SÂN HUẤN LUYỆN ĐIÊN ÁI LỤC

Ngày hôm sau, toàn bộ đội cầu lông liền tham gia lữ trình thi đấu.

Đường dài đối bất luận kẻ nào đều là một loại tra tấn, đặc biệt là tiểu nam sinh Minh Lãng tinh lực tràn đầy, ngồi bên cạnh Cảnh Tuyên Văn. Bởi vì giáo luyện từ khi cùng nhau lên máy bay liền hảo ngủ rồi, đối hết thảy hoàn toàn không biết gì.

Chờ đến trước hạ cánh nửa giờ, Cảnh Tuyên Văn mới tỉnh lại, cầm lấy túi rửa mặt đi phòng vệ sinh. Minh Lãng nhanh nắm lấy cơ hội theo sát, trở tay đóng cửa.

Trên phi cơ không gian vệ sinh nhỏ hẹp, miễn cưỡng mới có thể chưa hai đại nam nhân, Minh Lãng cuộn tròn hai chân, tư thế biệt nữu quỳ xuống, dùng răng cắn mở dây kéo quần Cảnh Tuyên Văn.

"Mới qua bao lâu, lại muốn rồi, Tiểu Minh đồng học?"

Cảnh Tuyên Văn liếc Minh Lãng một cái, bình tĩnh từ trong túi rửa mặt móc ra một bàn chải đánh răng, nặn hảo kem đánh răng bỏ vào trong miệng, cùng lúc đó, gậy th*t của hắn cũng bị nạp vào một khoang miệng ướt át.

"Vĩnh viễn đều, muốn anh...... Ân......"

Minh Lãng cơ hồ là dẩu mông, tay trái chống đỡ bồn rửa tay, tay phải tay để ở trên cửa, mới quỳ ổn thân thể, hai mảnh môi mềm mại ngậm lấy đại nhục Cảnh Tuyên Văn.

"Ngô......"

Mũi tràn đầy đều là hormone giáo luyện mạnh mẽ, Minh Lãng cầm lòng không đậu phát ra một tiếng rên rỉ, trà trộn vào tạp âm cabin. Cậu thật cẩn thận chuyển động đầu lưỡi, liếm quy đầu mượt mà, đầu lưỡi từ trên xuống phác hoạ đường cong khe mũ.

Môi đỏ bao cán trụ, nông sâu mà phun ra nuốt vào, đem mỗi một gân xanh bạo đột đều cảm thụ đến rành mạch.

"Ngoan Tiểu Minh, lại hàm chặt một chút."

Cảnh Tuyên Văn cắn răng quét, mơ hồ không rõ yêu cầu.

"Ân a...... Hảo ân...... Ngô......"

Minh Lãng cương chặt gương mặt, dùng khoang miệng ẩm ướt ấm áp đè ép côn th*t lớn, co rụt lại, lực đạo như mát xa.

Hành thân phấn khởi từng vòng trướng đại, hướng về phía trước phồng lên. Cảnh Tuyên Văn vươn hai ngón tay nắm cằm Minh Lãng, cưỡng bách cậu nâng mặt lên. Minh Lãng hơi hơi nâng lên thân mình, càng thêm hoàn toàn ngậm lấy đại căn, mỹ vị liếm lên.

Chất nhầy từ lỗ chuông chảy ra, nồng đậm hương vị rót vào xoang mũi Minh Lãng, kích thích thân thể cậu khô nóng khó nhịn. Đại đầu v* đứng thẳng lên, chọc trên quần áo, vải dệt tuy mềm mại, vẫn là đem thịt viên ma sát đến lại hồng lại sưng.

"A a nha...... đầu v* đau quá......"

Minh Lãng cách vải dệt sờ ngực, đầu v* mềm mại bị cậu ấn trong lòng bàn tay, không chút thương tiếc dùng sức xoa nắn. côn th*t phân bố dâm dịch cùng nước bọt quyện với nhau, từ khóe miệng chảy xuống, lại chảy tới cổ áo.

Cảnh Tuyên Văn một bên đánh răng một bên được tiểu nam sinh khẩu giao, hắn lsáng quắc nhìn chằm chằm đỉnh đầu tiểu nam sinh, khích lệ nói:

"Tiểu Minh đồng học, em thực giỏi...... Làm cho tôi, thực thoải mái......!"

"Ngô ngô......"

Bị giáo luyện khen ngợi tiểu nam sinh cái đuôi đều phải nhếch lên tới, một bên càng thêm ra sức mà phun ra nuốt vào câu lộng, một bên tưởng phát ra lãng kêu. Chính là côn th*t quá lớn, nhét vào tiểu nam sinh trong cổ họng, làm hắn thanh âm khó chịu.

Phi cơ gặp dòng khí, thân máy lay động thật nhỏ, không ngừng rung động làm người không ổn định được thân thể.

Minh Lãng tận lực duy trì cân bằng, cự vật ở khoang miệng cậu khắp nơi loạn đâm, quy đầu đỉnh đến sinh đau.

"A...... Cảnh giáo luyện......" Minh Lãng mặt đỏ lên.

"Tiểu Minh, Tiểu Minh......"

Cảnh Tuyên Văn thoải mái thở dài, hắn không ngừng ấn, môi hồng nhuận chặt chẽ toát trụ rễ cây mẫn cảm, cậu dùng sức mút vào, hắn thấp suyễn một tiếng, đè lại gáy Minh Lãng.

"A —— khụ khụ, ngô......"

Một cổ tinh dịch không dự liệu tưới vào, Minh Lãng sặc ho khan một hồi, mới dần dần bình tĩnh.

"Ngoan Tiểu Minh."

Cảnh Tuyên Văn duỗi tay trái xoa xoa đầu tóc Minh Lãng, phun kem đánh răng màu trắng trong miệng, vừa tẩy bàn chải đánh răng vừa nói.

Thu hảo bàn chải đánh răng, hắn lại từ túi rửa mặt lấy ra một chai nước súc miệng nhỏ trong hành trang ra, hướng trong miệng đổ một ngụm.

"Ô......"

Hương vị tinh dịch nồng đậm khuếch tán trong miệng Minh Lãng, cậu mềm mại oán giận:

"Thật là khó chịu......"

Vừa dứt lời, Minh Lãng lại lần nữa bị một bàn tay hữu lực kiềm cằm, cậu nâng mắt, nhìn thấy khuôn mặt Cảnh Tuyên Văn soái khí hướng chính mình đè ép xuống.

"Ân......"

Hương vị thoải mái thanh tân dán lên môi, đầu lưỡi nhanh chóng cạy ra khớp hàm Minh Lãng, một dòng nước mát lạnh đã tiến vào miệng Minh Lãng.

"Ân ân ngô......"

Nước súc miệng của là vị bạc hà Cảnh Tuyên Văn, tươi mát lại không ôn nhu, cùng hắn hôn không sai biệt. Minh Lãng bị Cảnh Tuyên Văn lấp kín môi, không thể không đem chất lỏng trong miệng nuốt xuống, tuy rằng cay đến yết hầu đều đã tê rần, nhưng che giấu tốt khí vị tinh dịch còn sót lại.

Hai người ai cũng không chịu buông ra, môi lưỡi tiếp tục dây dưa, thẳng đến phi hành đoàn nhắc nhở, bọn họ mới đi trở về chỗ ngồi.

Cách một ngày, chính là ngày thi đấu. Lên sân khấu còn dư lại mười phút, Minh Lãng làm tốt vận động, trái tim nhảy có chút nhanh.

Nam nhân cậu yêu nhìn thấu cậu khẩn trương, tháo xuống cột trên trán màu hồng phấn, cột hảo cho Minh Lãng:

"Chúc em may mắn, Tiểu Minh của tôi."

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc