SÁT THỦ CỦA MÙI HƯƠNG

Trên phòng làm việc Quân Tổng

Khiết Tường mở bao tài liệu ra xem cùng với Vô Dao

Một lúc sau, Vô Dao chợt lên tiếng

"Anh nhìn xem, bảng tư liệu này với bảng tư liệu hoa hồng lúc trước chúng ta làm hơi giống chỉ là có vài thành phần bị đổi và được thêm vào thôi"

Khiết Tường tiếp lời

"Phải, em nói đúng"

Vô Dao lên tiếng

"Tuy nó giống với tư liệu cũ nhưng lại được thêm vào vài thành phần rất tốt"

Khiết Tường bỏ tư liệu vào bao rồi đứng dậy mỉm cười

"Nhưng anh muốn biết sao cô gái đó lại dùng tư liệu cũ chúng ta làm và chỉnh sửa một chút để đưa ra một bảng tư liệu mới"

Vô Dao bật nói

"Không phải nếu làm thế thì bảng tư liệu mới sẽ hoàn thành nhanh hơn sao? Vì các tư liệu hoa hồng chúng ta đã nghiên cứu lúc trước và đưa ra rất kĩ, cô ấy chỉ cần chỉnh sửa một chút là có thể đưa ra mẫu nước hoa với mùi hương mới hoàn toàn rồi"

Khiết Tường ngạc nhiên nhìn Vô Dao

"Thật à? Vô Dao xem ra em thông minh hơn anh tưởng"

Vô Dao nhíu mày

"Em từng học qua mấy thứ này nhiều rồi, mà em phải nói rằng cô gái Hạ Tinh Nhiên đó có lẽ rất am hiểu về nước hoa nên mới có thể làm ra được một bảng tư liệu này, có lẽ anh giữ cô ấy lại là đúng"

Khiết Tường bật cười

"Xem ra cô ấy đã không làm anh thất vọng"

Vô Dao nghoảnh mặt đi

"Được rồi, giờ em về phòng làm việc đây"

Khiết Tường bật cười nhẹ

"Ừ"

Tại phòng làm việc của Tinh Nhiên, cô nhìn vào màn hình máy tính thì mọi thứ đều hoa mắt, cô ấn hai bên thái dương mình rồi thở dài lẩm bẩm

"Không phải chứ, sao lại hoa cả mắt thế này?"

Chiều tan làm, Tinh Nhiên đi nhè nhẹ với đầu óc quay cuồng, mặt cô hơi đỏ vì sốt, cô âm thầm vừa đi vừa nghĩ cầu khẩn

(Lạy trời, còn một chút nữa là con về tới nhà rồi, ông làm cho đầu óc con tỉnh táo chút được không?)"

Tại trước cổng công ty, cô cố đi lại máy b*n n**c tự động mua một lon cafe rồi uống vào cố gắng đứng vững với gương mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm liên tục

"Hạ Tinh Nhiên, tỉnh táo chút nào, sao mày có thể bệnh vào lúc này chứ?"

Bỗng Khiết Tường lái xe từ cổng công ty đi ra chợt thấy cô thì anh dừng xe bước xuống gọi

"Tinh Nhiên, tôi đã đọc bảng tư liệu của cô làm rồi"

Cô chợt quay gương mặt đỏ bừng lại lẩm bẩm

"Quân...Quân Tổng"

Khiết Tường ngạc nhiên đến gần hỏi

"Cô sao vậy? Mặt cô bây giờ kém sắc quá,hay cô bị bệnh?"

Cô cố mỉm cười nói

"Tôi...tôi ổn mà..."

Cô bắt đầu thấy mọi thứ xung quanh hoa mắt nên làm rơi lon cafe xuống đất văng tung tóe rồi dần ngã xuống thì Khiết Tường đỡ lấy lo lắng hỏi

"Tinh Nhiên, cô sao vậy? Cô không khỏe à?"

Cô bất tỉnh mất, anh nhanh chóng đưa cô vào xe rồi đưa đến bệnh viện

Trời dần tối, tại bệnh viện

Tinh Nhiên nhắm mắt nằm trên giường bệnh vì kiệt sức

Bác sĩ nhìn Khiết Tường lên tiếng hỏi

"Anh là người nhà bệnh nhân?"

Khiết Tường gật đầu rồi tiếp hỏi

"Vâng, cô ấy bị sao vậy bác sĩ?"

