[QUYỂN 2] [MAU XUYÊN] ĐIỆN HẠ NHÀ TA CÓ CHÚT NGOAN

Phong Thiển có chút bối rối.

Chả hiểu sao mảnh nhỏ đột nhiên... lại muốn chải tóc cho cô vây?

Không phải hôm qua vẫn còn ghét cô sao?

Đôi mắt đen nhánh của Khuynh Dạ lặng lẽ nhìn mái tóc dài như thác nước của cô, chải tóc về phía sau.

Đưa tay lên, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc cô, tìm cho cô một chiếc dây buộc tóc phù hợp.

Sau khi đã cố định, lại cài trang sức lên cho cô

"Không có mũ phượng, hôm nay thượng triều, bệ hạ dành phải chịu thiệt một chút."

Phong Thiển cầm bánh ngọt trên tay, quay người lại, nghi hoặc nhìn Thừa tướng ở trước mặt.

Hỏi: "Tại sao Thừa tướng đột nhiên lại vấn tóc cho trẫm?"

Khuynh Dạ rũ mắt xuống, khẽ nói: "Là bổn phận của thần."

Phong Thiển nhìn hắn chằm chằm một hồi, sau đó quay đầu, đi ra khỏi phòng.

Khuynh Dạ đi theo.

Ra phủ Thừa Tướng, cả hai lên xe ngựa.

Trên đường đi Phong Thiển ăn hết một đĩa bánh ngọt.

Một lúc sau cô mới đến cửa đại điện.

Phong Thiển nhảy ra khỏi xe ngựa, Thừa tướng bên trong vẫn ưu nhã bước xuống ghế đẩu.

Nữ Vương và Thừa tướng lần lượt vào đại sảnh.

Thật ra thượng triều đã bắt đầu hơn một phút đồng hồ trước.

Hôm nay, Nữ Vương và Thừa tướng đều không thượng triều sớm, các nữ quan đều lấy làm lạ.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Nữ Vương và Thừa tướng lần lượt bước vào đại điện.

Các nữ quan còn kinh ngạc hơn.

Không chỉ vậy, Nữ Vương lại còn mặc quần áo bình thường, không đội mũ phượng.

Có người nhận ra rằng bộ quần áo Nữ Vương mặc chính là bộ quần áo mà cô đã mặc khi đi dự yến hoa ở Vương phủ ngày hôm qua.

Các nữ quan bắt đầu suy đoán trong lòng.

Phong Thiển chậm rãi đi tới, ngồi ở trên long ỷ.

Khuynh Dạ cũng từ từ đi vào.

Sau đó Nữ Vương nói: "Bắt đầu đi."

Các nữ quan kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, bắt đầu dâng tấu chương.

Sau khi thượng triều xong, nữ quan phụ trách Lễ bộ trong triều đứng dậy kính cẩn nói: "Bệ hạ, thừa tướng có chuyện quan trọng cần thông báo."

Phong Thiển gật đầu.

Nữ quan nói: "Nữ Vương nước láng giềng Hi quốc, đã băng hà cách đây không lâu. Ba ngày sau, Đại hoàng nữ sẽ tổ chức lễ lên ngôi và gửi thư mời đến nước ta, mời sứ thần Trung Quốc sang dự lễ tấn phong để bày tỏ sự giao hảo giữa hai nước"

Cuối cùng, nữ quan nói thêm: "Bệ hạ, khi bệ hạ lên ngôi, đối phương đã tự mình đến chúc mừng. Bệ hạ đích thân tham dự chính là lựa chọn tốt nhất."

"Ừm, trẫm sẽ đích thân tham dự."

Trong trí nhớ của nguyên chủ, vị Đại hoàng nữ nước láng giềng này có quan hệ rất tốt với nguyên chủ.

Nguyên chủ yêu cái đẹp, vị Đại hoàng nữ này cũng yêu cái đẹp.

Hai người có một chủ đề chung tự nhiên nảy sinh tình tỷ muội tốt đẹp.

Lần này đối phương lên ngôi, bất luận là tình hay lý, cô cũng sẽ đích thân tới đó.

Sau khi Nữ Vương đồng ý, nữ quan đề nghị: "Chuyến đi này, theo thường lệ, bệ hạ nên dẫn theo hai vị quan trong triều."

Nghe vậy, hai mắt Phong Thiển chớp một cái.

Lúc này, Thừa tướng lãnh đạm lạnh lùng tiến lên một bước, môi mỏng khẽ mở: "Bệ hạ, Thừa tướng bằng lòng đồng hành cùng bệ hạ."

Giọng Thừa tướng vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Đồng hành cùng Nữ vương bệ hạ, người không chắc chắn nhất chính là Thừa tướng.

Điều kinh ngạc nhất là Thừa tướng thực sự tự tiến cử đồng hành cùng Nữ Vương.

Phong Thiển không khỏi ngây ngốc.

Có vẻ như... Thái độ mảnh nhỏ đối với cô đột nhiên thay đổi rất nhiều.

Phong Thiển có chút mê mang, cuối cùng thì... tối hôm qua, đã xảy ra chuyện gì?

Còn có, chiếc dây lưng màu trắng trong lòng bàn tay của cô đến từ đâu...

Phong Thiển băn khoăn, muốn... tìm cơ hội hỏi về mảnh nhỏ.

Sau khi mọi người đều kinh ngạc vì lời nói của Thừa tướng thì đại điện đột nhiện lặng ngắt như tờ.

Bình luận

Truyện đang đọc