏi, “Làm sao ngươi biết chuyện này?”

Phụng Thiên cầm lấy hai con cá đã nướng xong, đưa một con cho Hoàng đế, cũng không thừa nước đục thả câu, một bên rắc muối một bên giải thích, “Phục linh hoàn thì không cần nói, chính là thứ ta cùng ngự y nghiên cứu chế ra năm đó. Còn chuyện ăn cơm, A Tịch mỗi khi rời khỏi cung, đối với thức ăn lúc ta nhàm chán thử làm ra đều có thể nuốt trôi, là đủ biết y đói bụng đến trình độ nào!”

Nhớ tới lúc bảy tuổi được hưởng qua trù nghệ đáng sợ của Phụng Thiên, tuy rằng chuyện đã cách đây hai mươi năm, nhưng khi Hoàng đế nhớ lại vẫn cảm thấy dạ dày quặn lên một trận, làm mất cả khẩu vị cá ngon mới nướng trước mặt.

“Có một hôm đổi quân giày luyện binh thì trong lúc vô ý ta nhìn thấy trên đầu gối A Tịch có không ít vết bầm, lấy thân thủ của hắn, số người trên thiên hạ có thể gây thương tích cho hắn cực nhỏ, liền nhất thời tò mò hỏi hắn vết bầm này ở đâu ra? Hắn đáp lúc ngủ không cẩn thận ngã xuống giường.

Nhưng theo ta được biết, tướng ngủ A Tịch xưa nay rất tốt, lúc hành quân ngủ ngoài trời, thường ngủ yên một đêm, ngay cả xoay người cũng không có, sao lại ngủ trên giường mà rớt xuống?”

“Này, Trẫm nhất thời lỡ tay… lỡ chân đá người một cái cũng là bình thường nha!”

Cắn một miếng cá trong tay, Hoàng đế kiên quyết không chịu thừa nhận là vì trút căm phẫn, cố ý trong lúc Ninh đại tướng quân ngủ say đạp xuống đất đất.

Phụng Thiên rắc thêm muối vào con cá trong tay Hoàng đế, ý cười dạt dào,”Ta còn nhớ, lúc nhỏ Bệ hạ có thói quen lúc ngủ say sẽ dùng cả chân tay ôm chặt lấy gối hay người bên cạnh mà ngủ đến hừng đông, từ khi nào thì biến hóa thành thói quen này?”

Hoàng đế thẹn quá hoá giận: “Trẫm đã trưởng thành, một số tập tính đương nhiên sẽ đổi.” Vẫn căm giận, “Dù sao ngươi chính là thiên vị tên Ninh Bất Tịch kia.”

Phụng Thiên bật cười, cơ hồ theo quan tính đưa tay tới, giống như lúc còn trẻ hay xoa xoa đầu Hoàng đế tỏ vẻ an ủi, lại nhớ tới đối phương giờ đã là đại nam nhân 27 tuổi, hành vi này rất không ổn, liền rút tay lại.

Hoàng đế nhìn thấy Phụng Thiên theo quán tính đưa tay lại đây, lại nửa đường rụt trở về, trong mắt hiện lên một thoáng thất vọng. Lại thấy hắn thu hồi hài hước, đổi về nét mặt nghiêm túc ôn hòa, cũng ngồi nghiêm chỉnh theo.

Phụng Thiên nói: “Bệ hạ từ nhỏ đã thích náo nhiệt, ăn không thích ăn một mình, ngủ không thích ngủ một mình, nhưng khổ nỗi phi tần trong cung này người nào người nấy lai lịch khả nghi, không thể thân cận, hiện tại A Tịch cùng ngươi ăn cùng ngươi ngủ, không tốt sao?”

Hoàng đế bĩu môi, nhớ tới hành động thường ngày của Ninh đại tướng quân, lại nhìn ánh mắt đơn thuần ấm áp của Phụng Thiên, thật sự rất muốn ngẩng đầu hỏi ông trời!

Chẳng lẽ y phải kể rõ ràng rành mạch với Phụng Thiên đủ loại việc ác mà Ninh Bất Tịch làm? Tuy rằng từ nhỏ lớn lên cùng Phụng Thiên, nhưng cũng không đến mức thân mật khắng khít đến nước này.

“Trẫm đã biết.” Hoàng đế ủ rũ chuyển đề tài, “Chuyện có trinh thám ẩn nấp khắp nơi trong quân sao rồi?”

Phụng Thiên từ trong lòng lấy ra mấy phần danh sách: “Trước mắt đã tra ra được mật thám mà Bắc Di cùng Mẫn Vương phái tới, phương diện còn lại, còn đợi điều tra chứng minh.”

