[QUYỂN 1] Ý - CON NGƯỜI TÔI

" Sao hôm nay đến muộn thế?"

Vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã nhận được lời nói đầy nghiêm lạnh từ Vu Tư rồi. Bất đắc dĩ thở dài một cái, tôi đóng cửa lại, lon ton chạy đến gần chỗ cậu ta.

Đặt cái cặp xuống, tôi cởi bỏ một cúc áo gần cổ rồi nói:

" Hôm nay lớp tớ diễn kịch học, ra muộn một chút."

Vu Tư từ trên giường ngồi thẳng dậy, hàng lông mày nhướn lên:

" Diễn kịch à? Kịch gì?"

Tôi ngồi xuống giường đệm êm ái, một chút mệt mỏi cũng không còn nữa. Lau đi mồ hôi ở trên trán, tôi không trả lời câu hỏi của Vu Tư mà thay vào đó mè nheo:

" Khoan đã, tớ đói quá."

" Thì sao?"

Tôi hơi bĩu môi, tay ôm ôm bụng, " Vừa học về liền qua đây đó. Cậu có thể đem một ít đồ ăn cho tớ lót bụng không?"

Vu Tư hằn học nhìn tôi, sau đó bất mãn nhảy xuống giường, mắng hai từ rồi mới chịu rời khỏi phòng.

" Phiền phức!"

A...

Rõ ràng tôi là người giúp việc cao cấp có một không hai của cậu ta, vậy mà một chút đối xử yêu thương cũng không có nữa.

Nhận lời làm việc cho Vu Tư có lẽ là một sai lầm của cuộc đời tôi rồi!!!

Hôm nay lớp tôi đã bắt đầu đi vào cái gọi là "diễn kịch". Tổ một diễn trông có vẻ rất ổn, văn bản cũng không quá phức tạp, lời thoại cũng không nhiều cho nên bọn họ dễ dàng qua ải.

Cô giáo giao tiếp công việc cho tổ hai.

Khoảng hai tuần nữa thì tổ tôi mới được lên sàn diễn. Nghĩ tới thôi mà tôi háo hức chịu không nổi rồi. Mặc dù váy viếc gì đó tôi còn chưa chuẩn bị tới đâu cả, nhưng kệ đi, tôi định sẽ qua nhà Như hỏi ý kiến một chút.

Tiện thể thăm Đại Lợi con trai của tôi.

Ngồi nghỉ mệt cũng được năm phút, Vu Tư vẫn chưa mang đồ ăn lên nên tôi tự giác chạy vào phòng vệ sinh, thay bộ đồng phục ra rồi bận cái...bộ y phục bắt mắt kia vào.

Mỗi lần vận y phục hầu gái vào người, tôi giống như bị thôi miên rất sâu ấy. Cứ nhìn ngắm trong gương là không cách nào dứt ra được nữa, chỉ muốn đắm chìm mãi trong cái ảo vọng xa vời đó thôi.

Khi nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, tôi mới sực tỉnh mà lật đật chạy ra ngoài. Vừa mở cửa phòng vệ sinh ra, tôi đã thấy trên bàn học của Vu Tư là cả một mâm cao lương mỹ vị.

Nhìn chúng từ xa, tôi đã nuốt nước bọt không ngừng rồi, bao tử càng được nước réo lên dữ dội.

Vu Tư xoay người, giống như không nghĩ tôi sẽ thay y phục hầu gái nên cậu ta có chút sững sờ, ngây người. Còn tôi thì hai mắt chỉ chăm chăm vào cái mâm cao lương mỹ vị kia, quệt nước dãi, bay tới đó.

Xoa xoa cái bao tử hư đốn, tôi chép miệng:

" Ôi chao, ngon phết ý! Cảm ơn cậu nha Vu Tư."

Tôi thản nhiên kéo cái ghế ngồi xuống, bắt đầu bữa tiệc hoành tráng của mình. Vu Tư đứng bên cạnh lúc này giống hệt một vị quản gia nghiêm nghị ấy, cứ mải nhìn tôi ăn ăn uống uống.

Mà mỗi khi đang ăn thì tôi rất không thích ai nhìn tôi chằm chằm như thế, vì vậy tôi quay qua nói:

" Vu Tư, nếu cậu đói thì có thể ăn cùng nè."

