Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Gió trên sân thượng rất lớn, Kỳ Nguyệt vừa đến nơi liền cảm thấy gió đêm xen lẫn mùi cỏ cây mát mẽ phả về mặt mình, bầu trời đầy sao trên cao dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.
"Ánh sao hôm nay thật đẹp..." Kỳ Nguyệt không nhịn được mà ngẩn đầu cảm thán.
Trước kia cô cảm thấy mình từng ngắm rất nhiều sao trời, thậm chí đẹp hơn thế này cũng từng gặp, cảm thấy ánh sao trên cao chẳng có gì đẹp cả.
Nhưng vào lúc này cô dường như mới hiểu rõ, quan trọng nhất không phải ánh sao... mà là... người cùng ngắm sao...
"Ừ, rất đẹp." Cố Hoài chăm chú nhìn thiếu nữ.
Kỳ Nguyệt nhoài người về phía lan can, vài sợi tóc phất phơ trong gió đêm, tầm mắt hai người chạm nhau, cô thành thật nói: "Đại thần, cậu biết không? Tớ từng ngắm nhiều sao trời đẹp hơn thế này, nhưng chưa từng thấy ánh sao lúc nào đẹp bằng lúc ngắm cùng cậu, khụ, có lẽ vì ngắm cùng cậu nên mới thế! Có điều, tớ thấy cậu còn đẹp hơn, còn đẹp hơn những vì sao trên cao nữa!"
Đôi mắt thiếu nữ veo, không nhiễm bất kì tạp chất nào, vừa thẳng thắn vừa nhiệt tình, dường như không biết lời của mình trêu ghẹo người khác cỡ nào.
Bởi vì đối với cô mà nói, cô không phải đang tỏ tình, mà đang nói thật...
Cố Hoài ho nhẹ một tiếng, ngón tay đang nắm lan can hơi siết chặt, dường như đang gắng sức khắc chế gì đó, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ.
Phản ứng của bốn thành viên của Phân Đội Ăn Dưa đang núp sau cửa sân thượng rất khác nhau.
Khóe miệng Tống Thu Thu co quắp, liên tục tự tẩy não: "Nguyệt bảo nhà ta không hổ, không hổ chút nào, không hổ không hổ..."
Giang Lãng lay tay Tống Thu Thu: "Cậu nhìn đi nhìn đi kìa! Nhìn bạn học khoai tây rót canh mê hồn đi kìa!"
Tống Thu Thu trừng cậu ta: "Nhìn cái gì! Nguyệt bảo nhà tôi chỉ nói thật thôi mà! Đầu năm nay không cho phép người khác nói thật hả?"
Giang Lãng bày tỏ lên án mãnh liệt: "Nói thật? Nói thật gì cơ? Tôi cũng đẹp nè! Sao tôi chưa từng nghe cậu nói thật thế!"
Tống Thu Thu quan sát cậu ta một lượt: "Cậu... đẹp? Được rồi được rồi cậu đẹp lắm, não cậu bị đứt dây thần kinh thẩm mĩ rồi!"
Giang Lãng: "Ôi đệch! Tống hai điểm, mắt cậu bị mù hả?"
Lăng Phong: "Suỵt suỵt, cải trắng bị người ta bào rồi hầm luôn rồi!"
Giang Lãng nằm sấp ở khe cửa, lòng tràn đầy tự tin lẩm bẩm: "Yên tâm yên tâm, lão Cố dù gì cũng là tiến sĩ song bằng, mới không ngốc bạch ngọt như thế. Huống chi tuy chưa từng yêu, nhưng cậu ấy được theo đuổi rất nhiều mà? Dạng sóng to gió lớn gì mà cậu ấy chưa từng trải qua chứ! Chắc chắn sẽ không ăn bộ dạng này của cô ấy! Xời, cho dù tài nghệ thả thính của bạn học khoai tây có cao siêu đến đâu, không phải tớ nói ấy chứ..."
Giang Lãng đang ôm lòng tin tràn trề để thao thao bất tuyệt, bên ngoài sân thượng, Cố Hoài đón nhất ánh mắt sáng chói của thiếu nữ, thấp giọng hỏi: "Cho nên, Kỳ tổng chỉ muốn nhìn một chút thôi sao? Không muốn... Làm gì khác?"
Kỳ Nguyệt: "..."
Trong nháy mắt, đầu óc Kỳ Nguyệt chợt trống rỗng.
Đại thần đang nói linh tinh, hay cậu ấy...
Không được không được! Tốc độ tiến triển có phải quá nhanh rồi không? Cô không thể quá tham lam!
Đợi một chút...
Rõ ràng từ trước tới nay đều do cô chủ động, sao cô cứ có cảm giác cô bị dắt đi... À không, cô bị dắt chạy như điên về trước?
Giang Lãng: "..."
Lăng Phong: "..."
Tống Thu Thu: "..."
Tô Tiểu Đường: "..."
Bốn bạn nhỏ của Phân Đội Ăn Dưa trố mắt nhìn nhau, ngu người toàn tập, tựa như bốn em chó hoang bị lạc bên ngoài trời mưa như thác đổ, không có nhà để về...