SÁU BẢO BẢO THIÊN TÀI DADDY MẶT THAN HÃY CHỜ ĐÓ

Chương 42: Tất cả nhân viên đều phải tham gia

“Bà trẻ ơi, tôi không phải là tham tiền của cô, tôi chỉ nhận được ủy thác âm thầm theo dõi cô mà thôi”

Lúc này trong lòng người đàn ông mặc đồ đen đã hoàn toàn sụp đổ.

Sớm biết người phụ nữ này đánh đấm không biết lưu tình như vậy, anh ta thật sự không nên đồng ý với chị Văn đi theo dõi cô. Có cho thêm bao nhiêu tiền, có thể giữ được mạng sao?

Không giữ được đâu hu hu hu.

Thời Ngọc Diệp không biết lai lịch của anh ta, trong mắt lóe lên tia cảnh giác.

“Ai cử anh đến?”

“Cái này tôi không thể nói, tôi chỉ thu tiền làm việc, phải tuân thủ quy tắc, không được để lộ thông tin của khách hàng”

“Ô? Vậy sao?”

Thời Ngọc Diệp cười, từ từ tiến lại gần người đàn ông.

Anh ta chỉ cảm thấy nụ cười này đáng sợ như ma cà rồng trong phim kinh dị vậy, kiểu khóe miệng chảy ra máu tươi vậy, vô cùng đáng sợ.

“Tôi rất nuốn xem, anh có thể ở dưới nắm đấm của tôi, mà bảo vệ được quy tắc đó không, he he”

Thấy Thời Ngọc Diệp đã chuẩn bị nắm đấm bước đến, cơn đau trên người anh ra vẫn chưa biến mất, nếu lại bị đánh nữa, e rằng mình sẽ gục tại chỗ mất.

“Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói. Chị Văn của công ty giải trí Phong Diệp cử tôi đến”

Lúc này Thời Ngọc Diệp mới hài lòng thu tay, có điều cô thật sự không nhớ mình có quen với người tên là chị Văn.

“Tại sao cô ta phải điều tra tôi?”

“Cái này tôi thật sự không biết, chúng tôinhận tiền làm việc, trước giờ chưa từng hỏi lý do”

“Tên họ của cô ta là gì?”

“Tôi cũng không biết.”

“Công ty thám tử này, một hỏi ba không biết, còn có anh chỉ có chút lực chiến đấu này, sớm muộn gì cũng phá sản thôi.

“Vâng vâng vâng, bà trẻ tôi sai rồi, cô tha cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện nữa”

Cho dù đánh không thỏa mãn, nhưng Thời Ngọc Diệp vẫn thả anh ta đi.

“Chị Văn… chị Văn… cái tên này thật sự không có chút ấn tượng nào cả. Bỏ đi, về nhà rồi tính tiếp”

Hôm sau ở nơi làm việc, sắc mặt của Phó Uyển Hân vẫn tái nhợt, vừa ôm bụng vừa rên hừ hừ.

Có đồng nghiệp tốt bụng khuyên nhủ.

“Uyển Hân, cô dứt khoát xin nghĩ bệnh đi khám bác sĩ đi”

“Không được, tôi chỉ là một xúc vật xã hội, sao có thể tùy ý xin nghỉ được chứ”

“Có giấy nghỉ bệnh thì sẽ không bị trừ lương”

“Đánh chết tôi cũng không đi khám bác sĩ đâu”

Thấy Phó Uyển Hân kiên trì như vậy, đồng nghiệp cũng không khuyên cô ấy nữa.

Khi Thời Ngọc Diệp đến, còn thuận tiện mang một chai vitamin nhỏ đến cho Phó Uyển Hân.

“Chị Thời, chị đưa vitamin cho em làm gì?”

“Bên trong nói thuốc Đông y mà chị mang từ nhà đến phù hợp để em uống, uống vào sẽ tốt hơn một chút”

“A, em sợ nhất uống thuốc đông y, rất đắng.”

