RƯỢU HOA THÔNG



Phòng A Sênh nằm cạnh cửa sau của y quán, nhỏ bằng nửa phòng Tạ Thầm, không chia gian trong gian ngoài, chỉ mỗi cái giường đã chiếm hết nửa diện tích nên hoàn toàn không có chỗ trải chiếu ngủ dưới đất, Tiêu Hành đành phải ném chăn đệm lên giường rồi chia chỗ ngủ với đứa nhỏ trên mặt đầy vẻ miễn cưỡng kia.
Tiếc là ngủ cũng không được yên.
Đứa nhỏ nằm mơ quậy ầm ĩ, lúc thì đá chăn lúc thì đánh Thái Cực, khủng khiếp nhất là hắn còn nghiến răng, Tiêu Hành nhiều năm hành quân bên ngoài nên tính cảnh giác rất cao, chỉ cần có chút động tĩnh thì hắn sẽ lập tức tỉnh lại, huống chi là tiếng ồn điếc tai này, Tiêu Hành tỉnh rồi ngủ ngủ rồi tỉnh, sau mấy lần giày vò rốt cuộc mắc tiểu, thở dài vén màn đứng dậy ra ngoài đi nhà xí.
Giải quyết xong hắn theo thói quen nhìn lướt qua sân sau.
......!Vẫn còn sáng đèn.
Mọi khi vào giờ này Tạ Thầm đã ngủ từ lâu, chẳng biết đang ở bên trong làm gì nữa.
Tiêu Hành sinh lòng hiếu kỳ nhưng lại nhớ Tạ Thầm dặn hắn không được tới gần, e ngại lễ giáo nên không tiện nhìn trộm, thế là lắc đầu định về phòng.
"Rầm."
Trong phòng loáng thoáng vọng ra một tiếng trầm đục như có vật gì đó va vào tường.
Tiêu Hành khựng lại, vừa quay đầu thì nghe thấy tiếng thứ hai, tiếp theo là tiếng thứ ba, tiếng thứ tư, cường độ của tiếng sau mạnh hơn tiếng trước.
Tạ Thầm? Người này đang làm gì?

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được nên đụng tường chơi à?
Tiêu Hành buồn bực đứng nghe một lát, không rõ là hiếu kỳ nhiều hơn hay lo lắng nhiều hơn, chờ lấy lại tinh thần thì hắn đã chạy tới trước cửa phòng.
"......!Tạ Thầm?" Hắn không xông thẳng vào mà giơ tay gõ cửa một cái, "Ngươi không sao chứ?"
Người bên trong không trả lời mà chỉ yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó lại nhanh chóng vang lên một âm thanh khác.
Mềm nhũn, mập mờ, gấp gáp, khó kiềm chế.
Nhưng không đợi Tiêu Hành phân biệt được đó là gì thì tiếng đụng tường lại vang lên lần nữa.
Lúc này rõ ràng xen lẫn với tiếng kêu rên.
Là Tạ Thầm.
Mẹ nó, rốt cuộc người này đang làm gì?!
Tiêu Hành nhíu mày, khẽ vươn tay mới phát hiện then cửa bị cài chặt không đẩy ra được, hắn dứt khoát chạy ra sau phòng leo qua cửa sổ bị hỏng khóa mà chưa kịp sửa.
Lúc đầu trong phòng đóng kín cửa sổ, khi hắn mở cửa thì hương vị mập mờ dính dấp bị gió thổi tan đi, tỏa ra hương hoa thông thoang thoảng dụ dỗ người ta đi đến chiếc giường buông màn lụa giữa phòng.
"Tạ Thầm?"

Tiêu Hành vén màn gọi một tiếng, thanh âm không lớn nhưng người núp ở góc giường lại run lên, liều mạng co rúm lại như đang hoảng sợ, mê sảng nói đứt quãng gần như không nghe được.
Tiêu Hành cố gắng lắm mới nghe rõ Tạ Thầm nói "đừng tới đây".
Đây là......!gặp ác mộng sao?
Nhưng nếu chỉ gặp ác mộng thì tiếng đụng tường lúc nãy là chuyện gì xảy ra?
Tiêu Hành chẳng hiểu ra sao, đang nghĩ xem có nên đánh thức người kia hay không thì đã thấy y bắt đầu nện vào tường.
"Ấy —— Tạ Thầm!"
Hắn phản ứng cực nhanh trèo lên giường đưa tay ra kịp thời ngăn trước người Tạ Thầm, bị y cố sức nện đầu vào tê rần cũng không dám dừng lại, trước khi Tạ Thầm đụng lần thứ hai thì hắn đã dùng sức ôm người vào ngực mình.
"Ưm, ưm......"
Tạ Thầm giãy dụa mấy lần rồi nhanh chóng nhũn ra, hai tay che kín gương mặt thấm đẫm mồ hôi và tình dục như muốn bịt tai trộm chuông.
Hai tay y bị trói trước ngực, nút buộc chẳng có chút kỹ xảo nào, nép trong ngực Tiêu Hành mà vẫn run lẩy bẩy như đang sợ hãi, há miệng thở hổn hển vừa gấp rút vừa khó nhịn.
"Ai trói ngươi? Có người lẻn vào sao?"

Tiêu Hành nắm cổ tay y tra hỏi mấy câu liên tục nhưng không được đáp lại, giơ tay kia định cởi trói cho Tạ Thầm.
"Đừng......!Đừng, đừng cởi......"
Thanh âm khàn khàn thốt ra khỏi đôi môi ướt đẫm, so với ngữ khí thường ngày càng mềm mại hơn khiến bên tai Tiêu Hành ngứa ngáy khó nhịn.
Lúc này hắn mới nhìn thấy gương mặt ửng đỏ bất thường và đôi mắt không có ánh sáng bao phủ một tầng hơi nước nặng nề của Tạ Thầm, tựa như lúc nào cũng có thể rơi lệ.
"Sao lại không cởi?" Tiêu Hành vẫn nắm chặt tay Tạ Thầm không buông, sửng sốt nhìn y chằm chằm, "Ngươi nói không tiện chính là tự trói mình lại rồi đập đầu vào tường chơi sao?"
Có ngốc cũng biết đây không phải sự thật.
Nhưng Tạ Thầm không hề phản bác, hồi lâu sau lại đột ngột giãy dụa muốn rút hai tay ra, thân thể vô thức nép sát vào ngực Tiêu Hành, ấp úng nói "ta bị bệnh", "đừng tới đây", rõ ràng đầu óc đã hơi mơ hồ.
Tiêu Hành không tra hỏi nữa, trong tình huống này cũng không thể bỏ mặc Tạ Thầm ngủ một mình, hắn đứng dậy ra ngoài múc chậu nước vào định lau sạch thân thể ướt đẫm cho y rồi thay quần áo khác để nửa đêm khỏi cảm lạnh.
Đương nhiên hắn không tin Tạ Thầm thật sự bị bệnh.
Một người suốt nửa tháng nay ăn uống ngủ nghỉ bình thường chưa từng có điểm gì khác lạ, sao đột nhiên hôm nay lại phát bệnh?
Tiêu Hành suy nghĩ miên man đến tận khi bưng nước về phòng, ôm người toàn thân ướt đẫm kia vào lòng rồi cởi dây thừng, kéo đai lưng, khi trông thấy quang cảnh bị che đậy dưới lớp quần áo mới chợt hiểu ra Tạ Thầm nói "bệnh" nghĩa là gì ——
Màu đỏ bất thường lan từ cổ xuống bao trùm khắp làn da vốn trắng nõn bóng loáng, hai núm vú dựng thẳng trên lồng ngực nhấp nhô, chẳng biết vì bị bóp hay cọ xát mà sưng đỏ lên, cổ tay bị dây thừng quấn chặt làm trầy da, nửa cánh tay bên phải cũng bị va chạm bầm tím một mảng, lúc cởi quần áo lơ đãng đụng phải cũng đủ làm Tạ Thầm đau đến run lên, ngay cả sức lực giãy dụa cũng chẳng có.
Nhưng dù như vậy thì vật giữa hai chân y vẫn cứng rắn đứng thẳng, trên đỉnh tiết ra chút dịch ẩm ướt chảy ngược ra sau làm cây ngọc thế bị hậu huyệt nuốt vào hơn phân nửa chỉ còn lộ ra cái móc càng thêm ướt át bóng láng.

"Đừng......!Ưm......!Đừng nhìn......"
Ngay khi quần áo bị trút bỏ, Tạ Thầm lập tức không ngăn được nước mắt, giờ phút này cảm nhận được ánh mắt rơi vào chỗ xấu hổ nhất của mình thì càng khóc lợi hại, liên tục đẩy Tiêu Hành đi.
Tất nhiên Tiêu Hành không chịu đi mà ôm chặt người yếu ớt kia vào ngực rồi xoa lưng y như dỗ trẻ con, hỏi y sao không cho nhìn.
Có lẽ động tác này quá dịu dàng, trong lời nói cũng không nghe ra ác ý gì nên người bị rơi vào hỗn độn dần bình tĩnh lại, nức nở thốt ra hai chữ.
"......!Buồn nôn."
Từ năm mười tuổi y trúng tình cổ, đến mười sáu tuổi cổ trùng thành thục, cứ mỗi nửa tháng sẽ phát tác một lần, cho tới bây giờ đều một mình trốn trong phòng âm thầm chịu đựng, hơn ba năm qua chưa từng để bất kỳ ai nhìn thấy.
Bởi vì buồn nôn.
Thật quá buồn nôn.
Chỉ có che giấu kỹ lưỡng như vậy y mới miễn cưỡng giữ được chút tôn nghiêm và thể diện dưới thân thể buồn nôn này của mình.
Tiêu Hành ngẩn người một lát, nghe hai chữ này chỉ biết thở dài, rốt cuộc hiểu ra hôm nay Tạ Thầm đỏ mặt bảo hắn ban đêm không được tới đây kỳ thật không phải thẹn thùng mà là xấu hổ.
"Không buồn nôn." Tiêu Hành vỗ nhẹ lên lưng Tạ Thầm rồi cúi đầu dùng môi lau đi nước mắt giàn giụa của y, "Tiểu Thầm của chúng ta luôn làm người khác yêu thích, chẳng buồn nôn chút nào hết."
Tạ Thầm đã sớm bị tình dục giày vò rã rời, trước mắt đen kịt một màu, thính giác cũng không nhạy bằng lúc bình thường, y chỉ nắm bắt được hai chữ, lại bám lên vai Tiêu Hành như ôm thanh gỗ nổi trên mặt nước, khàn giọng hỏi nhỏ: "Ngươi......thích ta không?".


Bình luận

Truyện đang đọc