" Đồ ăn của tao, tao thích thì tao ăn. Mày nói cứ như nó là của mày ý."

Tôi chẳng biết vì sao Vu Tư hay cáu như thế nữa. Đành thôi, tôi nhún vai, không thèm đôi co vì chuyện quan trọng hiện tại là lấp đầy bao tử.

Vu Tư cũng không thèm cãi cãi nữa, bắt một cái ghế rồi ngồi sát bên cạnh tôi. Ăn một miếng trứng rán cuộn cơm, tôi nhai chậm rãi để có thể nếm trải hết tư vị đặc biệt của nó.

Mấy món này trước đây tôi còn chưa từng thấy, huống gì là nếm qua chứ? Con nhà giàu đúng là sung sướng ghê cơ!!

Haiz, tôi lại ghen tỵ rồi.

Ăn xong một nửa phần trứng rán cuộn cơm, tôi bỗng thấy có cái món màu đỏ cam, tỉa thành bông hoa nhỏ nhỏ. Cẩn thận đẩy đẩy nó ra một góc, tôi tiếp tục bữa cơm của mình.

" Mày không ăn cà rốt à?" Vu Tư giống như luôn quan sát quá trình tôi ăn ấy.

Tôi vừa mới xúc một muỗng cơm bỏ vào miệng, tạm thời không nói được nên ậm ừ, gật đầu. Vu Tư lại nhìn tôi theo kiểu nghèo còn kén làm tôi phát điên đi được.

Không thích ăn thì không ăn thôi, liên quan gì chứ!!!

Ăn xong hết phần cơm rồi, mấy cái bông hoa nhỏ nhỏ xinh xinh màu đỏ cam kia vẫn còn nguyên xi như cũ. Tôi dùng nĩa xiên qua giữa của bông hoa, rồi đưa sang phía của Vu Tư.

" Vu Tư, ăn này."

Vu Tư bị dí nĩa vào mặt bất ngờ, cậu ta suýt thì quát lên nhưng ngay lập tức bị tôi nhét cả bông hoa vào mồm. Thế mà cũng ngoan ngoãn nhai cho hết.

" Ngon ha? Ăn nữa này."

Tôi lại xiên thêm một bông hoa nữa, đưa về phía Vu Tư. Nhìn cậu ta rất tức giận, tựa như sắp bùng nổ, tôi lại bất đắc dĩ hạ giọng:

" Bỏ đi sẽ phí lắm. Chi bằng Vu Tư ăn đi. A nào."

Tôi vừa a một tiếng giống hệt khi bạn đút cho con nít ăn ấy, Vu Tư cũng tự động biến thành một đứa con nít chính hiệu luôn. Không cau có, không quát tháo, chỉ im lặng ăn hết đống hoa đỏ cam kia.

Xong xuôi, tôi muốn đứng dậy dọn dẹp chén dĩa thì Vu Tư chặn lại, bảo không cần thiết.

" Vậy cậu mang xuống à?"

Vu Tư rất là khinh bỉ nhìn tôi:

" Nhà tao không chỉ có một người hầu."

Khụ...

" Làm việc đi."

Vu Tư ném một cái ánh mắt đến cây chổi ở góc phòng, nhiệm vụ của tôi chính là đi đến đó, cầm chổi rồi bắt đầu công việc.

Gần hai tiếng đồng hồ, tôi đã hoàn tất công việc của mình, kể ra dọn dẹp nhà vệ sinh. May mắn là tôi không bị khiết phích quá nặng, chứ không thì đừng hòng lôi tôi vào đó mà dọn dẹp nhé!!!

Tháo cái tạp dề màu trắng xuống, tôi lau lau tay rồi mắc nó lên giá. Bận nguyên xi bộ y phục hầu gái màu đen bước ra ngoài, tôi thấy Vu Tư đang lấy tập vở tiếng Anh ra đặt lên bàn.

Nhanh chân bước lại gần, tôi chắp hai tay phía sau lưng, cười tủm tỉm:

" Đến giờ học Anh văn rồi hả?"

" Ừ. Lấy ghế ngồi đi."

Ngay lập tức, tôi hý hửng đem ghế cùng cặp đến gần mình. Ngồi xuống ghế, tôi lôi cuốn vở trắng ra cùng với hai cây bút bi đặt lên bàn.

