RƠI VÀO ÁNH SÁNG

Đêm đó tan rã trong không vui, gần nửa tháng sau tôi không gặp lại Tần Sâm.

Tôi cảm thấy hối hận vì mình nói không lựa lời, nhưng không biết phải đi xin lỗi hắn như thế nào, hắn yên tĩnh như một người đã chết, nhưng đôi mắt vẫn lay động tươi cười trước mặt tôi. Tôi tưởng tượng ra hình ảnh những người đó vuốt v3 hắn, cấu véo, tìm k1ch tình trong thân thể hắn, sự đau đớn giống như chiếc răng cưa cứa qua cứa lại trong lòng tôi, không chảy ra một giọt máu, nửa giọt nước mắt, nhưng lại bị dày vò sắp không thể đứng vững.

Tôi đang đoán mò tâm lý của Tần Sâm, có lẽ với hắn chuyện này cũng chẳng là gì, hắn là một con người đê tiện nhất phố bán hoa, ở đó đã nghe qua vô số lời lăng mạ nhục nhã, cũng giống như dòi bọ lổm ngổm bò ra khỏi đống xương thối hỏng, lời tôi nói cũng chẳng đáng kể là bao...Suy nghĩ này cũng chẳng an ủi được lòng tôi, ngược lại càng tăng thêm sự nóng nẩy tự trách, vì sao, vì sao hắn muốn làm những chuyện này, vì sao trên đời có người lại phải trải qua những chuyện này?

Có lẽ do hắn đối với tôi thoáng qua có chút đặc biệt, tôi không nghĩ từ hắn có được bất cứ thứ gì, tôi đưa tay về phía hắn, đơn giản chỉ vì cảm thấy hẳn là nên đưa tay ra, không chứa tạp niệm, có lẽ thiện ý đã từng làm hắn xúc động, vì vậy ngôn ngữ từ trong miệng nói ra càng thêm bén nhọn...Ruột gan tôi rối bời, dạ dày cuộn lên, tôi càng không đành lòng nghĩ tới những cảnh tượng đó, tôi nghĩ rất nhiều ở trong lòng rằng hắn vẫn là một người chân chính - không phải vì chính tôi, mà là vì hắn. Tôi hi vọng hắn có thể tin tưởng vào cái gì đó, mặc dù cuộc đời này đã đủ tàn khốc.

Tôi muốn xin lỗi. Tôi cần phải xin lỗi.

Bây giờ là đã là hai giờ sáng, ngày mai tôi vẫn phải đi làm, nhưng ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào như ánh sáng mặt trời, tôi cảm thấy mái tóc dài cuộn lại trong đêm khuya cũng khô héo, chỉ kịp mặc một chiếc áo khoác ngoài áo ngủ, thậm chí giày còn không kịp thay, liền chui thẳng vào thang máy, tiếng máy móc kêu xẹt xẹt thâm trầm như tàu ngầm lặn xuống biển sâu không đáy, cửa khoang vừa mở ra tôi liền vọt vào trong đêm tối bao la, chạy thẳng về phía hắn.

Ngày đó Tâm Sân không phải quá say, hắn vẫn đứng thẳng tắp, như đã từng trải qua huấn luyện, trong nháy mắt tôi cảm thấy tư thế hắn đứng cạnh cột đèn như người tiên phong đứng dưới cột cờ, tôi không có thời gian nghĩ ngợi linh tinh, vội vã chạy về phía hắn, dép lê trơn vuột văng về phía sau, nửa chân trần dẫm trên nền xi măng, mặt đất lạnh băng băng, cát đâm vào ngón chân mình phát đau, tôi cũng chẳng đề ý, thẳng cho đến lúc dừng lại trước mặt hắn.

"Thật xin lỗi!" Tôi thở hồng hộc hô về phía hắn.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tần Sâm lộ ra trạng thái khác, ngoài gương mặt vô cảm, cảnh giác và quyến rũ bên ngoài như trước, hắn ngạc nhiên nhìn tôi, phảng phất như thấy bầu trời hiện ra một ánh hoàng hôn ấm áp.

"Tôi, à, tôi không nên, ừm, nói anh như vậy". Tôi không để ý vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, tiếp tục nói lời mình đã sớm nghĩ phải nói cho xong: "Đã xúc phạm anh, tôi rất xin lỗi, hãy tha lỗi cho tôi".  

Tôi nặng nề khom lưng xuống trước hắn. Dép lê vẫn chưa đeo lại tử tế, nửa cái chân trần vẫn đạp trên nền xi măng, tôi biết đây là chỗ mà hắn thường nôn mửa, tôi đang đạp lên nơi mà hắn khổ sở phun trào. Tôi cong eo, chỉ nhìn thấy bàn tay hắn rũ bên người, năm ngón tay chậm rãi cuộn tròn lại trong lòng bàn tay, khớp gân nhô lên duỗi ra rồi lại co chặt, cánh tay run rẩy, tôi nghe thấy hắn chậm rãi nói ba chữ: "Không có gì". 

Lúc này tôi mới đứng thẳng dậy.

Tần Sâm nhìn chằm chằm vào tôi, biểu cảm hơi hoảng hốt, không giống như cao hứng, cũng không giống như không cao hứng, tôi không có cách nào miêu tả chính xác được vẻ mặt của hắn, dường như chẳng có cách nào làm hắn có thể dùng biểu cảm để truyền đi tâm tình của mình. 

"Anh xong việc rồi sao?" Tôi ra vẻ thoải mái mỉm cười với hắn: "Tôi tính đi uống rượu, có muốn đi cùng không?". 

Cánh tay Tần Sâm lại run run, khóe miệng hắn hơi mấp máy, tôi đoán là một lời không hoàn chỉnh, nhưng chỉ như một nụ cười mỉm của người bình thường.

Hắn cố gắng chỉnh lại dây thanh quản đã hỏng: "Được". 

Vì vậy hai người kề sát vai, rời khỏi con phố kia.

——

Tiệm đồ nướng.

"Anh uống bia hay là..." Tôi hỏi hắn.

"Đều được." Tần Sâm trả lời.

"Vậy anh ăn gì? Có kiêng gì không? Hành lá rau thơm tỏi giã gừng băm?"

"Tôi đều được." Tần Sâm nói. Dáng hắn ngồi hơi thu mình, giống như không thích ứng với ánh đèn sáng ngời vào đêm khuya. 

"Vậy anh nhìn xem như vậy có đủ không, muốn gọi thêm gì nữa..." 

Tôi đưa cho hắn thực đơn. 

Tần Sâm không cầm, lại lặp lại câu trước đó: "Tôi đều được". 

Giống như sợ rằng tôi không tin, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Tôi thật sự đều được, không ăn cũng được- không phải cô nói uống rượu sao?" 

"Nhưng nếu bụng rỗng sẽ không tốt cho thân thể...". Tôi nhỏ giọng nói.

Tần Sâm rất nhanh cười một cái. Hình như ánh mắt thoáng chốc phát ra một tia ôn hòa.

"Cô xem rồi gọi đi." Hắn nói.

Vì vậy tôi gọi mười xiên thịt bò, nấm và đậu xiên, năm xiên khoai tây và cà tím. Còn gọi thêm một phần mì xào. Nếu không hết thì không sao, không đủ ăn thì gọi thêm. Tôi nghĩ thầm.

Tôi cùng Tần Sâm trầm mặc ngồi ở tiệm đồ nướng ầm ĩ này có vẻ quỷ quái, quạt điện ong ong quay trên đầu, đem những âm thanh khác thổi bay đi rất xa, tôi với hắn đối đầu ngồi ở trong góc, cảm giác rất an toàn, an toàn rồi lại khiến trong lòng sinh ra chút lo lắng, phảng phất như giây tiếp theo sẽ có bàn tay khổng lồ trên không trung đưa đến, đem hắn hoặc là tôi bóp nghiền, dập nát.

Tôi miên man suy nghĩ, hai chai bia lạnh cạch một tiếng đặt lên mặt bàn đầy dầu mỡ, những bọt nước lạnh trượt trên thân chai chảy ra như những giọt nước mắt, Tần Sâm cũng không ngần ngại với tôi, cầm lên uống ừng ực, ừng ực một hơi vơi đi một nửa, cơ thể cuối cùng cũng thả lỏng.

"Ngày mai cô không phải đi làm sao?" Tần Sâm hỏi.

"Có, mai mới là thứ năm." Tôi bất đắc dĩ nói.

Tần Sâm liếc cô một cái, hắn vừa mới uống xong một ngụm bia, miệng chai dính vào môi, âm thanh hàm hồ nói:"Vậy mà muộn thế này cô còn chạy ra". 

"Tôi đã nằm rồi, nhưng không ngủ được, cảm thấy cần phải đi xin lỗi,cho nên..."

Tôi buông chai bia xuống. Thả tay.

Ánh mắt Tần Sâm đảo qua cách ăn mặc và dép lê của tôi, đầu ngón chân tôi theo bản năng rụt rụt lại, hắn nhấp môi: "Thật ra không cần thiết, cô cũng chẳng nói sai cái gì, tôi cũng không tức giận".

"Cần thiết." Tôi nói, "Chắc anh có tức giận."

Tần Sâm sửng sốt một giây, dường như trên gương mặt cứng rắn bóng loáng như gốm sứ của hắn có từng khe mạng nhện nhỏ đang khuếch tán, hắn rũ mắt xuống, giống như để che giấu, hung hăng nuốt vào một ngụm bia lớn, chờ cho tới khi chất lỏng lạnh băng lướt qua thực quản đi vào lục phủ ngũ tạng, như hơi thuốc vừa châm lửa lại bị xối thành ướt, hắn mới ngẩng đầu lên, giống chẳng hề để ý nói: "Cái người này thật là kỳ lạ". 

Tôi cười cười: "Chắc vậy ——" tôi chỉ chỉ chai bia "có muốn uống cái khác không?"

"Rượu trắng đi." Tần Sâm nói.

Tôi gật gật đầu, nhấc tay ra dấu với người phục vụ, rồi lơ đãng hỏi: "Lần trước tôi đưa thuốc giải rượu, còn thuốc dán hay gì đó...anh có dùng không?" 

"Giải rượu có uống" Tần Sâm nói, "Uống thuốc xong  hôm sau sẽ không đau đầu".

"Vậy sao.....A, cảm ơn," Tôi tươi cười nói cảm ơn với người phục vụ, sau đó nói tiếp với Tần Sâm: "Nếu uống hết rồi, mai tôi lại đưa cho anh nhé?"  

Tần Sâm lắc đầu: "Không cần. Tôi chỉ uống một lần."

"Vì sao?"

"Buồn nôn, đau đầu...mấy thứ kia, chỉ dùng cho một lần uống say."

"Anh muốn trừng phạt bản thân sao?" Tôi hỏi.

Tần Sâm không nói lời nào, tầm mắt dao động không chừng, tôi kiên trì nhìn chằm chằm vào hắn, rốt cuộc hai người cũng nhìn nhau, hắn giãy giụa, môi giật giật, tôi cảm thấy hình như hắn muốn trả lời câu hỏi của tôi... 

"Hai cái cái chén sao?" Người phục vụ đưa chai rượu trắng.

"Ừm" Tần Sâm nói. Hắn lùi về sau, trầm mặc rót rượu vào hai chiếc chén sứ, chính mình cầm lấy một chén, nhẹ nhàng chạm vào chén của tôi, chén còn chưa nâng:"Cạn chén". 

Tôi cầm chén lên: "Cạn chén".

Khi Tần Sâm uống rượu sẽ không quan tâm tới bất kì thứ gì, rất tàn nhẫn, hắn không để bụng xem tôi có uống hay không, chỉ lo uống rượu của mình, một chén lại một chén, số lần hắn cầm chén rượu vượt xa so với số lần cầm đũa, hình như không để ý xem mình đang nuốt vào là thứ gì, hắn chỉ muốn chuốc say chính mình, nhanh bỏ chạy từ thế giới này sang một thế giới mông lung lập lòe khác.

Tầm mắt Tần Sâm rất nhanh tan rã, nhưng tốc độ uống rượu vẫn không chậm lại, tôi có hơi bất đắc dĩ: "Tần Sâm, anh muốn say". 

Hắn nghe thấy vậy mắt hơi mở to, dường như đang nghe tôi nói:"Trời là màu xanh lục" hay là" Sư tử ăn cỏ" mấy lời nói linh tinh vớ vẩn, biểu cảm của hắn nhìn qua rất sinh động. Mơ hồ nói không rõ lời: "Không...không say vì sao lại muốn uống rượu?" 

"Uống quá nhanh không tốt cho thân thể ". Tôi nói.

"Thân thể không tốt thì làm sao?" Hắn hỏi.

"Sẽ dễ chết."

"Thật vậy à? Vậy sao tôi vẫn còn chưa chết?" Tần Sâm nhìn chằm chằm vào tôi, đôi đồng tử mở lớn hơn nữa, lại còn tràn ra một tầng sương mù ướt át, giống như con chó nhỏ lạc đường trong đêm khuya, vừa ngạc nhiên lại hoang mang. Tôi không muốn trả lời vấn đề này, duỗi tay muốn cướp đi chén rượu của hắn, hắn nghiêng người tránh né:"Cô đừng...đừng cản tôi uống rượu, tôi ghét nhất người khác cản tôi". 

Tôi thu tay về: "Vậy anh uống chậm thôi, ăn đồ trước đã". 

"Dù sao... Dù sao cũng sẽ nôn" Tần Sâm thở dài lẩm bẩm, lại rót thêm một chén rượu.

Vì vậy tôi cũng không còn ngăn cản, chống mặt nhìn hắn uống một chén rồi lại một chén, vỏ chai rượu đặt ở góc bàn. Đồ nướng BBQ chậm rãi tản từng khối ánh vàng. Tần Sâm buông chén, trong cổ họng phát ra một tiếng nôn khan, hắn che miệng, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài, tôi nhanh đuổi theo, đi qua tủ đông còn thuận tay lấy một chai nước.

Tần Sâm ngồi xổm ở ven đường, đây là tư thế quen thuộc nhất của hắn, sống lưng bị k1ch thích tựa như giây tiếp theo sẽ bị bẻ gãy, tôi ngồi xổm xuống, vỗ lưng hắn, móc khăn giấy ra kề sát miệng, hắn nghiêng đầu tránh né, rút khăn giấy từ trong tay tôi ra tự đè lại miệng mình rồi lau qua loa một lần, hắn nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm sáng lấp lánh, phảng phất như hai con ngươi có một vạn khối hành tinh đang gào khóc thút thít. 

Bình luận

Truyện đang đọc