SAU ĐÓ THẾ THÂN THỤ GIẢ CHẾT

Thiếu niên đội mũ đen kia cũng đã đi tới bên cạnh Hạ Dương. Tề thiếu không định hỏi nhiều. Suy cho cùng thì trong giới thượng lưu của bọn họ, chuyện tìm tình nhân thay thế hay đại loại gì đấy đều rất là bình thường.

Tề thiếu lại hỏi lần nữa: "Ngày mai Hạ thiếu thật sự không tới sao? Chúng ta đã lâu rồi không tụ tập với nhau."

Hạ Dương chỉ trả lời: "Không chắc nữa."

Nói xong, Hạ Dương lại nhìn thiếu niên bên cạnh: "Sao vậy?"

Tần Chu: "Tôi phải đi về."

"Anh đưa em đi."

Hạ Dương xoay người, đưa Tần Chu trở về trước.

Tề thiếu nhìn thấy Hạ Dương đi xa, lúc này mới quay sang hỏi Thẩm Tu Trúc: "Người bên cạnh Hạ thiếu là ai vậy? Khuôn mặt sao lại có chút giống với Yến Yến..."

"Tôi không rõ nữa." Thẩm Tu Trúc hơi cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt: "Hình như là một tiểu minh tinh gì đó thì phải."


Tề thiếu gật đầu, cũng không để chuyện này ở trong lòng. Cùng lắm cũng chỉ là một minh tinh nhỏ bé mà thôi.

Trong xe.

Tần Chu tựa lưng vào sau ghế, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Hạ Dương ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Ngày mai tổ chức một buổi tụ họp, em có muốn tham gia không?"

Tần Chu khẽ nhíu mày, chậm rãi trả lời: "Đây là buổi tụ họp của anh, đừng gọi tôi."

Hạ Dương: "Chỉ là anh muốn giới thiệu em với những người khác."

Tần Chu mở mắt ra nhưng không lên tiếng. Cậu cùng Hạ Dương hoàn toàn là người của hai tầng lớp khác nhau, tài nguyên cùng nhân mạch trong tay cũng hoàn toàn bất đồng.

Như trước kia, cậu làm một món đồ tình thân thay thế bị Hạ Dương mang theo trên người, bất quá Hạ Dương cũng xác thật đã dẫn cậu kết giao với không ít nhân vật lớn. Mà cậu hiện tại là minh tinh, lại càng cần nhân mạch hơn nữa.


Nhưng mà...

Tần Chu nghĩ đến trước kia mỗi khi bị Hạ Dương mang đi tụ họp, đều sẽ có người trước mặt cậu tỏ ra kỳ kỳ quái quái, hành động cùng lời nói tràn ngập sự coi thường.

Vì thế Tần Chu đáp: "Thôi bỏ đi, tôi đến đó làm gì để bị khinh bỉ cơ chứ."

Tần Chu nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi. Không bao lâu sau, xe ngừng ở bên ngoài chung cư ký túc xá. Ngay sau đó, lúc Tần Chu chuẩn bị xuống xe thì cổ tay đột nhiên bị kéo lại.

Hạ Dương nắm lấy tay Tần Chu, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."

"Sau này sẽ không làm em bị người khác khinh thường nữa."

Hạ Dương hơi cúi đầu, nghiêng người tới gần tựa hồ như muốn ôm cậu.

"Đừng cứ luôn xin lỗi tôi." Tần Chu đẩy người đàn ông trước mặt ra: "Không có ý nghĩa gì đâu."

Hạ Dương: "Tối mai anh sẽ không đi qua đó, anh đến bồi em."


"Muốn lên giường sao? Vậy thì nhớ mang theo 'áo mưa' đến."

Nói xong, Tần Chu liền xuống xe trở về ký túc xá. Một mình ở trong phòng có hơi quạnh quẽ, Tần Chu cởi mũ xuống đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra hóng gió, kết quả lại nhìn thấy xe của Hạ Dương vẫn còn đậu ở dưới lầu, không có rời đi.

Tần Chu không quan tâm đến chiếc xe kia nữa, trở lại phòng khách dọn dẹp phòng. Thẳng đến khi chạng vạng tối, Tần Chu lại đi tới bên cửa sổ xem thử thì thấy chiếc xe kia đã rời đi.

Tần Chu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Giang Lâm. Không lâu sau, Giang Lâm đến đây cọ cơm. Giang Lâm còn mang theo mấy túi nguyên liệu, đặt ở trên bàn rồi vội vàng đi về phía Tần Chu.

"Anh Chu!" Giang Lâm vui vẻ ôm chầm lấy Tần Chu một cái: "Cuối cùng anh đã trở lại rồi!"

Giang Lâm như cũ vẫn tràn đầy sức sống, giống như một mặt trời nhỏ. Tần Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Giang Lâm, nhịn không được nở nụ cười.
Giang Lâm buông tay ra, nhanh chóng hỏi: "Anh Chu, lần này anh về đây ở lại mấy ngày vậy?"

"Tầm hai ba ngày gì đó."

Tần Chu mặc tạp dề lên, cầm nguyên liệu mang vào bếp chuẩn bị sơ chế trước. Giang Lâm cũng đi theo vào trong phòng bếp vây xem, lảm nhảm tán gẫu: "Anh Chu, tuần trước em đi nhà ma chơi đấy!"

Tần Chu thuận miệng hỏi: "Đi một mình à?"

"Viên Liệt đi với em."

"Chơi vui không?"

"Chơi rất vui a! Còn rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữa!" Giang Lâm vội vàng gật đầu: "Anh Chu, khi nào anh đóng máy xong thì em dẫn anh đi chơi!"

Tần Chu cười cười, hỏi lại: "Em không phải đã chơi qua rồi à? Còn muốn chơi nữa sao?"

"Chơi một lần không đủ!" Giang Lâm lắc đầu: "Lần trước em với Viên Liệt đi hơi muộn, có vài trò chơi hấp dẫn còn chưa chơi được."

Tần Chu đáp ứng: "Được, vậy thì chờ anh đóng máy xong chúng ta đi."
"Vâng!"

Tần Chu làm bữa tối xong, để cho Giang Lâm bê thức ăn lên bàn rồi cùng nhau ăn cơm. Tuy rằng chỉ có hai người nhưng Tần Chu vẫn nấu rất nhiều món, còn xào một nồi thịt xào ớt xanh thật to.

Tần Chu chia thịt lợn xào ớt xanh thành hai phần một lớn một nhỏ, sau đó để riêng phần lớn vào một cái hộp chắc chắn rồi nói với Giang Lâm: "Cái này em mang về đi, ngày mai có thể hâm nóng lại ăn."

Giang Lâm vội vàng gật đầu. Hắn tương đối kén ăn, ăn không quen đồ ăn bên ngoài, chỉ thích đồ ăn do Tần Chu nấu.

Hai người ăn cơm tối xong, Giang Lâm nằm trên sô pha, ôm gối đầu hỏi: "Anh Chu, tối nay anh có muốn xem phim không? Em thấy trên weibo official thông báo tối nay sẽ phát tập đầu tiên."

Tần Chu tò mò hỏi lại: "Phim nào thế?"

Giang Lâm nói tên phim ra, Tần Chu lúc này mới chợt nhớ tới là bộ dân quốc mà cậu cùng Tô Đường diễn, hôm nay đã bắt đầu lên sóng rồi.
Lúc trước đoàn phim cũng có tìm cậu phối hợp tuyên truyền, nhưng cậu đã đưa tài khoản weibo cho người đại diện, để người đại diện giúp cậu quản lý tài khoản rồi phối hợp chuyển phát gì đó.

Bộ phim dân quốc này đã hoàn thành từ lâu, Tần Chu cũng có chút tò mò không biết thành phẩm của bộ phim này sẽ như thế nào.

Vốn dĩ ban đầu kịch bản chỉ là một bộ phim dân quốc về chủ đề tình yêu, kết quả bởi vì nhà đầu tư Hạ Dương không vừa ý nên bị đổi thành phim trinh thám kịch tính.

Tần Chu lấy máy tính ra cùng Giang Lâm đợi tập đầu tiên. Tập một bắt đầu vào đúng tám giờ tối. Giang Lâm liên tục nhấp làm mới, sau khi tập đầu tiên ra mắt, hắn liền nóng lòng nhấp vào xem.

Phần giới thiệu dài hơn một phút.

Có đôi khi có thể căn cứ vào chất lượng của phần giới thiệu mà đánh giá chất lượng của toàn bộ phim. Nói chung, do kinh phí sản xuất web drama thấp nên chất lượng của các tựa đề phim không cao lắm.
Nhưng khi Tần Chu nhìn thấy phần giới thiệu đầu phim, trong lòng có chút kinh ngạc. Bài hát mở đầu rất hay, hẳn là đoàn phim đã đặc biệt mời một ca sĩ nào đó, ngay cả việc biên tập tựa đề mở đầu cũng rất tốt, chuyển cảnh rất tự nhiên.

Sau khi kết thúc phần mở đầu là vào phần chính phim. Mở màn tập đầu tiên là một tang lễ. Đám tang rất yên tĩnh không một ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài trời, từng hạt từng hạt nặng trĩu không ngừng rơi xuống.

Tất cả mọi người đều canh giữ ở bên cạnh quan tài, cho đến khi có tiếng bước chân vang lên, là nam chính xuất hiện. Tần Chu nhìn chằm chằm màn hình, có lẽ bởi vì phim này là do cậu diễn, mấy cái cốt truyện về sau đều biết hết rồi cho nên khi xem thành phẩm có chút nhàm chán.

Tần Chu chống đầu, không thấy hứng thú với cốt truyện lắm, nhưng rất bội phục việc cắt nối biên tập hậu kỳ của đoàn phim, vừa xem liền biết họ đã bỏ ra rất nhiều tiền, mời ca sĩ về hát ost lại còn biến bộ phim chiếu mạng thành một bộ phim trinh thám có trình độ như phim điện ảnh vậy.
Tần Chu nhìn màn hình một lúc, sau đó lại không khỏi nhìn về phía Giang Lâm bên cạnh.

Giang Lâm có vẻ đang rất nghiêm túc xem phim, biểu tình thập phần chuyên chú. Sau khi tập một kết thúc, Giang Lâm nóng lòng không đợi được tập hai liền vội hỏi: "Anh Chu anh Chu, rốt cuộc hung thủ là ai vậy ạ?"

Vốn dĩ Giang Lâm cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, cho rằng Tần Chu sẽ không hùa theo ý mình mà tiết lộ nội dung phim đâu.

Thế nhưng Tần Chu lại trực tiếp trả lời: "Là quản gia."

Giang Lâm tức khắc sửng sốt: "Anh Chu, sao anh lại spoil mất rồi!"

"Không phải em hỏi sao?" Tần Chu cười.

Giang Lâm ảo não đáp lại: "Ah, em chỉ là tùy tiện hỏi một chút xíu thôi mà...."

Giang Lâm tiếp tục ngồi xổm xuống xem tập hai, kết quả mới xem được một nửa đã lại mon men tới gần Tần Chu nhỏ giọng hỏi: "Hung thủ là quản gia thật ạ? Sao em lại nghi ngờ tên đầu bếp kia giống hung thủ hơn?"
Tần Chu vừa mới chuẩn bị mở miệng, Giang Lâm vội vàng cản lại: "Khoan khoan, anh quên đi, đừng spoil nữa, để em tự xem!"

Giang Lâm nghiêm túc xem phim, Tần Chu ở bên cạnh nhàm chán lấy điện thoại ra lướt weibo.

Tần Chu vừa đăng nhập vào trang chủ đã nhìn thấy rất nhiều tin tức nhắc nhở. Fan của cậu không nhiều lắm, dạo trước cọ được nhiệt độ từ MV của Lâm Trì Tiêu nên phát hỏa một phen, bất quá sau đó nhiệt độ lại dần dần giảm xuống, không tạo nên bọt nước gì nữa.

Tần Chu lướt đọc bình luận, trên cơ bản đều là một ít fans thổ lộ hoặc thúc giục bộ phim mới. Trong danh sách tin nhắn riêng tư cũng có không ít tin nhắn, Tần Chu chú ý tới một cái ID liền nhấp vào đó xem thử...

【 Thích Chu Chu nhất: Hôm nay bộ phim mới của Chu Chu đã lên sóng, mở cửa đại cát, chúc mừng ~】
【 Thích Chu Chu nhất: Chu Chu, mình thật sự rất thích rất thích bạn a! 】

【 Thích Chu Chu nhất: Tuy rằng mình chỉ là fan mới, từ sau MV "Đọa Lạc" mới bắt đầu chú ý đến bạn nhưng về sau mình vẫn sẽ tiếp tục thích bạn, cố lên ~】

Tần Châu nhấp vào trang chủ của bạn fan này liền thấy toàn bộ weibo đều là ảnh của cậu, còn có rất nhiều lời thổ lộ hoa mỹ. Chắc hẳn bạn fan này là một tiểu nữ sinh truy tinh.

