SÀI MỄ DU DIÊM TƯƠNG THỐ TRÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lão Thụ

Beta: Thiên Ngọc

—– ♦ —–

Hắn bỗng nhiên minh bạch một điều, hắn đã thích anh, có lẽ là từ ánh nhìn đầu tiên, có lẽ là tại siêu thị khi hắn nhìn thấy bộ dạng khả ái đang hát đến vô cùng tự nhiên của anh, cũng có thể là sau này mỗi một ngày ở chung với anh, từng chút từng chút mà động tâm.

Khi nhìn thấy Bạch Tri Cảnh, cảm xúc trong lòng hắn tựa như những cơn sóng dập dìu lên xuống vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn trái ngược với vẻ bình tĩnh khi anh gặp Bạch Hạ, chuyện đã như vậy làm sao hắn còn có thể tự lừa gạt chính mình rằng chỉ thích người chơi đàn dương cầm đây?

Bạch Tri Cảnh đóng kỹ hòm thuốc, cũng không vội rời đi, trái lại khi anh rũ mắt xuống, nhìn thấy đôi dép lê của hai người đang xếp song song, trong tâm liền xoắn xuýt một chút, sau đó do dự thấp giọng hỏi: “Ông Giai, tôi có một chuyện muốn hỏi anh.”

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng Ông Giai trở nên nhẹ nhàng, trên mặt không tự chủ hơi lộ ra một nụ cười mĩm.

“A, anh cứ nói.”

“Anh có phải là… thích Bạch Hạ hay không? là… loại yêu thích kia…”

Bạch Tri Cảnh biểu đạt câu nói của mình vô cùng gian nan, kỳ thực một năm trước anh đã mơ hồ nhận ra mối quan hệ của Bạch Hạ cùng Thái Vi Dương có điều gì đó không đúng, nhưng Bạch Hạ chưa bao giờ đề cập đến, anh cũng vờ như không biết, nhưng chuyện này hoàn toàn không thể đại biểu cho việc anh không quan tâm đến em trai mình. Đặc biệt lần này kẻ cướp người trên tay Thái Vi Dương lại là… Ông Giai…

Anh cũng không hiểu tại sao, chỉ biết là Ông Giai mang đến cho anh một cảm giác bất đồng so với những người khác, thế nhưng khi nghe thấy Thái Vi Dương chỉ trích Ông Giai tranh giành Bạch Hạ của cậu, trong một giây kia, tâm của anh  hoàn toàn thất lạc, cảm giác phiền muộn hay thậm chí là khổ sở đều là sự tồn tại vô cùng chân thực trong lòng anh.

Đề tài này nếu xuất phát từ miệng Bạch Tri Cảnh quả thật vô cùng khó khăn, Ông Giai liền trở nên kích động, suýt chút nữa hắn đã mở miệng nói “Sao có thể chứ, người mà anh thích chính là em, chính là em, chính là em đó!”, nhưng nếu nói như vậy thì mức độ nguy hiểm quá lớn, Ông Giai suy nghĩ hồi lâu, nghẹn ra một câu: “… Không có.”

“Vậy tại sao anh lại cùng Thái Vi Dương đánh nhau?”

“A, là như thế này ” Ông Giai nói, “Lúc trước anh cứ nghĩ rằng anh có tình cảm với em trai của em, nhưng sau này anh mới nhận ra chỉ là cảm xúc nhất thời, ách, chuyện lần này, hoàn toàn chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tri Cảnh, em nhất định phải hiểu cho anh nha?”

Bạch Tri Cảnh nhớ lại những chuyện mà mấy ngày nay hai người đã nói, khi cả hai cùng nhau trở về nhà từ siêu thị, Ông Giai lúc bắt đầu luôn hướng đề tài câu chuyện đến trên người Bạch Hạ. Anh chợt nhận ra, Ông Giai lấy mình ra làm “bàn đạp” đây mà, trong lòng anh lập tức liền trở nên khó chịu.

“Tôi hiểu rồi, ” Bạch Tri Cảnh lạnh nhạt nói, “Trước đây anh từng có tình cảm với Bạch Hạ, đúng không?”

“Ân đúng.”

“Mấy ngày qua anh tiếp cận em ấy, cũng chỉ vì muốn xác nhận tâm ý của mình, đúng không?”

“… Ân đúng thế” Tại sao câu chuyện càng ngày càng có chút không đúng nha?

“Nói cách khác, anh vẫn còn thích Bạch Hạ, ” Bạch Tri Cảnh một bên đi đến phòng ngủ, một bên đưa ra kết luận, “Nhưng mà bên người Bạch Hạ đã có Thái Vi Dương, vì vậy mà lúc nãy anh mới cùng Thái Vi Dương đánh nhau một trận.”

“A, làm sao em biết?” Ông Giai sửng sốt một chút, không nghĩ tới Bạch Tri Cảnh cư nhiên có thể nhanh chóng tiếp nhận việc Bạch Hạ cùng Thái Vi Dương kết giao với nhau, nhưng câu hỏi vừa ra khỏi miệng của hắn, dường như đem hiểu lầm của hai người càng ngày càng xé ra to.

Hắn lắp bắp vội vàng giải thích: “Không, không phải như thế! Ý anh là muốn hỏi em làm thế nào lại biết hai đứa nó kết giao với nhau… anh cùng Bạch Hạ, không phải như… như em nghĩ đâu…”

Ầm.

Anh đụng phải cánh cửa…

Bạch Tri Cảnh sau đó suy nghĩ một hồi, cảm thấy trận tức giận này của mình vô cùng khó hiểu. Những người sử dụng sách lược theo đuổi giống như Ông Giai,  trước đây anh cũng từng gặp phải, nhưng khi đó bất quá anh chỉ là cười cho qua chuyện, thậm chí cảm thấy cô bé kia lá gan cũng rất lớn nha, đối em trai của anh cũng thật để ý.

Nhưng tại sao chuyện lần này khi đặt ở trên người Ông Giai, anh liền cảm thấy tức giận đến như thế chứ?

Mặc dù Ông Giai kết bạn với mình hoàn toàn có mục đích, thế nhưng trải qua mấy ngày nay, hắn đối với mình rất tốt, sự quan tâm từng li từng tí của hắn quả thật làm cho tâm của mình vô cùng ấm áp, như vậy mình làm sao có thể oán hắn không đủ chân thành đây? Chính mình đường đường chính chính là một đại nam nhân, như vậy có quá hẹp hòi hay không?

Anh luôn luôn quan niệm “Biết sai mà thay đổi chính là con ngoan”. Vì vậy Bạch Tri Cảnh Bạch tiên sinh, vừa uất ức lại vừa hối hận đi làm món ăn mà Ông Giai thích nhất chính là cánh gà chiên coca, sau đó anh đựng ở trong hộp giữ ấm, chậm rãi đi xuống lầu.

——————————————

Lão Thụ: Cả một bộ này đều được viết chữ phồn thể nên rất khó hiểu T^T và câu từ khá cụt… vì vậy mà ta thêm mắm dặm muối rất nhiều nhưng trên cơ bản vẫn giữ được ý mà tác giả viết ra… thỉnh đừng quá khắt khe vs ta T^T

Cánh gà chiên coca nè:v thèm quạ:v 

Bình luận

Truyện đang đọc