Lần đầu tôi học thêm môn này, lại còn học cùng với Vu Tư nữa. Quan trọng là tôi được học miễn phí. Cứ nghĩ tới cái gì miễn phí là sướng rơn.

Cầm bút lên, tôi ghi ngày tháng năm ở một góc vở. Vu Tư liếc mắt nhìn qua, hừ mũi lạnh nhạt.

" Màu mè!"

Tôi bĩu môi, không chấp.

Vì thói quen viết nhật ký hằng ngày nên bây giờ cứ hễ môn gì, tôi cũng ghi ngày tháng năm hết. Chỉ là một thói quen tốt thôi mà.

" Mày học tiếng Anh ở lớp tốt không vậy?"

Tôi cắn cắn đầu bút, thở dài:

" Cũng tàm tạm. Mấy câu đơn giản thì tớ biết."

" Ví dụ?"

" I am a student."

" Phốc, mày chỉ biết được tới đó thôi à?"

Tôi chớp chớp mắt, quay qua phía Vu Tư, cười mỉm:

" Còn nữa mà. You are a Big Benefit."

Hàng lông mày Vu Tư hơi nhíu lại, hồi lâu thì càng chau chặt hơn. Cậu ta trừng mắt, đập tay xuống bàn:

" Mày nói cái gì thế? Tao là gì?"

Cái đập bàn kia thật mạnh mẽ làm tim tôi nhảy dựng một cái. Liếm liếm môi, tôi chỉ cười trừ cho qua, không nói rõ ý nghĩa của câu nói kia.

Kỳ thực, câu của tôi đơn giản phết ý.

Big là lớn, tương đồng là Đại.

Benefit là lợi ích, tương đồng là Lợi.

You are a Big Benefit = Bạn là Đại Lợi.

Hì hì, còn vế sau nữa thì tôi không cần nói đâu nhỉ?

Vu Tư hình như vẫn còn tức im ỉm, ném cho tôi cái liếc mắt lạnh lẽo. Chúng tôi không giỡn nữa, đúng hơn là tôi không dám giỡn nữa. Qua một lúc, thầy giáo cuối cùng cũng đến.

Khi thầy bước vào, thầy đã đưa mắt nhìn tôi đầu tiên. Sau đó ánh mắt của thầy cứ xoáy sâu lên bộ váy hầu gái của tôi.

Bị thầy nhìn đến nổi gai ốc, tôi bất đắc dĩ vò vò tóc, liếc mắt nhìn Vu Tư. Cứ nghĩ Vu Tư không hiểu ý tôi, ai ngờ cậu ta đã nói:

" Là bạn của em, bạn ấy học chung với chúng ta."

Thầy giáo lúc này mới chịu dời tầm mắt đi chỗ khác, bộ dạng khá là cung kính với Vu Tư. Thầy ngồi ở một bên, tôi vẫn ngồi cạnh Vu Tư, tập trung nghe thầy giảng bài.

Sau đó chúng tôi được giao bài tập.

Chỉ là một số mẫu câu luyện tập thôi. Tôi làm rất nhanh, vì tôi hiểu được thầy dạy cái gì. Nửa tiếng trôi qua, thầy thu bài tập của hai đứa rồi nói:

" Bây giờ chúng ta luyện nói khoảng mười lăm phút."

Luyện nói???

Tôi chớp chớp mắt, hết sức ngây ngốc.

Trước giờ tôi chưa từng nói tiếng Anh quá nhiều, toàn là học ngữ pháp thôi hà. Bây giờ nói bất ngờ như vậy, tôi có hơi ngượng ngùng.

Vu Tư thì có vẻ tự tin lắm, hoàn toàn không lo lắng gì hết.

Thầy đưa ra chủ đề:

" Hãy kể về một người nào đó khiến em thấy mến cho người bạn đối diện nghe."

Ayyguu, đề này khó quá à.

Tôi thầm than trong bụng, mắt liếc liếc Vu Tư. Chắc là cậu ta sẽ chủ động nói trước thôi, mình cứ dựa theo là được.

Ừm, vậy đi!!!

" Oánh tù tì đi. Coi ai nói trước."

Ặc, đồ ác độc!!!

Tôi lén trừng mắt với Vu Tư, nhưng cũng bấm bụng chơi oánh tù tì. Vu Tư ra bao, tôi ra búa.