Vì thế Tần Chu hồi đáp lại tin nhắn.

【 Tần Chu: Cảm ơn, bạn cũng cố lên nhé! 】

Ngay sau đó, chưa được vài giây sau đối phương đã trả lời lại.

【 Thích Chu Chu nhất: Ah, vui quá đi! Chu Chu trả lời tin nhắn của mình! 】

【 Thích Chu Chu nhất: Siêu thích Chu Chu luôn! Chu Chu cố lên! 】

Khi Giang Lâm xem xong mấy tập đầu tiên đã gần mười giờ tối.

"Anh Chu, lần sau nhớ làm hoành thánh cho em đó nha..." Giang Lâm cầm lấy hộp thịt xào ớt xanh đã được đóng gói cẩn thận, có chút luyến tiếc ra về.
"Được rồi, lần sau trở về anh nhất định sẽ làm cho em." Tần Chu cười đáp ứng, sau đó tiễn Giang Lâm đến dưới lầu.

"Vậy anh Chu có kế hoạch gì vào ngày mai chưa?" Giang Lâm hỏi.

"Ngày mai anh tới bệnh viện chăm sóc bà nội, ngày mốt thì trở lại đoàn phim."

Giang Lâm gật đầu, vội vàng dặn dò: "Vậy lần sau anh Chu trở về nhớ phải gọi cho em đấy."

"Ok." Tần Chu gật đầu.

Sau khi Giang Lâm lên xe về rồi, Tần Chu cũng trở lại phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Tần Chu đến bệnh viện thăm bà nội. Mấy ngày gần đây trời nắng đẹp, trạng thái tinh thần của bà nội cũng khá tốt, rất thích tắm nắng bên cửa sổ rồi nghe hí khúc.

Tần Chu bồi bà nội một lúc rồi đến văn phòng tìm bác sĩ điều trị. Nhưng không ngờ vị bác sĩ điều trị lại báo cho cậu một tin xấu.

Bác sĩ: "Mặc dù ca phẫu thuật thành công, nhưng hiện tại bà lão tuổi đã lớn, sức khỏe không tốt lắm, nhiều nhất cũng chỉ còn có thể kiên trì thêm một hai năm nữa thôi."
Tần Chu hơi cúi đầu nhìn mặt bàn, nhất thời có chút xuất thần.

Một hai năm...

"Nếu có thể đưa bệnh nhân đến bệnh viện sớm hơn một chút thì kết quả đã khác rồi, điều trị sớm vài năm thì tình hình bây giờ có lẽ đã lạc quan hơn." Bác sĩ thở dài một tiếng: "Hiện tại đã là giai đoạn cuối, quá muộn."

Tần Chu gật đầu: "Làm phiền bác sĩ rồi ạ."

Lúc trước khi cậu đưa bà nội đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ cũng đã là giai đoạn cuối. Cậu đã, cố gắng hết sức mình rồi.

Tần Chu đứng dậy trở lại phòng bệnh. Đến ngoài cửa, Tần Chu không đi vào mà đứng đó nhìn bà trên giường bệnh. Bà nội đang cười rất vui vẻ, cùng hộ công bên cạnh tán gẫu.

"Cái này là Chu Chu mua cho tôi." Ngữ khí của bà có chút hãnh diện: "Cháu trai bảo bối của tôi rất hiếu thuận..."

Tần Chu nhìn thân ảnh trong phòng bệnh, khóe mắt có chút ướt ướt nở nụ cười. Bà nội thật sự, thật sự rất tốt. Cho dù chỉ còn một hay hai năm nữa thôi thì cậu vẫn sẽ chăm sóc cho bà nội thật tốt.
Tần Chu đang đứng trên hành lang thì bất chợt nghe được một giọng nam quen thuộc...

"Xin chào."

Giọng nam kia thực ôn nhu. Nhưng khi Tần Chu nghe thấy thanh âm này, lại theo bản năng chán ghét.

Tần Chu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang vị tiểu thiếu gia yếu ớt ở cách đó không xa đang cười cười đi về phía cậu. Tần Chu còn đang đội mũ, thế nên chỉ nâng mắt lên nhìn thoáng qua đối phương một cái rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không quan tâm nữa.

Mà vị tiểu thiếu gia ốm yếu kia đã đi tới gần, cười hỏi: "Cậu là bạn của Hạ Dương đúng không? Chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi."

Tần Chu mặc kệ không thèm quan tâm, coi như không nghe thấy lời đối phương.

