Trước khi đi làm, tôi và cậu ấy sẽ cũng nhau ra khỏi cửa. Nhưng hôm nay, lúc tôi thức dậy, cậu ấy đã đi rồi, đến ăn trưa cũng không gọi tôi. Dù sao tôi cũng không thấy ngon miệng, vì thế nói về chuyện trước đây đi.
Chữ cái đầu tiên trong họ của cậu ấy là Z, tạm gọi cậu ấy là Z vậy. Mặc dù cậu ấy thích đồ rẻ, nhưng là một người không tồi, là một người chính trực, gia đình cũng không tệ, cũng xem như là khá giả.
Lúc tốt nghiệp, tôi vốn dĩ muốn quay về quê, nhưng ở quê lại không tìm được một công việc phù hợp, cuối cùng chọn lưu lại tại Hồ Nam.
Cậu ấy sau khi biết được, liền bảo muốn làm chung công ty với tôi. Công ty này rất lớn, cũng không thiếu nhân tài, vì vậy thực tập sinh hoàn toàn không có lương (Chuyên ngành của chúng tôi rất ít có lương thực tập. Nếu có cũng rất ít), nhưng triển vọng phát triển lại rất tốt. Nhưng tôi vừa muốn có cuộc sống mới, vừa muốn thuê phòng, nếu như tháng đầu tiên không có lương, tôi căn bản không giải quyết dược hai vấn đề trên.
Tôi là kiểu người lãnh đạm, ngay cả người trong gia đình cũng ngại không nói ra, thì càng không thể nói vấn đề khó khăn ấy với cậu ấy. Kết quả làm tôi ngạc nhiên là, lúc đó cậu ấy không biết từ đâu lại biết vấn đề của tôi (Sau đó tôi mới biết, trong một lần vô tình có lỡ nói hai câu với cô bạn thân của tôi, và cô ấy nói cho cậu ấy biết). Cậu ấy một câu cũng không nói, thậm chí cũng không hỏi tôi mà tự mình tìm kiếm một căn phòng, trả toàn bộ tiền thuê nhà trong một năm, rồi đem vali của tôi vào ở.
Ngày tôi chuyển đến, tôi hỏi cậu ấy, không phải bố mẹ cậu ấy tính mua nhà sao, sao cậu ấy bây giờ lại đi thuê phòng. Cậu ấy thờ ơ đáp một câu, bây giờ không thể mua, tốn thời gian trang trí. Cậu ấy cũng không muốn ở cùng bố mẹ vì không tự do.
Nhưng tối biết, công việc của bố mẹ cậu ấy bận rộn, cơ bản rất ít về nhà, cậu ấy trước giờ đều rất tự do. Ban đầu cậu ấy dự định sống cùng bố mẹ, sau đó chờ nhà mới trang trí xong thì sẽ dọn vào ở. Cho nên hôm đó, tôi rất biết ơn cậu ấy, giúp cậu ấy sắp xếp đồ đạc trong phòng.
Nhưng điều làm tôi do dự là cậu ấy rất thích trêu chọc mọi người, là một người thích tung hứng, trong đó tôi là trung tâm trêu đùa. Tôi từng hỏi cậu ấy, vì sao lần nào cũng chỉ trêu tôi? Cậu ấy nói, không có vì sao cả, chỉ là thích nhìn thấy dáng vẻ tôi bó tay mà thôi. Cuối cùng, đưa tay ra và vỗ vào mặt tôi, nói rằng, ai bảo da mặt tôi mỏng, phản ứng rất thú vị…
Trong thời gian học Đại học, có một lần thi đấu bóng rổ, tôi và cậu ấy đều vào trận. Lúc bắt đầu rất tốt, điểm số của chúng tôi cũng dẫn đầu. Nhưng đến nửa hiệp sau, đối phương đã từ từ bắt kịp tỷ số, rõ ràng rất gấp rồi, bắt đầu không quản đến việc xô người. Vừa hay tôi lại chính là người bị xô ngã.
Chi tiết cụ thể thì bây giờ tôi không còn nhớ rõ, tôi chỉ nhớ, tôi bị hạ gục bởi một quả bóng của người khác ngay dưới rổ, và chân tôi đập vào nền, đầu gối chảy rất nhiều máu, đứng dậy cũng không nổi.