Phó Uyển Hân không chỉ chống đối với bệnh việc, mà còn sợ uõng thuốc đông y, cơ thể có chịu khổ cũng không muốn uống đồ đắng.

Thời Ngọc Diệp an ủi nói: “Yên tâm, mùi vị của cái này không nặng, em uống trước một viên. Tối lại uống thêm lần nữa, ngày mai có thể đỡ rồi”

Cô ấy bán tín bán nghi, mở bình thuốc nhỏ ra, có một mùi thuốc thoang thoảng, có chút không giống so với thuốc đông y trong tưởng tượng, mùi này dễ chịu hơn.

Thời Ngọc Diệp nhìn Phó Uyển Hân uống một viên, yên tâm trở lại làm việc.

Đó là viên thuốc cô đã nhờ Bé Lớn làm vào tối qua, đặc biệt dùng để điều trị tình trạng thể chất của Phó Uyển Hân.

Môi trường sống của Phó Uyển Hân không tốt, cơ thể quả ẩm sẽ tiết ra chất độc và gây ra các vấn đề về chức năng tiêu hóa, nếu không được điều hòa hợp lý sẽ gây ra bệnh viên dà dày mãn tính, sau này sẽ vô cùng phiên phức.

Không lâu sau khi cô ấy uống thuốc, quả nhiên cảm thấy cơn đau bụng bắt đầu giảm dần, vô cùng ngạc nhiên.

“Chị Thời, thuốc này của chị sao lại thần kỳ như vậy? Em mới uống chưa bao lâu, bụng đã không đau nữa rồi”

Thời Ngọc Diệp cười.

Tất nhiên lợi hại rồi, đây là thuốc do vị thiên tài Bé Lớn của nhà cô làm thành đấy, hiệp hội dược sĩ quốc tế đánh giá chất lược thuốc mà thằng bé làm ra, chất lượng ít nhất cũng phải trên cấp S, cũng có nghĩa là, hiệu quả của thuốc nhanh gấp nhiều lần so với chất lượng thuốc thông thường.

Người bên ngoài điều bao nhiêu tiền cũng khó có thể mua được loại thuốc cấp S này.

Thời Ngọc Diệp thì hay rồi, để con trai làm hai viên thuốc điều hòa độ ẩm cơ thể cho đồng nghiệp, thật sự là không biết trọng dụng người tài mà.

Âm thanh ngạc nhiên thu hút sự khinh thường của các đồng nghiệp khác.

“Không phải chỉ là một viên thuốc bình thường mà cô đã vui mừng như vậy rồi? Lẽ nào cô chưa từng thấy thuốc giảm đau bao giờ sao?”

Phó Uyển Hân nâng cằm lên phản bác: “Không giống. Nó không chỉ có tác dụng nhanh hơn thuốc giảm đau, sau khi uống xong còn lại cho cơ thể cảm giác vô cùng thoải mái, giống như có nước chảy khắp cơ thể. Ai, tôi cũng không biết hình dung thế nào nữa, dù sao cảm giác của nó không giống với những loại thuốc bình thường khác”

Thời Ngọc Diệp nghe thấy cô ấy miêu tả, có chút ngạc nhiên nhướng mày.

Không thể không nói, lực cảm giác của Phó Uyển Hân so với người bình thường mạnh hơn một chút, đổi lại là người khác e rằng chỉ coi viên thuốc này là thuốc bình thường thôi.

Các đồng nghiệp nghe thấy vậy, chỉ trợn trắng mắt nhìn cô ấy.

Một viên thuốc giảm đau mà có thể thổi lên trời như vạy, người tinh mắt đều thấy rõ ràng là cô ấy đang nịnh nọt Thời Ngọc Diệp.

Thật sự là một con dễ chũi thích hợp.

Đánh giá hoàn tất.

Lúc này, Lý Mạn Như từ phòng ban khác trở về, trên tay còn có tờ thông báo.

“Mọi người nghe tôi nói, công ty ra thông báo, liên quan đến cuộc thi thiết kế đoạt giải vàng, tất cả nhân viên củ bộ phận thiết kế phải tham gia, giành lấy vinh quang cho thương hiệu Bảo Thắng của chúng ta”

Mọi người nghe thấy vậy, không quan tâm.

“Cho dù không có quy định như vây, chúng ta cũng sẽ đi tham gia thôi.”

“Thật khó nói, nhỡ đâu có ai đó thấy xấu hổ, không muốn tham gia thì sao?”

Các đồng nghiệp nói mấy lời mỉa mai, đều đang chế nhạo Thời Ngọc Diệp, tất nhiên cô hiểu, nhưng không quan tâm.

“Trưởng phòng Lý, tôi có thể không tham gia không?”

Lý Mạn Như nhướng mày: “Đây không phải là chuyện tôi có thể làm chủ.”

Người bám đuôi cô ta thấy Thời Ngọc Diệp im lặng, mặt có chút khó chịu, không nhịn được nói.

“Thay mặt công ty đi tham gia cũng là một vinh dự, cô không phải cảm thấy mình mạnh sao?

Vậy thì thay công ty chúng ta giành lấy thứ hạng đi”

“Tôi không muốn tham gia”

“Tại sao?”

Còn có thể tại sao?

Cô ta đồng ý với Mẫn Tuyết Nguyệt là làm giám khảo rồi, tất nhiên không thể tham gia được, hơn nữa tiền thường có thể được thưởng nhiều hơn giám khảo sao?

Thấy cô không trả lời, lại cứng đầu như vậy, những đồng nghiệp không thích cô kia cũng bắt đầu mở miệng nói.

“Nếu như có nỗi khổ không thể tham gia được, thì đi tìm giám đốc Triệu nói đi, xem anh ta có thể đồng ý cho cô không”

“À không, chắc giám đốc Triệu không có quyền hạn đó đâu, tôi cảm thấy Ngọc Diệp dứt khoát đi tìm giám đốc Trịnh đi, dù sao anh ấy cũng có quyền lớn nhất ở công ty chúng ta”

Phó Uyển Hân không thể chịu được sự chế nhạo của bọn họ, đứng ra nói giúp Thời Ngọc.

Diệp.

“Các người đừng có nói linh tỉnh nữa, chị Thời không có quan hệ gì với giám đốc Triệu và giám đốc Trịnh cả”

Các đồng nghiệp nhún vai biểu thị: “Chúng tôi cũng không nói gì cả, không phải cô ta dựa vào quan hệ để vào công ty sao? Chúng tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, để cô ấy đi tìm cấp trên, dù sao cũng chỉ có chuyện nhỏ này, không chắc sẽ sa thải cô ta đâu.”

Thời Ngọc Diệp không chỉ không tức giận, sau khi nghe thấy vậy ngược lại còn cảm thấy có lý, vì vậy cô không nói hai lời lấy thẻ hội viên đi tìm Trịnh Nhạc Huân.

Lý Mạn Như và những người khác thấy cô rời đi, ý cười càng đầy khinh thường.

“Chỉ là tham gia một cuộc thi mà thôi, giống như là đòi mạng của cô ta vậy”

“Cậu thì hiểu cái gì, cô ta là sợ thua, mất mặt đấy.

“Ờ đúng, tớ nhớ lại câu nói đó của cô ta. Tôi sợ tôi đi tham gia, các ông chủ lớn trên thế giới đều sẽ tìm đến tôi, mong tôi cho mọi người con đường sống.”

“Ha ha ha. Cậu bắt chước quá giống rồi”

Trong phòng làm việc tràn ngập tiếng cười, Phó Uyển Hân nhìn thấy bọn họ chế nhạo Thời Ngọc Diệp như vậy, tức không nói lên lời, chỉ đành phồng má trợn mắt về chỗ làm.

Bình luận

Truyện đang đọc