RƠI VÀO HOÀNG HÔN

Edit: Doãn.

Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, không oán trách nữa, chỉ im lặng chịu đựng, bởi vì nếu tôi không tiếp nhận loại chuyện này, anh trai tôi sẽ là người nhận lấy nó. Mỗi khi nghĩ đến đây, dù thế nào tôi cũng sẽ bình tĩnh lại.

Đó vốn là điều mà tôi nên làm, không phải sao?

Giống như ở xã hội cũ bị bố mẹ bán vào lầu xanh, tiếc rằng bố mẹ tôi còn phải đúc thêm tiền vào cái nhà chứa ấy.

Tôi biết rõ anh trai thấy tôi phiền, đã nhiều lần tôi cố tình né tránh anh, có đôi lúc tôi suy nghĩ, nếu có thể ra ngoài, tôi chắn chắn sẽ không quấy rầy anh trai tôi nữa, ở phía xa quan sát anh là được rồi, vì tôi không xứng.

Anh có thể cưới một cô gái, hoặc cùng một người con trai khác yêu đương, tôi sẽ chúc phúc cho anh, bởi vì anh là anh trai của tôi.

Tôi không hi vọng mình bị anh trai ghét bỏ, do đó tôi sẽ tập ngoan ngoãn. Song dần dà tôi không muốn nữa, nghĩ tới đây tim sẽ đau, sẽ khó chịu, sẽ khóc.

Đã rất lâu rồi, tôi không dám nhớ về quá khứ, cũng không dám nhìn về tương lai, chỉ đếm từng ngày, qua được một ngày tính một ngày, thế mà thôi. Trong vài tháng đó, số lời anh trai nói với tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một lời đều khắc sâu vào tâm trí tôi, không ngừng lặp đi lặp lại, nghĩ tới liền vừa cười vừa khóc, có lẽ tôi đã thật sự điên rồi.

Tôi thường xuyên bị giáo quan dùng thắt lưng đánh vì đầu óc lơ mơ, tôi dần dần nhận ra mình không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì, bao giờ cũng lơ đễnh thiếu tinh thần, sống như người mất hồn.

Có khả năng tôi đã bị thiếu một thứ gì đó, một thứ vốn tồn tại trong tôi, thứ mà người bình thường đều có, nhưng bất tri bất giác tôi đã đánh mất nó rồi.

Khi Tống Di Chương làm tôi xong và chuẩn bị rời đi, tôi ngước khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi nói với gã, nếu ông đã thích nó như thế, tôi có thể xé ruột ra tặng cho ông.

Gã cười rồi cho tôi một cái tát.

Tôi không rõ chính mình làm thế nào mà sống qua được đến tháng Chín, nhưng bắt đầu từ tháng Chín, giáo quan đã không còn động một chút là sẽ nâng thắt lưng đánh người nữa, tôi luôn ghi chép vào một cuốn sổ, cuối tháng Mười sẽ tính toán một lượt.

Bởi vì vào tháng Mười sẽ có buổi giao lưu với phụ huynh, vào ngày thứ ba, tất cả phụ huynh đều có mặt tại học viện Phương Phi, ắt hẳn vì không muốn để bố mẹ trông thấy những vết sẹo trên người chúng tôi nên bọn chúng mới nương tay.

Số lần Tống Di Chương đến tìm tôi cũng giảm xuống còn một tuần một lần, không làm tôi toàn thân đầy máu nữa, mặc dù gã biết rằng, tôi sẽ không nói ra.

Tôi thế nào không quan trọng, nhưng tôi muốn cư xử tốt hơn vì anh trai tôi còn phải ra ngoài. Nhưng vào hôm ấy, ngày 3 tháng 10, trong lúc chạy bộ buổi sáng anh trai tôi có điều gì đó không ổn lắm.

Anh ở rất gần tôi, cỡ khoảng ba bốn bước, tôi có thể cảm nhận được, tầm mắt anh cứ luôn dính chặt lên người tôi, tôi bị anh nhìn tới đổ mồ hôi lạnh.

Gần cuối cùng, anh thậm chí còn chạy cạnh tôi, tay vòng quanh eo tôi, tôi giật mình, nhanh chóng đẩy anh ra.

Giáo quan thổi còi về phía chúng tôi, "Lục Tu Viễn, Lục Tu Mạn! Hai người tránh xa nhau ra một chút cho tôi!" Sau đó ghi tên chúng tôi vào sổ.

Tôi cố ý chạy lên trước vài bước, một lát sau anh tôi cũng đuổi theo sát sao.

"Anh làm gì thế, có nghĩ đến hậu quả là hôm nay có thể bị đánh chết không!" Tôi nhỏ giọng nói, chợt hối hận vì vừa nãy đã đẩy anh ra.

"Đã rồi anh không được ôm em." Anh trai tôi mỉm cười với tôi, là nụ cười lâu lắm rồi tôi chưa được gặp.  Mũi tôi chua xót, đưa tay lên lau đi chất lỏng nóng ấm vương vãi khắp mặt. Bao lâu rồi anh trai không nói cho tôi nghe những lời này nữa.

Sau khi chạy xong giáo quan của mỗi lớp sẽ tiến hành giáo huấn, buổi trưa phụ huynh sẽ được đưa vào nhà ăn, ý chính là bảo chúng tôi nên an phận, biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Tôi thật sự chẳng có tí cảm giác nào, đến lúc đó cam đoan sẽ bị buộc quỳ xuống nhận sai, thừa nhận bản thân có bệnh. Dù sao cuộc điện thoại vào tháng Tám tôi cũng đã khóc lóc nức nở vậy rồi, có điều tôi hiểu rõ, họ sẽ không quan tâm tới sống chết của tôi và anh trai.

Nhưng tôi quan tâm đến sự sống của anh trai tôi.

Trong suốt buổi ăn, hạ hoằn lắm mới được mấy miếng thịt, không còn đơn giản là củ cải và bắp cải nữa, xem ra buổi gặp mặt phụ huynh tiến triển không tồi.

Ăn xong, tôi an vị ngồi trên ghế, hôm nay Tống Di Chương sẽ đến nhà ăn cùng chúng tôi ăn cơm, vì lát nữa phụ huynh sẽ đến chỗ này tham quan.

Anh trai vẫn đang nhìn tôi, tôi ngẩng đầu, ánh mắt của anh rất phức tạp, song lại ẩn chứa màu trong sáng lẫn thoải mái, đã một thời gian dài tôi không được anh nhìn như thế, nhất thời vui vẻ lâng lâng, không để ý chi tiết nhỏ này.

Chẳng mấy chốc anh đã thu hồi tầm mắt, tôi sợ anh không thích tôi nhìn anh nên vội vàng hạ tiêu cự, bắt đầu ngơ ngác.

Một lúc sau Tống Di Chương bước vào, tôi tiếp tục ngẩn người mặc xác gã, giây phút gã lướt qua bàn tôi, tôi cảm thấy anh trai tôi lại nhìn tôi lần nữa, lúc ngước mắt lên, Tống Di Chương đã đi tới bàn anh trai tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc