[S2] YÊU TỰA HƠI SAY



Thứ bảy tuần sau, Cố Văn Hi ở cửa sổ lầu hai lại thấy được Nghiên Nghiên, bé đang đứng trên đường mòn sân sau nói chuyện với Đỗ Vân Nghiên, đứng kế bé còn có một bé trai trạc tuổi.

"Chú Vân Nghiên, Đỗ Hân Vũ không tin quả dại bên bờ sông có thể ăn được kìa!" Giọng nói của Nghiên Nghiên trong trẻo, Cố Văn Hi vừa mới đến gần vườn rau là đã nghe thấy.

"Trái đó chua quá, nếu không thì tại sao không có người hái chứ?" Bé trai không chịu thua mà phản bác lại.

"Được rồi," Đỗ Vân Nghiên hiểu ý, mỉm cười nói, "Hôm nay chú mời tụi con ăn." Anh nghiêng đầu thấy được Cố Vân Hi, biết cậu cũng nghe nên nói thêm một câu, "Cậu cũng đi chung đi."
Cố Văn Hi nghe giọng điệu của anh, cảm thấy như mình cũng được tính là con nít, tâm trạng lại vô cùng vui vẻ đi vào nhà ăn.

Sáng sớm gió thổi, mọi người đang ăn trái cây, Đỗ Vân Nghiên đi ra đóng cửa, chuông gió bị kẹt vào khung cửa, anh đưa tay kéo nó ra, dư âm văng vẳng bên tai rồi trở nên tĩnh lặng.

Trái cây ngâm đường vô cùng ngon, thơm thơm ngọt ngọt thấm tận bên trong.

"Không phải là cậu không thích ăn à, sao lại giành của tớ?" Lát sau, Nghiên Nghiên kêu lên.

"Ai biểu cậu ăn chậm như vậy chứ," Đỗ Hân Vũ không chút khách khí, lại lấy nĩa ghim vào trong chén của Nghiên Nghiên, "Tớ giúp cậu giải quyết!"
Cố Văn Hi vỗ vỗ vai Đỗ Hân Vũ: "Sao con lại giành của con gái vậy, như vậy hình như không được phong độ lắm?"
"Cậu ấy không phải là con gái, cậu ấy là con trai giả dạng cơ!"
"Cậu nói ai đó?"
"Được rồi được rồi mà." Mắt thấy hai đứa lại sắp cãi nhau, Đỗ Vân Nghiên nói: "Ăn xong rồi thì giúp chú cái này được không?"
"Chuyện gì vậy chú Vân Nghiên?"
"Đến đây," Đỗ Vân Nghiên đưa cho bọn nhóc hai tờ giấy nhạt màu, "Giúp chú viết lại thực đơn đi."
Nghiên Nghiên dẩu môi: "Chữ của chú Vân Nghiên đẹp như vậy, con không thể nào so với chú đâu...."
Đỗ Hân Vũ cười trên nỗi đau của bé: "Cậu cũng biết chữ của cậu rất xấu à!"
"Chữ cậu xấu hơn!"
"Hai đứa là bạn bè, không thể nói như vậy," Đỗ Vân Nghiên bày ra dáng vẻ nghiêm túc, "Không sao hết, viết sao cũng được, coi như là luyện tập đi."
Đỗ Vân Nghiên cũng cầm lên một tờ giấy trống, chuẩn bị viết chữ lên.

"Nè," Cố Văn Hi phát hiện anh đã quên mất mình, bất mãn nói, "Làm việc thì tôi không nhanh nhẹn cho lắm nhưng mà viết chữ thì không thành vấn đề đó!"

"Cậu cũng muốn viết?"
"Không được sao?"
"Cũng được, viết ngay ngắn một chút." Đỗ Vân Nghiên đưa dụng cụ cho cậu.

Bút máy là loại thông dụng trên thị trường, mực ra rất đều, lúc viết vô cùng thoải mái.

Chữ viết của Cố Văn Hi không đẹp được như Đỗ Vân Nghiên, nhưng khi còn nhỏ cậu cũng có luyện qua, nhìn chung thì nét chữ vẫn vô cùng đẹp, tốc độ viết cũng nhanh hơn hai đứa nhỏ, nội dung cậu chép là thực đơn của mùa đông, không giống như tờ giấy lúc cậu mới đến cho lắm.

"Thực đơn của anh còn thường xuyên thay đổi à?" Cậu khó hiểu hỏi.

"Cũng không hẳn," Đỗ Vân Nghiên nói, "Có khi sẽ tùy theo mùa mà đổi một chút."
"Nhưng không phải mùa đông thì sẽ không có khách sao?"
"Cho nên chuẩn bị ít một chút là được."
Cố Văn Hi đưa thành phẩm đã chép xong cho anh: "Thấy sao hả?"
Đỗ Vân Nghiên nhìn qua vài lần: "Cũng tạm được." Anh bắt đầu vẽ thêm hoa văn vào bên cạnh, hoa cỏ cây cối, phong cảnh thiên nhiên,...!Chỉ vài nét bút mà đã thành hình.

"Giả ngốc à." Cố Văn Hi nhỏ giọng lẩm bẩm, rõ ràng thấy được người nọ khẽ nhếch miệng cười.

Mấy ngày nay hai người ở chung vẫn chưa thân thiện lắm, cũng may Cố Văn Hi không chọc ra cái gì, thỉnh thoảng Đỗ Vân Nghiên cũng kêu cậu làm vài ba việc lặt vặt.

Nghiên Nghiên và Đỗ Hân Vũ vẫn còn học tiểu học, chữ viết cũng chỉ được xem là ngay ngắn, các mặt khác cũng giống nhau, bất quá Đỗ Vân Nghiên cũng không nghĩ sẽ cho bọn nhóc giúp thật, chỉ nhắc nhở viết chữ cho đẹp.

Hai đứa có chuyện để làm nên không còn ầm ĩ nữa.

Đỗ Vân Nghiên vốn định giữ hai đứa lại ăn cơm trưa, Nghiên Nghiên nói mẹ đang chờ bé ở nhà nên không thể ở lại.

Lần này Đỗ Hân Vũ vô cùng lịch lãm tỏ vẻ sẽ đưa bé về nhà, hai đứa cùng đạp xe đi mất.

Mở cái lọ thủy tinh lớn hồi sáng ra, quả dại bên trong chỉ còn dư lại hai miếng.


Dọn dẹp dụng cụ trên bàn xong, Cố Văn Hi cầm cái nĩa nhỏ chưa dùng qua, ghim một miếng đưa đến bên miệng Đỗ Vân Nghiên: "Lúc nãy anh chưa ăn phải không?"
Gương mặt Đỗ Vân Nghiên thoáng bối rối rồi nhận lấy cái nĩa đang đưa đến bên miệng.

Vừa mới buông nĩa xuống thì điện thoại cố định trong sảnh vang lên, anh đi qua nhấc máy nghe.

"Alo....!À, được sao ạ?".

Được tại ( ТгumTr uуeЛ.

VЛ )
Ở bên cạnh quầy bar, giọng nói lớn tiếng của thím Lưu truyền ra, cho dù Cố Văn Hi không cố tình nghe lén thì đại khái cũng biết đối phương muốn cho cái gì.

Quả nhiên, Đỗ Vân Nghiên vừa buông điện thoại ra liền nói: "Tôi đi ra ngoài một lát."
Cố Văn Hi không để ý, nhà của thím Lưu và bác Thắng ở sát bên đây, qua lại chưa đến vài phút.

Khi trở về, một tay Đỗ Vân Nghiên xách con gà đã được xử lý, tay kia xách một cái túi thơm lừng, vừa ngửi đã biết là thịt khô mà ngày đó bọn họ thấy ở nhà hai bác.

Cái bụng của Cố Văn Hi không có tiền đồ mà "òn ọt" kêu hai tiếng, nhưng hôm nay là thứ ba, cậu không chắc Đỗ Vân Nghiên có chịu dọn mấy món này lên bàn ăn hay không.

"Cái này là...." Cậu thử mở miệng, "Cho chúng ta ăn à?"
"Nếu không thì cho ai?" Đỗ Vân Nghiên lườm cậu một cái.

"Nhưng hôm nay không phải chủ nhật mà?" Mặc dù trong lòng vui sướng nhưng Cố Văn Hi vẫn nghi ngờ, với cái tính tình của Đỗ Vân Nghiên thì sẽ không dễ phá lệ như vậy đâu.

"Coi như bù cho tuần trước." Đỗ Vân Nghiên đi vào nhà bếp, "Không phải cậu muốn học nấu cơm sao? Vào đây phụ tôi xử lý cái này đi."
"Được, ông chủ yên tâm!" Cố Văn Hi nhanh nhẹn đuổi theo, "Con gà này ở đâu ra vậy?" Thoạt nhìn là chỉ mới giết xong, da còn nóng.


Đỗ Vân Nghiên cắt nửa con gà ra, lấy nội tạng bên trong: "Nhà bác Thắng có nuôi gà mái." Dường như mỗi nhà trong thôn đều nuôi gà, nếu muốn ăn thì không cần ra ngoài mua.

"Chỗ này của anh cũng có nuôi gà mà?" Cố Văn Hi nhớ tới ba con gà ở sân sau, "Đặt người khác đưa đến sao?"
"Không muốn giết gà của mình nuôi." Anh cắt gừng rồi nhét vào trong bụng con gà.

"Ai ăn mà không sát sinh," Cố Văn Hi thấp giọng, "Dối trá."
"Vậy lát nữa cậu đừng ăn?" Đỗ Vân Nghiên liếc mắt nhìn cậu.

"Ăn!" Cố Văn Hi vô cùng không có khí phách mà buột miệng thốt ra.

Hai tuần nay cậu chưa ăn được miếng thịt nào, thật vất vả mới nắm được cơ hội, sao lại không ăn cho được?
Đỗ Vân Nghiên xoay người, bỏ gà đã ướp xong nguyên liệu vào nồi hầm lớn, đổ nước ấm và nấm vào, đậy nắp lại rồi bật lửa nhỏ để hầm: "Vốn dĩ tôi thích ăn chay, nếu chỉ có một mình thì tôi sẽ không nhận những cái này làm gì."
Cố Văn Hi tỉnh táo lại, nghe như là vì chiêu đãi mình nên anh mới nhận lấy...!
Gà ở nhà thím Lưu vẫn luôn được nuôi thả trong sân, ăn lúa gạo tự nhiên, chỉ cần bỏ thêm một ít nguyên liệu thì vô cùng tươi ngon.

Quả thật Đỗ Vân Nghiên không quá thích ăn thịt, sau khi hầm xong, anh chỉ ăn một ít nước canh, còn phân nửa còn lại thì chui vào bụng của Cố Văn Hi.

"Nè," Cố Văn Hi ra sức gặm đùi gà, "Anh nói bù cho tuần trước, vậy có phải —— ngày mai vẫn có thể ăn thịt phải không?"
"Ừm." Đỗ Vân Nghiên nuốt đồ ăn trong miệng, "Không phải còn thịt khô sao, ngày mai ăn cái đó."
Cố Văn Hi âm thầm vui vẻ, vẫn là những tháng ngày ăn thịt là thoải mái nhất.

Sau khi ăn xong, Đỗ Vân Nghiên lấy một ít xương còn chưa gặm sạch và xương hầm trong nồi cho hai con cún.

Có lẽ tụi nó bình thường ít ăn đồ mặn, anh vừa mới mang chậu ra khỏi cửa thì tụi nó liền xúm lại, lè lưỡi kêu to.

Cố Văn Hi có chút đồng cảm với chó của anh, mấy đứa đi theo người chủ như anh thì đến thịt cũng không có ăn.

"Dương Dương," Đỗ Vân Nghiên kéo chó vàng ra sau một chút, "Không được bắt nạt Bối Bối."
Cố Văn Hi đã biết chó vàng tên là Dương Dương, còn chó đen tên Bối Bối, có điều giọng điệu của Đỗ Vân Nghiên khi nói chuyện với chó hệt như đang dỗ dành con nít, kết hợp với vẻ mặt tươi cười dịu dàng kia, lộ ra khí tức đảm đang của người vợ khiến cậu không nhịn được rùng mình.

Suy ngẫm lại, có vẻ như Đỗ Vân Nghiên đối với bác Thắng, thím Thẩm, Vân Hàn, Nghiên Nghiên, Đỗ Hân Vũ,...!đều là dáng vẻ tốt tính này, còn ở trước mặt mình cứ treo ra gương mặt như vậy, hệt như cậu thiếu tiền anh không bằng.

Tiếng lòng của Cố Văn Hi nhỏ dần, cậu thiếu tiền người ta thật mà.


Không chỉ vậy, cậu lau nhà thì toàn là nước, lúc nấu cơm thì thiếu chút nữa làm nổ nhà bếp, lúc trước còn đạp lên rau thơm của anh....!Dường như có chỗ để người ta ghét thật.

Gà mái ở sân sau kêu "Cục tác, cục tác ——", chắc là đẻ trứng rồi.

Cố Văn Hi đi xem với Đỗ Vân Nghiên, quả nhiên trên cỏ khô có hai quả trứng gà nguyên vẹn, bên cạnh còn có một con gà mái đang gân cổ kêu, hai con gà khác đang mổ vỡ một quả trứng.

"Tụi nó còn tự ăn trứng của mình hả?" Cố Văn Hi chưa từng nuôi gà, đây là lần đầu tiên cậu thấy.

"Ừm, có khi sẽ mổ vỡ trứng," Đỗ Vân Nghiên mở hàng rào của chuồng gà ra, "Vậy nên phải nhặt kịp lúc." Anh đứng yên nhìn chằm chằm Cố Văn Hi.

"Anh muốn tôi nhặt?" Cố Văn Hi xem như hiểu ý anh.

"Cậu không muốn à?"
"Khụ, đâu có." Trợ thủ đắc lực Cố Văn Hi dùng hai ngón tay cầm lấy hai quả trứng kia, vô cùng cẩn thận không đụng đến phân gà dính trên đó, "Cái này cũng bẩn quá đi!"
"Đồ từ trong đ*t gà thì có thể sạch sao?" Đỗ Vân Nghiên nói.

"Đương nhiên là tôi biết cái này từ trong đ*t gà ra rồi!" Đột nhiên cậu cười rộ lên, có lẽ là nghe được một người lịch sự tao nhã như Đỗ Vân Nghiên nói ra lời thô tục như vậy nên cảm thấy có hơi buồn cười.

Nhưng Đỗ Vân Nghiên lại không hiểu cậu cười cái gì, chỉ nghĩ bệnh điên của cậu tái phát: "Rửa sạch hai quả trứng đó rồi đem vào nhà đi." Anh vô cảm ban xuống mệnh lệnh.

Ở sân sau có bồn nước, hình như là để rửa đồ ăn, Cố Văn Hi nhịn cười ngoan ngoãn mở vòi nước ra.

Rửa trứng thôi mà, cậu không thể để Đỗ Vân Nghiên lại coi thường mình được.

Lúc nghỉ trưa Cố Văn Hi nằm trên giường trở mình, lần mò cầm lấy điều khiển từ xa của điều hòa bên gối, mấy ngày nay vì cắt giảm chi tiêu cho nhà trọ mà ban đêm cậu không mở điều hòa nữa, thà rằng quấn thêm vài bộ quần áo lên người.

Nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ cái ngày mới đến đó, cậu nói với Đỗ Vân Nghiên ở đây quá lạnh, người nọ buổi sáng còn chưa ăn mà đã đi ra ngoài mua pin.

Thật ra anh rất dịu dàng.

Ngón tay Cố Văn Hi vuốt ve điều khiển từ xa, cảm giác khó chịu khi cho chó ăn lúc trưa đã dần tan biến..


Bình luận

Truyện đang đọc