Hận đời không thấu...

Tôi hít lấy một hơi, trong đầu nghĩ đến Như, và rồi nhìn thẳng vào Vu Tư, chậm rãi nói.

" Hello, I am Y. Today I will tell you about my friend. Her name is Nhu. She is a student. Ừm... She is thirteen years old. I often tell Nhu many things, because she is so friendly and understands what I say. Ò...I like her so much. I hope Nhu and me will be friend forever."

Cuối cùng tôi cũng độc thoại xong rồi!! Hu hu, thật là mừng quá đi. Tôi toàn sử dụng mấy từ vựng đơn giản không thể đơn giản hơn nữa, và nhận lấy ánh mắt khinh khỉnh của Vu Tư.

Có giỏi thì cậu nói đi, ble!!

Tới lượt Vu Tư.

" Hi, I am Vu Tu. I have a friend called Italy. Although Italy is so weird, she is a smart person. She"s always arguing with me, which makes me annoyed. But I don"t hate her at all. Italy likes making up and wearing dresses for every parties. Because she is cute when wearing those dresses, I"d like to look at her like that. That"s Italy whom I have a good feeling toward."

Vu Tư nói xong, vẻ mặt vẫn còn tự tin rạng ngời. Còn tôi thì cứ ngây ngốc, trong đầu chạy vòng quanh từng câu nói của cậu ta.

Italy là ai?

Tôi có thể hiểu Vu Tư nói gì, chỉ là cảm xúc trong lòng có chút mơ hồ.

Khoảng không chợt chìm trong trầm mặc.

Hồi lâu, thầy giáo đã lên tiếng phá vỡ thế trận im lặng này. Buổi học chỉ vỏn vẹn trong một tiếng đồng hồ thôi, đến giờ thì cũng phải kết thúc.

Chào tạm biệt thầy xong, tôi quay lại bỏ sách vở vào cặp. Trong đầu đến giờ vẫn còn nghi vấn nhiều điều từ đoạn độc thoại của Vu Tư.

Ôm cặp trong người, tôi ngắt ngừng nhìn Vu Tư.

" What?" Vu Tư trừng tôi một cái.

Siết cặp trong lồng ngực, tôi nuốt khan, bạo gan hỏi:

" Who is Italy?"

Ơ, tôi bị nhiễm giờ luyện nói rồi.

Vu Tư cũng chịu phối hợp phết.

" Italy is Italy."

Cái tên dở hơi này!!!

Tôi mím môi, có chút tức giận trong lòng. Vẫn chung thủy ôm cái cặp trong ngực, tôi bạo gan hỏi thêm câu nữa:

" So...you love Italy?"

Á, tôi dùng sai từ rồi!! Like thôi chứ nhỉ?

Định sửa lại câu hỏi thì Vu Tư chợt lên tiếng:

" Maybe."

Nói xong thì cũng ngoảnh mặt bỏ đi đến giường ngủ. Tôi lại tiếp tục ngốc lắng một chỗ, mãi sau mới chịu lết thân vô phòng tắm, thay đồ rồi ra về.

Khi rời khỏi nhà Vu Tư rồi, chữ "maybe" kia vẫn làm tôi suy nghĩ không dứt.

----

Ý: " Xin chào, tôi là Ý. Tôi sẽ kể cho bạn nghe về một người bạn của tôi. Cô ấy tên Như. Như là một học sinh, năm nay đã mười ba tuổi. Tôi thường kể cho Như nghe rất nhiều chuyện vì cô ấy là một người thân thiện và có thể hiểu được những gì tôi nói. Tôi rất mến Như và tôi hy vọng chúng tôi sẽ là bạn tốt mãi mãi."

Vu Tư: " Chào, tôi tên Vu Tư. Tôi có một người bạn gọi là Italy. Italy rất kỳ quái nhưng cô ấy là một người thông minh. Italy thường xuyên gây sự với tôi, điều này làm tôi rất bực bội. Nhưng mà tôi không ghét cô ấy. Italy thích trang điểm và bận những chiếc đầm để đi dạ tiệc. Bởi vì Italy rất đáng yêu trong những bộ váy đó cho nên tôi luôn thích nhìn ngắm cô ấy. Đó là Italy, người mà tôi có chút cảm mến."

Bình luận

Truyện đang đọc