Bác sĩ tiếp lời

"Không có gì nghiêm trọng chỉ là làm việc quá sức dẫn đến sốt cao,nằm viện 1 ngày là có thể hạ sốt"

Khiết Tường lên tiếng

"Vâng, cảm ơn bác sĩ"

Anh bước vào phòng bệnh ngồi cạnh giường Tinh Nhiên nằm, anh nghĩ thầm tự trách mình

(Ra cô ấy bận phải hoàn thành bảng tư liệu mình giao nên mới thành tình trạng thế này, cô gái này đúng là ương bướng, nếu bệnh thì sao phải cố gắng mỉm cười và tỏ ra bình thường chứ?)

Tại chung cư, Tước Thần đứng trên bang công nhìn xuống đất, anh nhíu mày lẩm bẩm

"Tối thế này rồi còn chưa về nhà, công việc của cô quan trọng đến thế sao?"

Anh đi vào trong mở tủ lạnh lấy một lon bia ra rồi ngồi lên ghế sofa uống, miệng lẩm bẩm tức giận

"Nếu hôm nay dưới 8 giờ tôi còn chưa ăn được bữa tối thì ngày mai cô đừng hòng được đi làm"

Sáng hôm sau, ánh mặt trời lên dần, Tinh Nhiên mở mắt nhẹ, cô nhìn thấy trần nhà màu trắng và mùi hương của bệnh viện liền nghĩ thầm

(Không phải mình chết rồi chứ?)

Cô liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng, chợt thấy một người đang ngủ cạnh giường bệnh cô nên cô giật mình

(ơ...chẳng phải là Quân Tổng sao? Sao anh ấy lại ngủ ở đây?)

Cô cố ngồi dậy nhưng cơ thể không còn chút sức lực, cùng lúc đó Khiết Tưởng mở mắt dần nhìn Tinh Nhiên lo lắng hỏi

"Tinh Nhiên, cô sao rồi, trong người đã khỏe hơn chưa?"

Tinh Nhiên nhìn anh khẽ hỏi

"Quân Tổng sao anh lại ở đây?"

Khiết Tường bật cười

"Cô không nhớ gì sao? Hôm qua cô sốt cao đứng không vững nên ngất đi đó, cũng may tôi đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô chỉ bị làm việc quá sức dẫn đến sốt"

Cô tiếp lời

"Từ tối qua anh là người chăm sóc tôi sao?"

Khiết Tưởng mỉm cười

"Đúng vậy, để một cô gái nằm một mình ở bệnh viện không ổn tí nào, với lại tôi cũng có một phần trách nhiệm vì đã làm cô ra như thế. Tinh Nhiên cô đói chưa? Tôi đi mua cháo cho cô ăn nhé"

Cô bật cười nhẹ

"Không cần đâu, tôi đã làm phiền anh suốt đêm qua rồi, anh còn phải đến công ty nên đừng lo cho tôi, tôi ổn rồi mà"

Khiết Tường tiếp lời

"Không được, cô bây giờ vẫn còn yếu lắm"

Đột nhiên điện thoại anh reo lên, anh nhìn Tinh Nhiên nói

"Xin lỗi, đợi tôi một lát"

Anh quay lưng lại cầm điện thoại bắt máy hỏi

"Alo, có chuyện gì sao?"

Phía bên kia điện thoại là trợ lý của anh, cô lên tiếng

"Quân Tổng, sao anh vẫn chưa đến công ty, hôm nay có cuộc gặp mặt với nhà đầu tư, 10 giờ là nhà đầu tư đó đến rồi"

Khiết Tường lên tiếng

"Được rồi, nếu tôi đến trễ cô cố gắng duy trì, đừng để nhà đầu tư đó bỏ về"

Anh tắt máy rồi quay lại nhìn Tinh Nhiên, cô nhìn anh hỏi

"Anh có công việc sao? Anh cứ đi đi, tôi bây giờ ổn rồi mà"

Khiết Tường nói tiếp

"Vậy được nhưng để tôi đi mua cháo cho cô đã, rồi tôi sẽ đi"

Một lúc sau, anh mang cháo và nước để bàn cạnh giường bệnh của Tinh Nhiên nhìn cô nói

"Tôi đã mua đầy đủ thức ăn rồi, cô cố gắng ăn hết nhé, nếu cảm thấy không ổn thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay"

Anh để tờ giấy ghi số điện thoại anh lên bàn, Tinh Nhiên mỉm cười

"Cảm ơn anh, tôi sẽ ăn sau, anh mau đến công ty đi"

Anh gật đầu

"Được, chiều tôi sẽ đến đây sớm để thăm cô"

Nói xong anh vội đi mất, Tinh Nhiên thở dài cố ngồi dậy

"Thật là...mình đã làm phiền Quân Tổng nhiều lần rồi, cứ thế này thật thấy có lỗi, mà không biết cái tên ác ma kia bây giờ ở nhà thế nào rồi nhỉ?"

Bình luận

Truyện đang đọc