Hoàng đế tiếp nhận danh sách, nhìn thoáng qua, nhưng thấy tên người chi chít liền thở dài một hơi, “Rốt cuộc còn có ai mà không bị danh lợi hấp dẫn.”

Phụng Thiên đồng dạng ảm đạm: “Thịt để người ăn, năm đó còn cùng nhau gặm rễ cây làm thức ăn có thể phó thác sau lưng cho nhau, hôm nay cẩm y ngọc thực, trái lại lập trường dao động.”

Dừng một chút, lại nói, “Xin Bệ hạ đừng nóng vội, có lẽ những người này là nhất thời bị mê hoặc. Suy cho cùng đều là huynh đệ sinh tử của A Tịch, nhiều năm làm loạn cùng nhau, mạo muội xử trí, ngay cả nét mặt A Tịch cũng nhận ra, trong lòng cũng không phải không hiểu.”

Hoàng đế gật đầu, bất ngờ nhìn thấy vị trí thủ lĩnh trinh thám Bắc Nguỵ đầu danh sách Trình Kỳ Minh, đó là người một tay nuôi dưỡng Ninh đại tướng quân, vì thế lần thứ hai thở dài sâu sắc.

Mùi vị cá nướng trong suối chưa từng biến hóa, cũng giống như Phụng Thiên vĩnh viễn duy trì ôn hòa, nhưng Hoàng đế vẫn sâu sắc cảm nhận được, theo thời gian trôi đi, có rất nhiều thứ cho dù bản chất bên trong vẫn tồn tại như trước, nhưng bên ngoài đã sớm bị tàn phá không chịu nổi.

Hoàng đế hầu như mang theo một bụng tâm tình một mình hồi cung.

Mặt trời đã lên cao, thời gian náo nhiệt chợ sáng đã chấm dứt, không phải chen lấn trong chợ nữa, Hoàng đế đi giữa đám người, nghe thanh âm nhóm tiểu thương không ngừng mời chào sinh ý, cùng những người đi đường thỉnh thoảng đứng trước quầy hàng cò kè mặc cả.

Tuy rằng chiến tranh phương xa vừa dập tắt, mất mùa cũng chưa hoàn toàn chấm dứt, nhưng ở kinh thành, dưới chân thiên tử, ít nhất đã không còn cảnh tượng tiêu điều người người chết đói như mười năm trước, điều này làm cho Hoàng đế có chút an lòng.

Trẫm lo lắng hết lòng mười năm, che dấu ẩn nấp, buông bỏ tự do của mình để đổi lấy tất cả chuyện này, vẫn rất đáng giá.

Phía trước, nhìn Hoàng Thành xa xa, Hoàng đế nhìn nhà giam vây khốn mình hơn mười năm, tuy rằng tận đáy lòng không muốn trở về, nhưng chung quy không thể ngừng cước bộ bước về phía trước.

Thành cung cách đó không xa, có hai người sóng vai đi tới, một người trong đó Hoàng đế nhìn có chút quen mắt, tên còn lại bởi vì đứng ở chỗ tối, hình dáng có chút mơ hồ, nhưng nhìn thấy nụ cười như ánh nắng mặt trời kia, lại thêm lông mày khóe mắt cùng Nam Tề Hoàng đế Mộ Dung Tần nhiều năm trước gặp qua lại giống nhau đến bảy phần.

Trong lòng Hoàng đế rùng mình, đại khái đã đoán được người này hẳn là Nhàn tản Vương gia nổi danh nhất Nam Tề —— Mộ Dung Hồng.

Chuyện Mộ Dung Hồng cố ý kết giao với Mẫn Vương, Hoàng đế đã sớm có tin tức, luôn âm thầm cho người quấy rối, thấy bọn họ chưa làm ra động thái gì lớn, cũng tạm thời xem nhẹ, dù sao trên danh nghĩa, Mẫn Vương còn đang chống lại di tộc phía Bắc.

Thành cung, Mẫn Vương thế tử Yến Mông đang bất mãn nhìn Mộ Dung vương gia, “Mật thám ở chỗ Ninh Bất Tịch là do ta hao tâm tổn trí sắp xếp năm năm a, hiện giờ toàn bộ đã bị bại lộ, lần mua bán này thật sự rất lớn! Thật không những không đạt tới mục tiêu dự định, còn rơi vào tình trạng mất hết cả vốn lẫn lời, ở chỗ Phụ vương, ta lại làm không tốt công đạo.”

Mộ Dung Hồng cười đến sáng lạn: “Thế tử yên tâm, ván cờ đã sớm ở trong lòng bàn tay Hoàng huynh ta, khi nào cần thì bỏ một con, nửa điểm cũng không được sai sót, vì không được để tên Phụng Thiên thông minh khôn khéo sinh nghi, chẳng những nhóm trinh thám Thế tử cần lộ cái đuôi ra, bên phía Bắc Di cùng Tiết gia cũng không thể buông tha.”

“Bắc Di còn dễ, sau mấy trận trận đánh Phụng Thiên đã có thể phát hiện không ít mật thám, nhưng còn Tiết gia, tên Tiết Khải Chi kia giống như quỷ, ngoài mặt không giúp đỡ ai, ỷ vào nhà bọn họ có tiền thầm mua chuộc không ít người, chưa tới thời điểm quan trọng là kiên quyết không sử dụng, nếu muốn người của bọn họ tự động lòi đuôi so ra còn khó hơn lên trời. Chỉ sợ cũng chỉ có chúng ta giúp hắn tạo ra mấy trinh thám.”

Mộ Dung Hồng trầm ngâm trong chốc lát, lắc đầu, “Không thể, nếu muốn được việc, điều kiện tiên quyết là phải tiếp cận chân thật, càng chân thật càng không dễ hiểu rõ, chỉ có đem toàn bộ câu chuyện xâu thành chuỗi, phát triển đến một phương hướng, kế hoạch này mới có thể thành công.”

Yến thế tử không có sở trường tuỳ cơ ứng biến, nghe được nửa hiểu nửa không, giả bộ gật đầu, lập tức nhớ tới một chuyện, bất mãn nói, “Vậy ngươi là người Nam Tề ni? Bắc Di, Nam Tề, hơn nữa còn có Yến gia ta trinh thám bị bại lộ, cho dù không có Tiết gia, đã đủ thỏa mãn chưa! Chỉ sợ Mộ Dung vương gia đến lúc đó lại luyến tiếc quân cờ nhà các ngươi.”

Mộ Dung Hồng nghe vậy cũng không tức giận, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như trước nói, “Xá bất đắc hài tử sáo bất trụ lang[1], điểm ấy Mộ Dung gia ta so với bất kỳ ai khác hiểu rất rõ, Thế tử yên tâm, Bổn vương chính là có hoàng mạng trong người, Hoàng huynh còn đang ở Nam Tề chờ ta mắc lỗi đây, sao ta có thể huynh ấy thõa mãn?”

[1] Xá bất đắc hài tử sáo bất trụ lang: Muốn bắt được sói thì không ngần ngại vứt bỏ con nhỏ ~ muốn đạt được mục đích thì phải trả giá đắt.

Yến Mông sớm đã nghe thấy trong hoàng tộc Nam Tề đang lục đục nội bộ với nhau, lại được nghe Mộ Dung Hồng lần nữa vỗ ngực cam đoan, liền an tâm. Vì vậy cáo từ một tiếng rồi rời đi.

Lại nói đến Hoàng đế vốn đang do dự có nên tiến lên nghe trộm đoạn đối thoại của hai người hay không, nhưng băn khoăn chuyện nhiều năm trước xảo ngộ Mộ Dung Tần ở ngoài cung, hai người không biết thân phận chân chính của đối phương mà xuống tay kết quả là không phân thắng bại, mà thân thủ Mộ Dung Hồng trước mắt còn không rõ, cho nên cũng không dám mạo muội tiến lên.

Do dự lần này, đã làm mất đi cơ hội tốt phát hiện âm mưu của Nam Tề Hoàng đế, sau này khi đối chiếu manh mối phát hiện, cũng đã đã trễ.

Trở lại trong cung, ngoài ý muốn nhìn thấy Ninh Bất Tịch cùng Đàn Kiếm hai người đang không kiên nhẫn chờ y cùng ăn cơm.

Hoàng đế cảm thấy có chút kỳ quái, Đàn Kiếm thì không tính, Xích Diễm quân hôm nay quay về, Ninh Bất Tịch kết thúc quân vụ, chiếu theo tình hình ngày xưa, lúc này phải hảo hảo hội họp cùng các huynh đệ trong quân mới đúng, sao lại chạy tới đây chờ thiếu niên cướp miếng ăn cùng hắn?

Ngự thiện từng món từng món được đưa lên thiện bàn, đối diện với vẻ mặt ngưng trọng như trước của hai người, cũng không còn tâm tình đùa cợt.

Hoàng đế lập tức biết nhất định có đại sự phát sinh, trầm giọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ninh Bất Tịch nghiêm túc nhìn Hoàng đế, lập tức muốn biết nguyên nhân Hoàng đế vô cớ xuất cung, nhưng trước mắt đại sự càng làm trọng, ra ý bảo Đàn Kiếm đem tin tức mới nhất bọn họ thu được nói ra trước.

Sắc mặt thiếu niên rất khó nhìn: “Mộ Dung Tần ở biên cảnh Nam Tề tập kết mười vạn đại quân, lương thực quân lương cuồn cuộn không dứt, từ quốc nội vận chuyển ra đã bảy ngày, tuy rằng luôn án binh bất động, nhưng chờ chiến thời vận đến, khi nào sẽ khai chiến còn chưa biết!”

Hoàng đế cả kinh, cẩn thận tính thời gian, “Nam Tề nhậm chức quân vương ——Huynh trưởng của Mộ Dung Tần là Mộ Dung Địch sụp đổ bất quá mới hai năm, chưa đủ quốc tang ba năm, Mộ Dung Tần dám mạo hiểm không e dè tự tiện xuất binh?”

Đàn Kiếm gật đầu, nhớ tới Mộ Dung Tần suốt ngày mặt âm trầm, nhất thời thấy lạnh cả sống lưng. Ngoan cường đem cảm giác chán ghét đè ép xuống, mở miệng xin phép, “Thế cục trước mắt không rõ, vi thần nhất định phải trở lại Nam Tề lần thứ hai thám thính tin tức, việc trong triều, tạm thời không thể giúp Bệ hạ.”

Hoàng đế vuốt cằm: “Chuyện này không phải nhỏ, ngươi cần phải hết sức cẩn thận, hết thảy lấy an toàn bản thân làm trọng, thám thính được tin tức phải tức khắc trở về, không được tiếp tục can thiệp sự vụ hoàng gia Mộ thị.”

Ngẩng đầu tự tin cười, trong mắt thiếu niên lộ vẻ sắc sảo, “Bệ hạ yên tâm, thần từng ở Nam Tề ba năm, lần này nhất định không làm nhục sứ mệnh.”

“Thế cục như thế, gấp cũng vô dụng, ngươi ăn cơm xong rồi trở về! Sáng sớm khởi hành, không cần chạy trong đêm.” Nhớ tới vừa nãy nhìn thấy Mộ Dung Hồng, Hoàng đế ở trong lòng tính toán khả năng bắt hắn để đàm phán với Mộ Dung Tần.

Đàn Kiếm tuân mệnh ngồi xuống, đưa tay cướp đi dĩa móng heo yêu thích nhất trước mặt Ninh Bất Tịch, miệt mài ăn ngốn nghiến.

Ninh đại tướng quân ngơ ngác vươn đũa ra rồi thu hồi lại, còn đắm chìm trong tin tức Đàn Kiếm thật sự từng nằm vùng ở nước địch, bởi vì ngây người quá lâu, món gà bát bảo hắn yêu thích cũng tiến nhập vào trong bụng thiếu niên.

Lúc sau phóng mắt nhìn lại, nơi đũa Đại tướng quân có thể gắp được, chỉ còn lại đậu hủ cải trắng hắn ghét nhất.  >_<

Cho dù biết rõ thế cục trước mắt nguy cấp, Hoàng đế nhìn hai người trước mắt này, ý cười vẫn là không tự chủ được nhuộm lên khóe môi.

Nghĩ đến chuyện thiếu niên sắp phải tới Nam Tề xa xôi mạo hiểm tính mạng, Ninh đại tướng quân nhất thời mềm lòng, cũng chẳng muốn tính toán những chuyện nhỏ nhặt này với hắn, yên lặng gắp cải trắng, đang muốn cho vào trong miệng thì Hoàng đế đối diện gắp một miếng thịt hươu gần chỗ y cho vào trong bát hắn.

Ninh Bất Tịch cũng không khách khí, gắp lên ăn chung với cải trắng.

Hoàng đế liên tục gắp mấy đũa, sau đó rút tay lại, quay đầu đúng lúc đối mắt với Đàn Kiếm, thiếu niên vẻ mặt “Ngươi xem ngươi xem, ta đã nói các ngươi có thông dâm mà! Xem ngươi làm sao phủ nhận?”, diễn cảm đắc ý.

Dở khóc dở cười, Hoàng đế đành phải đồng dạng gắp một món cho Đàn Kiếm.

Thiếu niên dùng đũa gắp lên miếng cải xanh vừa bỏ vào trong bát hắn quơ quơ, tỏ vẻ kháng nghị Hoàng đế bất công.

Ninh đại tướng quân một bên tà tà liếc hắn một cái, an ủi, “Tiểu quỷ, ăn nhiều rau mới cao được, ngươi xem ngươi cùng Bổn tướng quân đoạt đồ ăn mặn hai năm, kết quả vóc dáng hai năm qua chẳng thay đổi chút nào.”

Cả đời Đàn Kiếm hận nhất là bị nhắc tới chiều cao, nghe vậy lập tức biến sắc, nhảy dựng lên vung một quyền vào Đại tướng quân.

Dường như bận tâm Hoàng đế mới dùng được một nữa, hai người rất ăn ý một đường đánh ra ngoài ngự thiện đường.

Bên ngoài nhất thời một mảnh thanh âm binh binh bang bang, Hoàng đế miễn cưỡng cười, trong lòng lại dấy lên một tia bất an rất nhỏ, Mộ Dung Tần là người không đạt được mục đích thề không bỏ qua, hai năm nay tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế sở dĩ không làm ra một tiếng động nào, có lẽ là đang bình ổn quốc nội Nam Tề, hiện tại ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, ra tay sẽ xảy ra chuyện gì, thật sự là rất khó nói.

Hoàng đế sâu sắc hối hận hành động khinh xuất lén rời cung tám năm trước, nếu không xuất cung, cũng sẽ không gặp được Mộ Dung Tần hoang tưởng kia, hiện tại cũng sẽ không gặp cục diện phiền toái này.

Tiếng vang bên ngoài rất nhanh đã yên tĩnh lại, nghĩ thầm thông lệ tiêu cơm thường ngày của hai người đã chấm dứt, một người tiến vào chào tạm biệt Hoàng đế sau đó về nhà ngủ, người kia thì như ngày thường, chào một cái cũng không thèm mà tự động đi vào dục trì Triêu Dương tẩy rửa.



Tuy xuân hàn se lạnh, nhưng mà cây đào được trồng trong Hoàng cung, đã có không ít cây đâm chồi nảy nụ.

Hoa tượng [2] cùng tôi tớ thường xuyên lui tới vườn cây vội vàng hành lễ với Hoàng đế, rồi nhanh chóng tháo xuống vải bố buộc trên cành đào giữ ấm cho mùa đông, bắt đầu xới đất bón phân, chỉ chờ mong đầu xuân hoa đào nở càng thêm sặc sỡ kiều diễm.

[2] người trồng, chăm sóc cây cỏ

Hoàng đế một thân một mình, im lặng đứng dưới tàng cây, nhìn mọi người bận rộn cùng chồi non xanh nhạt lốm đa lốm đốm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn người.

Ninh Bất Tịch và Đàn Kiếm mấy ngày trước đã lần lượt rời kinh, không có thân ảnh của hai người thường xuyên xuất nhập xung quanh, cùng cãi nhau mỗi bữa trên bàn ngự thiên, Hoàng đế cảm giác quanh mình thanh tịnh không ít.

Chỉ là phần thanh tịnh này, cũng để lại một chút di chứng nho nhỏ.

Ví dụ sau khi phê xong một lượng lớn tấu chương, ở trong mắt cung nhân, thời gian Hoàng đế tự hỏi đại sự triều chính ( Trên thực tế chỉ là đơn thuần ngẩn người) so với lúc trước càng nhiều hơn.

Lại như, tới giờ dùng bữa ngự thiện đường nhất định phải đi khắp nơi tìm Bệ hạ.

Thật vất vả tìm được người ở nơi nào đó trong cung, trở về dùng bữa thì Hoàng đế bất quá chỉ ăn qua loa ăn vài miếng, còn lại chỉ có thể bỏ đi.

Liên tiếp mấy ngày như thế, khiến nhóm ngự trù bí mật này đối với tay nghề bản thân nảy sinh hoài nghi nghiêm trọng, đồng thời, thân thiết hoài niệm hai vị dạ dày không đáy làm bạn với Vương mỗi ngày.

Hu hu hu, Ninh đại tướng quân, Đàn Kiếm thống lĩnh, bất luận là ai, các ngươi ít nhất quay về một người đi!

Khi dọn bàn ngự thiện nhìn thức ăn hầu như hoàn toàn không được động vào, cùng tình huống mấy ngày trước chén dĩa bàn ghế hỗn độn, thực sự là một ở trên trời, một ở dưới đất ah! Chẳng lẽ chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, trù nghệ bọn họ luyện mấy thập niên liền thoái hóa đến mức này sao?

Nhóm ngự trù ở dưới đáy lòng yên lặng khóc, bọn họ thật sự bị thái độ dùng bữa qua loa của Bệ hạ đả kích.

Mà đó, cũng chỉ là sự khác biệt trong mắt người ngoài, đối với Hoàng đế vốn chỉ có một mình mà nói, không phải là vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc