[QUYỂN 2] NHÂN VẬT PHẢN DIỆN HÔM NAY CŨNG THẬT

Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Thừa dịp hầu hết tang thi đều bị hấp dẫn đi, Tạ Đình Châu từ bãi đỗ xe ngầm lấy ra xe của mình.

Sau đó lại tiện tay thu thập chút vũ khí và thức ăn.

Cửa hàng đều tàn lưu tang thi, Tống Ngải Ngải che miệng bạo khóc.

Thật đáng sợ!

Những người khác cũng lòng đầy sợ hãi, bọn họ trước nay chưa từng trực diện qua sinh tử. Càng không đơn giản tàn bạo mà chặt bỏ đầu tang thi!

Này cũng chứng minh những gì Tạ Đình Châu nói, là đích xác có đạo lý.

Bọn họ có thể sống sót nhất thời, nhưng sớm muộn cũng sẽ vì không có năng lực sinh tồn ở mạt thế mà phải chịu tử vong.

Tạ Đình Châu ngoại trừ lấy mì ăn liền, thì lấy nhiều nhất chính là khô bò.

Bộ dáng Thấp Lè Tè nhìn như rất thích ăn.

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]


Phồn Tinh treo trên cổ một chiếc nồi, đứng ở bên ngoài quảng trường nhìn poster khổng lồ mà phát ngốc.

Trên poster là một nữ minh tinh mặc váy dài, hào nhoáng mỹ lệ, xinh đẹp vô cùng.

Mặc váy dài màu xanh biếc, da trắng mặt đẹp chân dài, bộ dáng kiều kiều nhu nhu.

Đại lão cúi đầu, nhìn thoáng qua cái nồi trên cổ mình.

Lại nhìn móng vuốt xám xịt, cùng quần áo dơ bẩn đến hỏng bét.

Sau khi suy nghĩ nửa ngày, mới ngây ngốc hỏi: "... Cẩu... Ta, làm sao, xấu?"

Sưu Thần Hào dựa vào sự ăn ý từ trước đến nay, chuẩn xác phiên dịch...

"Sưu Thần Hào vĩ đại tốt bụng nha, vì sao ta lại xấu như vậy, so với người ta lại kém nhiều như vậy?"

Sưu Thần Hào tỏ vẻ... CMN!

Chỉ số thông minh của cô đều đã thành thế này, còn có tâm tình hỏi vì sao mình xấu.

Cô mẹ nó sao lại không tự hỏi một chút, làm thế nào để nhanh chóng gặp lại Chiến Thần đại nhân của nó?


Nhưng nó cũng có một loại cảm xúc quỷ dị của lão phụ thân, thậm chí còn có điểm vui mừng, nha, gấu con nhà ta đã học được xấu đẹp, trưởng thành rồi nha!

Đệch!

Sưu Thần Hào quả thật cảm thấy có độc.

Phồn Tinh gãi gãi đầu tóc cứng xơ của mình, tựa hồ đang tự hỏi, vì sao người khác là một mái tóc dài phiêu dật như vậy, còn tóc của cô, hình như, hơi bẩn.

Bởi vì xuống tay không biết nặng nhẹ, cào đến rách da đầu.

May là, cô không biết đau.

Phồn Tinh hướng bên trong khu mua sắm đi vào.

Bách hóa cỡ lớn ở quảng trường, muốn cái gì liền có cái đó.

Mạt thế tiến đến, nơi này cũng là chỗ tập trung nhiều tang thi nhất, cũng chỉ có Phồn Tinh dám trắng trợn táo bạo đi vào trong, nếu đổi lại những người khác, cho dù là thèm muốn vật tư bên trong, cũng không có mạng đi lấy!


Tiểu tang thi Thấp Lè Tè.

Thập phần gian nan mà chậm rãi cầm lên những chiếc váy sáng lung linh, sau đó ưỡn cao cổ, đem tất cả quấn như quấn khăn lông, cuốn vòng quanh cổ mình.

Sưu Thần Hào: 【. . .】 A, tiểu ngốc bức này, đã làm tang thi còn muốn xấu đẹp cái gì?

Chỉ chớp mắt sau đó.

【... Ta cảm thấy cái váy kia cũng đẹp, xanh xanh.】

【Váy nửa người cũng đẹp, cô hợp với nửa người hơn.】

【Ai nha, cô nghe ta đi! Bây giờ cô lùn như vậy, mặc váy dài sẽ phết đất luôn đó!】

Phồn Tinh rất bướng bỉnh, cổ cơ hồ bị ép đến cong xuống, cũng không nghe lời Nhị Cẩu lấy váy nửa người.

Còn chậm rì rì phản bác một câu: "... Không, không..." Không lùn.

Cô không lùn!

Phồn Tinh đem nồi treo trên cổ ném xuống, bây giờ treo trên cổ cô đều là váy đẹp lung linh, sau đó lại đi qua khu thực phẩm.
Lôi một chiếc xe đẩy nhỏ, tốc độ vừa chậm, cô lại còn lấy nhiều!

Đủ loại kẹo chocolate đa dạng, cùng với các gói que cay.

Sưu Thần Hào nhịn không được vì những nhãi con xui xẻo ngoài kia mà thắp nén nhang, tốc độ này, đám nhãi đó phải chờ tới khi nào?

Xác thực, Tạ Đình Châu bên kia đã chờ đến không kiên nhẫn.

Hàn Húc Kiệt nói: "Chúng ta đã thu thập vật tư xong rồi, còn cần cô ta làm gì? Mạt thế cũng không phải quá đáng sợ, chẳng qua trước kia chúng ta không ra ngoài, nên cứ nghĩ là đáng sợ thôi."

Tạ Đình Châu không nói lời nào.

Hàn Húc Kiệt tiếp tục nói: "Con mẹ nó, tốc độ chậm như vậy! Biết khi nào cô ta mới trở lại, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ thế này!"

"Nếu cậu muốn đi thì tự đi đi." Tạ Đình Châu cực kỳ không kiên nhẫn, hắn đã không muốn nói chuyện mà tên này cứ ở bên cạnh bíp bíp bíp.
Hàn Húc Kiệt không nói lời nào nữa.

*

Độc giả: Con gái đã biết yêu xinh đẹp, vậy khoảng cách đến yêu đương ngọt ngào chắc không còn xa đâu?

Thúy Hoa: Không xa, nhiều lắm cũng chỉ mấy chục tiểu thế giới nữa thôi.

***

A Vũ: Mọi người đừng mong chờ HE ở các tiểu thế giới đầu.

Muốn có HE, thì hãy nuốt bi thương nước mắt trải qua BE ở các tiểu thế giới 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, đến tiểu thế giới thứ 8 sẽ là HE đầu tiên.

Đừng nhảy thẳng vào thế giới 8, hãy đọc dần dần, bỏ qua quá trình sẽ mất đi cái hay của truyện.

Bình luận

Truyện đang đọc