Bất quá tiểu thiếu gia ốm yếu cũng không để ý đến thái độ của cậu lắm, vẫn cười hỏi tiếp: "Tối nay có một buổi tụ họp, cậu có muốn cùng Hạ Dương đến tham gia không?"
"Ngại quá tôi với Hạ tổng không thân." Tần Chu lạnh lùng đáp lại.

Nói xong, Tần Chu liền xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay khi Tần Chu chỉ vừa mới bước được vài bước thì đột nhiên nghe thấy phía sau một trận ho khan.

Tần Chu quay đầu lại, nhìn vị tiểu thiếu gia yếu ớt vừa nãy đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm ngực khó khăn hô hấp. Đúng lúc này, hộ công chăm sóc cậu ta cũng chạy tới rồi vội vàng lấy thuốc từ trong túi ra đút cho cậu ta uống, ngay cả lọ thuốc bị rơi lăn lóc trên mặt đất cũng không để ý.

Tần Chu không đi tới chạm vào cậu ta, nhưng cũng hỗ trợ gọi y tá đến.

Dì hộ công kia của Thẩm Tu Trúc là một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi, cho cậu ta uống thuốc xong liền tức khắc nhìn Tần Chu quát lớn: "Cậu làm cái quái gì vậy! Không biết người bệnh không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao!"
Dì hộ công tới tương đối trễ, chỉ thấy cảnh Tần Chu cùng Thẩm Tu Trúc đứng nói chuyện, sau đó liền thấy Tần Chu nói cái gì đó làm cho Thẩm Tu Trúc đột nhiên phát bệnh.

Tần Chu nghe vậy khẽ nhíu mày.

Thẩm Tu Trúc từ từ ngồi dậy, nắm lấy tay dì hộ công ôn chu cười nói: "Dì Vương, không sao đâu, là do con tự mình không cẩn thận..."

Tần Chu đứng ở khoảng cách không xa không gần, cười nhạt lên tiếng: "Trên hành lang có camera giám sát. Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng chạm vào cậu."

Tần Chu đi tới, từng bước một đến trước mặt Thẩm Tu Trúc rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.

"Thẩm Tu Trúc, tôi biết cậu." Tần Chu cười lạnh, nhặt lọ thuốc dưới đất lên: "Bất quá tôi và cậu không thân, phiền cậu đừng lại đến quấy rầy tôi."

Cậu rất ít khi chán ghét người khác. Nhưng Thẩm Tu Trúc lại là người đầu tiên cậu chán ghét đến như vậy. Trước kia cậu thật ngốc, không nhận ra vị tiểu thiếu gia yếu ớt này có bao nhiêu âm dương quái khí. Lúc cậu ta bị dị ứng với hải sản, khả năng chính là do cậu ta tự biên tự diễn đi.
"Thu lại mấy cái suy nghĩ nhỏ nhen kia của cậu đi, giả vờ với tôi để làm gì?" Tần Chu bật cười một tiếng: "Ngày đó trong điện thoại không phải là cậu cố ý nói mấy lời đó à?"

Hai mắt Thẩm Tu Trúc đột nhiên đỏ lên, có chút không biết phải làm sao: "Tôi không có... Là bởi vì cuộc gọi kia sao?"

"Nếu cậu thích Hạ Dương thì cứ thoải mái hào phóng theo đuổi, đừng có giở trò trước mặt tôi nữa." Tần Chu nhét lọ thuốc vào lại tay Thẩm Tu Trúc, thấp giọng cười nói: "A không bằng thì cậu cũng có thể đoán xem, tối nay Hạ Dương sẽ đến tham gia tụ họp hay là... ở trên giường của tôi?"

Trong mắt mang theo ý cười, Tần Chu liếc Thẩm Tu Trúc một cái rồi xoay người rời đi. Thẩm Tu Trúc nắm chặt lọ thuốc trong tay ngồi bệt trên sàn nhà, cúi đầu không nói một lời.

Thấy vậy, ấn tượng của dì Vương ở bên cạnh đối với Tần Chu càng tệ hơn, lẩm bẩm: "Người kia là ai vậy? Nói chuyện không có lễ phép chút nào..."
Dì Vương chậm rãi đỡ Thẩm Tu Trúc quay về phòng. Thẩm Tu Trúc ngồi trên giường bệnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi vào dãy số của Hạ Dương.

"Hạ Dương, anh có thể đến dự tiệc tối nay không?"

-----------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc