[QUYỂN 2] [XUYÊN NHANH] CỨU MẠNG! TẤT CẢ NAM CHỦ ĐỀU HẮC HOÁ

Edit by AShu ^_^.

________________

Đám người kia ước chừng có hơn hai mươi người, nhưng mà gặp phải tên ngạnh tra Thẩm Dịch này, căn bản là không chiếm được của tốt, vì vậy, nửa giờ sau, trong mắt bọn họ liền lộ ra sợ hãi, lão đại lúc trước còn gọi huyên náo càng té ngã lộn nhào rụt về phía sau.

"Đại ca, đại ca, không, tôi kêu anh là lão đại, ngài tha chúng tôi đi, là chúng tôi mắt mù, là chúng tôi nói sai lời."

Thật là đáng sợ, trong một đêm, tất cả dị năng liền mất, cũng trách không được nữ nhân xinh đẹp như vậy, hắn ta có thể bảo vệ được, nếu là người khác, nữ nhân này cũng không biết là chuyền qua mấy tay rồi.

Hiện giờ đã là mạt thế, nữ nhân xinh đẹp sớm đã trở thành thương phẩm có thể mua bán cướp đoạt, đương nhiên, nam nhân xinh đẹp cũng như vậy, không có thực lực, nghênh đón bọn họ chính là địa ngục.


Thẩm Dịch biểu tình lạnh nhạt, vô luận đám người kia cầu hắn như thế nào, đều giống như không quan hệ tới hắn.

Hắn xuất thân từ quân đội, lúc trước rất chán ghét loại người này, gặp được liền muốn giáo huấn một trận. Nhưng hôm nay, hai năm thực nghiệm ở viện nghiên cứu tựa hồ loại bỏ hết cảm xúc của hắn, ngoại trừ thời điểm gϊếŧ người, hắn mới có thể cảm giác được một chút cảm xúc mỏng manh, hoặc có lẽ, bởi vì thân thể này, không phải là người, liền tính có được ký ức thì như thế nào.

Hắn cười nhạo một tiếng, mà cái nụ cười này của hắn, làm đám bắt cóc kia càng sợ hãi. Đám người kia cũng coi như biết thủ đoạn của hắn, trước mắt thấy cầu hắn vô vọng, ngược lại chuyển sang hướng Tô Đường, nữ nhân sao, nói không chừng sẽ mềm lòng một chút.


"Chị dâu, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, chọc ngài cùng lão đại, ngài muốn giáo huấn chúng tôi như thế nào cũng đều được, cầu ngài tha chúng tôi một cái mạng nhỏ này." Nói xong, sợ nàng không chịu tha thứ, liều mạng tát vào mặt của chính mình, không bao lâu, mặt đều sưng lên.

Tô Đường mới vừa cảm giác được Thẩm Dịch không thích hợp, kết quả người liền quỳ đầy đất cầu nàng, cầu liền cầu đi, nhưng đâu ra cái xưng hô chị dâu này trời?!

Nàng mộc mặt, cự tuyệt thừa nhận.

Mà một bên, Thẩm Dịch tựa hồ cũng bị chữ chị dâu này kéo lại, hắn xốc xốc mí mắt, nhìn Tô Đường cả người lạnh nhạt, khóe miệng cong lên, châm chọc nói: "Thẩm mỗ không xứng với Lâm tiến sĩ."

Tô Đường không định thảo luận chuyện này, chỉ vào kẻ bắt cóc quỳ dưới đất, "Thẩm tiên sinh tính toán xử lý như thế nào?"


Thẩm Dịch, "Lâm tiến sĩ cảm thấy sao?"

Tô Đường, "Quăng ra ngoài."

Gϊếŧ loại người này dơ tay, so với tang thi còn dơ tay hơn.

Thẩm Dịch không có ý kiến gì, trạm xăng dầu rất lớn, bất quá xăng hẳn là không còn nhiều lắm, đám người kia đem xăng giấu đi, chỉ là Tô Đường ngoại trừ tìm được xăng, còn tìm được bảy tám thiếu nữ.

Các nàng đều là cô nương từ mười mấy tuổi đến hơn hai mươi tuổi, xanh xao vàng vọt, trên người còn có nhiều vết thương lớn nhỏ, vừa thấy liền biết đã trải qua những chuyện gì.

Các nàng bị đám rác rưởi kia khóa ở trong một phòng tối, không có cửa sổ, không có giường, ngay cả chăn trên người các nàng còn dơ bẩn đến nỗi không nhìn ra được màu ban đầu.

Edit by AShu/ Đọc truyện trên truyenlol.com AShu089 để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Nói thật, ngay khi mở cửa ra, Tô Đường nhìn ánh mắt của các cô ấy hoảng sợ, mặc dù sợ hãi cũng không dám ra tiếng, chỉ có thể gắt gao mà cắn miệng của chính mình lại, một màn kia, làm một người hoà bình, thật sự có điểm chịu không nổi.
Nàng mày nhăn lại, Thẩm Dịch ở bên xuy một tiếng.

Có nhiêu đây liền chịu không nổi? Cũng không nghĩ thời điểm lúc trước ở viện nghiên cứu, nàng đã làm thực nghiệm gì.

Sách, diễn cũng thật giống.

Mấy cô gái thấy mở cửa không phải là kẻ bắt cóc, mà là người khác, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thấy đối phương cư nhiên là một cô gái ăn mặc sạch sẽ, tức khắc tất cả đều quỳ xuống.

Đều ở tận thế sống hai năm, các nàng rất nhanh liền đoán được trước đó đã xảy ra cái gì, nhất định là đám bắt cóc kia ngu ngốc đá trúng vào tấm sắt, kết quả ngược lại bị giáo huấn.

"Cầu ân nhân mang chúng tôi đi."

"Chúng ta cái gì cũng sẽ làm, cái gì đều cũng có thể làm, ân nhân, cầu ân nhân......"

......

Tô Đường tuy rằng đồng tình với các nàng, nhưng đây là tận thế, mang một đám kẻ yếu bên người không thể nghi ngờ là tự tăng thêm gánh nặng cho Thẩm Dịch, hơn nữa lấy tình huống hiện tại của Thẩm Dịch, nếu bị người có tâm biết, sẽ đối với bọn họ phi thường phiền toái.
"Đám rác rưởi kia hẳn là để lại không ít tài nguyên, những cái đó, tôi để lại cho mọi người."

Lời nói đã đến tận đây, mấy nữ nhân kia còn không rõ, so sánh với đám bắt cóc ác độc kia, cô ấy đã nhân từ lắm rồi. Chính là, mọi người ở đây căn bản không giữ được những tài nguyên đó, cô ấy không cần, nhưng vẫn sẽ có những người khác tới cướp đoạt.

Có người bắt đầu luống cuống, bắt đầu có người đứng dậy.

"Ân nhân."

Tô Đường, "Tôi họ Lâm."

"Lâm tiểu thư, tôi biết bọn họ có hai chiếc xe, tài nguyên chúng tôi tất cả đều tặng cho hai người, chỉ cần cô cho chúng tôi đi theo với."

Tô Đường chần chờ một chút, cuối cùng đem tầm mắt chuyển qua trên người Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch ôm ngực nhìn nàng diễn trò, đúng vậy, ở trong mắt hắn, nàng chính là đang diễn trò, Lâm tiến sĩ ở viện nghiên cứu làm người nghe tiếng là sợ vỡ mật, cư nhiên sẽ đồng tình với một đám yếu ớt, nói ra ai mà tin?
"Lâm tiến sĩ nhìn tôi làm gì." Thẩm Dịch cười như không cười mà nhìn nàng, "Rốt cuộc tiếp theo tôi đều còn muốn dựa vào Lâm tiến sĩ."

Câu châm chọc mỉa mai này, Tô Đường trực tiếp làm lơ, nàng đáp ứng cho những người đó đi theo, nhưng cũng có nghĩa, nếu gặp nguy hiểm cũng không nhất định sẽ cứu giúp.

Nhóm nữ hài lại cao hứng điên rồi, so với đám bắt cóc kia, ít nhất bọn họ sẽ không bức bách chính mình, thậm chí còn cho các nàng đi theo.

"Cảm ơn Lâm tiểu thư!"

Tài nguyên của đám bắt cóc kia nói nhiều cũng không nhiều, rốt cuộc mỗi ngày đều ngồi canh ở trạm xăng dầu, ngay từ đầu còn tốt, người đi một mình rất nhiều, nhưng khi căn cứ xuất hiện, dị năng giả đều hợp thành tổ đội, dần dần, bọn họ cũng không lấy được chỗ tốt, nguyên tưởng rằng Thẩm Dịch là sơn dương lạc đàn, ai ngờ lại là sói hoang.
Nhóm nữ này đem tất cả vật tư cất vào trong xe, bởi vì cũng không có quá nhiều, hai chiếc xe vừa vặn đủ, mà trong lúc này, Thẩm Dịch ngồi ở vị trí điều khiển không nói một lời, cho đến khi Tô Đường ngồi bên phụ xe, nhấp môi mỏng nói, "Lâm tiến sĩ bắt đầu làm người lương thiện?"

Tô Đường một đường này thấy hắn dỗi chính mình, ban đầu còn lười khắc khẩu, hiện tại nhịn không được cãi lại nói: "Không phải làm việc thiện, Thẩm tiên sinh chỉ là một người thô thiển, giặt quần áo nấu cơm gì đó, tóm lại không bằng nữ hài tử cẩn thận a."

Thẩm Dịch xuy một tiếng, hắn liền nói, cái nữ nhân rắn rết như vậy, nơi nào mà thiện tâm, nguyên lai là muốn tìm bảo mẫu miễn phí.

Dưới tình huống không hứa hẹn bảo vệ sự an toàn cho mấy người ấy, còn có thể làm đám nữ nhân kia mang ơn đội nghĩa, thật đúng là thủ đoạn tốt a.
Chớp mi mắt, Thẩm Dịch khởi động ô tô, "Lâm tiến sĩ, chúng ta đi nơi nào."

Tô Đường, "Anh không tìm những bằng hữu đó của anh sao?"

Thẩm Dịch cười lạnh, cũng không giải thích đám người kia căn bản liền không tính bằng hữu, "Cô không phải nói, đã sớm đưa bọn họ đi gặp thượng đế sao."

Tô Đường, "Vẫn có cá lọt lưới."

Nhưng vào lúc này, hệ thống cũng thông báo, "Đường Đường, cách 40 km có một căn cứ an toàn, trước mắt lão đại căn cứ đó cùng nam chủ có thù oán, ngươi có thể dẫn hắn đi tới đó."

Vì thế, Tô Đường nói: "Vậy tìm một căn cứ an toàn để dàn xếp trước đi." Nói xong, nàng kêu hệ thống đưa ra một lộ trình, trên mặt lại cùng Thẩm Dịch nói: "Tôi nhớ rõ đã từng xem qua đánh dấu trên bản đồ, đi đây từ về phía Đông, có một căn cứ."

Căn cứ cách nơi này có 40 km, hiện tại quốc lộ đều bị hủy không sai biệt lắm, ven đường còn có tang thi công kích, chờ bọn họ đuổi tới, đều đã là chuyện hai ngày sau đó.
Lời tác giả: Cảm ơn nửa đêm, mộc thanh hơi, khi Lạc ˇ lăng, ngày tốt chưa vãn bốn vị tiểu khả ái đánh thưởng, ái các ngươi nha, sao sao trát ~

_________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bình luận

Truyện đang đọc