Cậu ấy thấy vậy, không nói hai lời liền cho tên kia một cú đấm, rồi chửi, mẹ nó chơi bóng rổ mà không có mắt thì chơi bóng rổ làm gì?
Sau đó bế tôi lên, rồi đưa tôi đến bệnh xá. Nói thế nào nhỉ, mặc dù nhìn tôi ốm, nhưng thật ra cũng có chút thịt, giống như kiểu người trên mạng hay nói “Mặc áo thì ốm cởi áo thì mập” vậy. Cậu ấy cứ thế mà bế tôi, thở cũng không thở, đi thẳng đến bệnh xá. Sau khi băng bó, lại giúp tôi trở về phòng, còn mua đồ ăn cho tôi.
Trước đó tôi rất cảm động, trong kiếp nhân sinh tìm được một huynh đệ, lại là hảo huynh đệ tâm ý tương giao, đó là một niềm vui lớn.
Kết quả đến tối đó, cậu ấy bắt đầu giở trò.
Lúc ấy là mùa hè, sau khi vận động mà không tắm, thì có thể biến thành đậu phụ thối. Ngoài ra, tôi còn là một người tương đối sạch sẽ, vì vậy bác sĩ liên tục nhắc nhở rằng không nên để vết thương dính nước, tôi vẫn quyết định đi tắm.
Bình thường lúc tắm, tôi sẽ c ởi quần áo rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi không ngờ rằng, lúc cởi xong áo quần chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì bất ngờ cậu ấy bước vào phòng. Nhìn thấy tôi chuẩn bị đi tắm, vội vàng nói, Hoa Sen Nhỏ, chân cậu không thể đụng nước, tôi đến giúp cậu tắm.
Cậu ấy một mực gọi tôi là Hoa Sen Nhỏ, bởi vì tên của tôi đồng âm với hai chữ này (Hà Hoa), tôi từng cãi lại nhưng không tác dụng. Đến lúc cậu ấy thêm chữ “Nhỏ” nữa thì tôi đã làm ngơ rồi.
Tôi thừa biết cậu ấy muốn đùa tôi, làm sao có thể để cậu ta giúp tôi tắm được. Tôi kéo mạnh chiếc khăn che ngực và phận trọng yếu, chết cũng không buông.
Nhưng, thứ nhất là tôi không mạnh bằng cậu ấy, thứ hai là vì tôi không thể đứng do chấn thương ở chân. Tất nhiên là chỉ trong vài phút, chiếc khăn đã không còn thuộc về tôi nữa rồi… Sau đó cậu ấy dắt tôi vào nhà vệ sinh…
Xem ra cậu ấy thật sự là muốn giúp tôi tắm. Tôi bắt đầu hoảng loạn. Nhà vệ sinh lại nhỏ, tôi đứng rất gần cậu ấy, gần đến mức cơ thể gần như dựa sát vào. Trong hoảng loạn, tôi nói ra một câu mà đến bây giờ nghĩ lại chỉ muốn tự tử. Tôi nói, nếu cậu qua đây, tôi sẽ la lên đó!
Câu này, bị cậu ấy đem ra trêu tôi suốt hết bốn năm…
Cậu ấy nghe được càng hung phấn hơn, còn đưa tay lên ngực của tôi. Tôi ngạc nhiên, hét lớn, XX (tên cậu ấy), cậu đừng làm bừa. Im lặng vài giây, cậu ấy buông tay nói, “Không cho tôi thể hiện tình bạn thì thôi. Thế này đi, cậu giúp tôi giặt áo quần, tôi sẽ tha cho cậu.”
Giọng điệu trong câu đầu tiên nghe như bất bình vậy… Kể từ lần đó, áo quần của cậu ấy đều là do tôi giặt, nhưng từ sau khi có lương, rồi mua máy giặt, tôi chỉ cần đem phơi là được rồi.
Thật ra mỗi lúc bị cậu ấy trêu đùa, tôi đều nghĩ cách trị cậu ta, nhưng tôi biết cậu ta là trai thẳng, 100% là trai thẳng, cho nên cái gọi là trêu tôi, chẳng qua chỉ là để đạt được một mục đích vô hại nào đó thôi.