SAU KHI ẢNH ĐẾ BIẾN THÀNH CÔ DIỄN VIÊN BÌNH HOA



Cao Phỉ được đặt trên ghế sô pha, cảm thấy chính mình giống như gà con nhỏ được Cố Nam Ngạn vớt lên.
Không biết làm sao, đột nhiên có chút nhớ trước kia, những ngày cô orz mà Cố Nam Ngạn không bị đá động.
*orz: biểu tượng cảm xúc người đàn ông quỳ gối cầu xin
Cô bị Cố Nam Ngạn búng nhẹ vào trán, che lại chỗ vừa bị búng, nhìn vẻ mặt đứng đắn của Cố Nam Ngạn.
Những gì anh vừa mới nói, cảm giác giống như không có gì sai, buổi tối không nên chạy đến phòng người khác giới, chính là, Cao Phỉ nghĩ, anh không phải cũng là người khác giới sao?
Cao Phỉ hướng về Cố Nam Ngạn nâng nâng cằm: "Vậy anh cũng không phải là người khác giới sao?"
Cố Nam Ngạn đem kịch bản trong tay Cao Phỉ một lần nữa đặt lại, cực kỳ tự nhiên trả lời: "Anh có thể giống sao?"
Cao Phỉ nghe thấy khuôn mặt nhỏ nóng lên.
Được rồi, đích thực không giống nhau.
Cô nói với Cố Nam Ngạn, "Thầy Cố, anh có biết ở trong lòng em, chúng ta ngoại trừ loại quan hệ đó, vẫn còn loại quan hệ gì không?"
Cố Nam Ngạn biết rõ còn cố hỏi: "Loại quan hệ đó là loại quan hệ nào?"
Cao Phỉ trừng anh một cái, sau đó tiếp tục nói: "Cả hai chúng ta đều cho đối phương dùng cơ thể của mình.

Là mối quan hệ chiến hữu mang tính cách mạng không phân biệt anh em bền chặt như sắt thép tuy hai mà một."
"Từ nay về sau, bất luận như thế nào, ở trong lòng em, anh chính là chiến hữu cách mạng từng có giao tình vào sinh ra tử cùng em!"
Chiến hữu cách mạng Cố Nam Ngạn nghe thấy cười cười, gật gật đầu.
Anh đột nhiên cảm thấy một số chuyện khả năng thật sự là định mệnh sắp đặt.

Cao Phỉ nói xong, không kiêng nể gì mà đem chân gác lên đùi chiến hữu cách mạng, nắm lấy kịch bản của chính mình: "Đến đi, đối diễn."
Cố Nam Ngạn cũng cầm kịch bản của chính mình, một tay kia ở trên bắp chân mịn màng của Cao Phỉ nhéo nhéo.
Mặc dù đã từng cảm nhận được sự tinh tế cùng mềm mại của cơ thể này, nhưng hiện tại trở về thân thể chính mình, loại cảm giác này vẫn là không giống nhau.
...
Ngày hôm sau, Cao Phỉ nghêng đón cảnh quay thứ hai sau khi tiến tổ, cũng là lần đầu tiên cô và Cố Nam Ngạn diễn chung.
Địa điểm là một ngôi miếu đổ nát ngoài thành, bên ngoài trời đang mưa to, sấm sét ầm ầm.

Ăn mày Tiểu Dệt cùng bạn của mình Tiểu Thất đang ngủ ngon lành trong ngôi miếu đổ nát phủ đầy rơm rạ.
Cả hai đang ngủ ngon lành thì một nhóm thị vệ bất ngờ xông vào ngôi miếu đổ nát.

Bọn họ giơ đuốc, mỗi người đều mặc quan phục mang đao.

Người đứng đầu là Đại Lý Tự Khanh Lục Tuân đêm khuya đến đây điều tra án.
Bởi vì có chứng cứ cho thấy vụ án xác chết không đầu có liên quan đến một tiểu ăn mày ở trong ngôi miếu này.
Tại hiện trường quay phim, để tạo thời tiết mưa to gió lớn, đoàn phim đã mượn hai vòi phun nước lớn.
Cao Phỉ lại bị chuyên gia trang điểm trang điểm thành bộ dáng tiểu ăn mày bẩn thỉu.
Bất quá, hôm nay trang điểm thành bộ dáng bẩn thỉu còn có nam diễn viên đóng vai bạn của Tiểu Dệt là Tiểu Thất.


Hai người đều là vai phụ nhỏ trong hạt vừng lớn.

Trong kịch bản, Tiểu Dệt và Tiểu Thất là bạn tốt của nhau, hai người một nam một nữ ở thành Trường An lưu lạc thành ăn mày, cùng là những người lưu lạc chân trời, sát cánh bên nhau cho nhau mùi vị ấm áp.
Cao Phỉ đã phân tích mối quan hệ giữa Tiểu Dệt và Tiểu Thất trong kịch bản.

Cả hai đều là trẻ mồ côi, tuổi ước chừng khoảng 15 - 16 tuổi, lúc đánh nhau sẽ hỗ trợ lẫn nhau, trộm được màn thầu sẽ cùng nhau chia sẻ.

Là những người bạn tốt sống nương tựa vào nhau, nhưng cả hai tâm tư quá đơn thuần, đối với chuyện tình cảm còn rất ngây thơ, vẫn chưa đạt đến tình yêu đôi lứa.
Thời điểm Cao Phỉ phân tích kịch bản, cảm thấy biên kịch tạo ra hai nhân vật ăn mày thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội là Tiểu Dệt và Tiểu Thất, tuy không được miêu tả nhiều, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, sẽ thấy kiểu nhân vật này rất dễ làm người khác cảm động, thích hợp cho các phá trạm nhỏ cắt nối biên tập lại, nếu đào bới sâu vào, khẳng định có thể viết ra một đống truyện đồng nhân văn.
Cô đem ý tưởng này của chính mình chia sẻ một chút với Cố Nam Ngạn, bộ dáng cầu được khen ngợi khích lệ.
Cố Nam Ngạn nhướng mày nhìn bộ dáng giống cẩu của Cao Phỉ, tay không có thuận tiện vuốt ve cô, dù sao đây cũng là bạn gái của chính mình, cùng chính mình diễn cùng một bộ phim, nhưng ở trong đoàn phim lại cùng người khác làm cộng sự.

Loại cảm giác này có chút vi diệu.
Cao Phỉ không đợi được khích lệ và vuốt ve, liền không phục mà xông tới nhéo nhéo mũi cao thẳng của Cố Nam Ngạn, trong lòng mắng anh đồ đàn ông keo kiệt.
Đây là lần đầu tiên cô muốn đóng cặp với Cố Nam Ngạn, nhưng biên kịch đồng ý sao, đạo diễn đồng ý sao, nhà đầu tư đồng ý sao?
Lại nói, hai người bọn họ, một người đóng vai tiểu ăn mày lưu lạc đầu đường trộm màn thầu để ăn, còn bị đám trẻ trên phố bắt nạt, một người là thế tử hầu phủ mặt lạnh tâm lạnh, lại mới chính thức nhậm chức tam phẩm Đại Lý Tự Khanh, hai người khác nhau như trời với đất, từ chỗ nào có thể nhích lại gần mà thành một đôi ?
Tại hiện trường quay phim, Cao Phỉ và nam diễn viên đóng vai Tiểu Thất nằm trên đống rơm rạ do tổ đạo cụ vừa mới làm.
Bên ngoài trời đã tối, thời gian câu chuyện xảy ra là vào ban đêm, cho nên buổi quay hôm nay là cảnh đêm.

Ban đêm không khí lạnh lẽo, cộng thêm lát nữa sẽ có đài phun nước phun nước xuống, cho nên nhân viên công tác đều mặc thêm áo khoác thật dày, còn các diễn viên khác cũng mặc thêm quần áo lót bên trong, nhưng không có cách nào, nhân vật Cao Phỉ diễn là một tiểu ăn mày quần áo rách nát, cho nên cô chỉ có thể mặc quần áo mỏng manh.
Bất quá này cũng là cách phù hợp khác cho những diễn viên mỗi ngày đóng vai nghèo đói lạnh lẽo, nào có người làm ăn mày mà vẫn có thể mặc ấm.
Đạo diễn nhìn ánh mắt Cao Phỉ vẫn có chút lo lắng, nhưng xét theo cách di chuyển đối diễn vừa rồi, hôm nay so với ngày đầu tiên tốt hơn không ít.
Cố Nam Ngạn cho người đang nằm trên đống rơm rạ, Cao Phỉ một anh mắt cổ vũ, Cao Phỉ gật đầu chắc chắn, thở hắt ra, đem chính mình tưởng tượng thành nhân vật Tiểu Dệt trong phim.
Mọi thứ đã sẵn sàng, vòi phun nước bắt đầu phun nước lên trời, đạo diễn hô to bắt đầu quay.
Mưa to nhân tạo rơi xuống, mái hiên ngôi miếu đổ nát mưa rơi tí tách, Tiểu Dệt và Tiểu Thất đang ngủ trên đống rơm, đột nhiên, có một nhóm người xông vào hô quát.
Mấy chục thị vệ xông vào ngôi miếu hoang tàn đổ nát không có người trông coi, tất cả đều mang dao, mặc áo mưa toàn thân, trong tay cầm cây đuốc.

Sau khi tiến vào, bọn họ bao vây xung quanh hai tiểu ăn mày.Có hai người trong số bọn họ rút dao ra đối mặt với người nằm trên đống rơm.

Cây đuốc cầm trong tay làm phát sáng cả ngôi miếu nhỏ đổ nát.
Động tĩnh lớn như vậy, hai tiểu ăn xin không có khả năng tiếp tục ngủ.
Cao Phỉ dựa theo luyện tập trước dó, thì Tiểu Dệt và người bạn của mình, Tiểu Thất, hai người sẽ cùng nhau dụi dụi mắt tỉnh dậy.
Vừa mới mở mắt đã thấy con dao lạnh lẽo đang chĩa vào chính mình.
Hai tiểu ăn xin lập tức tỉnh táo, trong đời họ chưa bao giờ trải qua loại chuyện như vậy, sau khi nhìn thấy tất cả quan gia đều mang dao đứng bao vây xung quanh hai người họ, cả hai đều sợ đến ngây người.
Đạo diễn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cao Phỉ qua màn hình theo dõi, gật gật đầu.
Ngay sau đó, hai tiểu ăn mày còn chưa kịp dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, cánh cửa gỗ ở lối vào của ngôi miếu đổ nátk" kẽo kẹt" kêu lên.
Người đến lần này với nhóm người mang dao không giống nhau.
Hắn ta không có mặc áo mưa, phía sau hắn ta còn có người cung kính cầm dù che cho hắn.
Dáng người hắn cao ráo, đội mũ quan, mặc áo choàng màu đen, khuôn mặt dưới sự chiếu rọi của ánh lửa trắng như pha lê, đường nét cực kỳ tuấn mỹ, nhưng khóe môi bằng thẳng, ánh mắt hờ hững mà lạnh lẽo.

Cả người lộ ra hàn khí làm người khác rét run.
Sau khi tiến vào ngôi miếu đổ nát, hắn ta cởi bỏ áo choàng trên người.
Thuộc hạ theo phía sau ngàn lần cung kính tiếp nhận áo choàng.
Dưới lớp áo choàng, người đàn ông mang đôi ủng bạch đế hắc và mặc một thân gấm mãn bào màu đỏ sẫm, bên hông thắt lưng có thêu chữ kim màu đen, ở giữa có một viên minh châu, cả người mười phần quý khí.
Đó là Lục Tuân do Cố Nam Ngạn thủ vai.
Lục Tuân đêm khuya điều tra vụ án, tìm kiếm người ăn xin Tiểu Dệt có liên quan đến vụ án xác chết không đầu.
Ống kính nhắm vào Cao Phỉ.
Tuy cô đã sớm thấy qua dáng vẻ Lục Tuân do Cố Nam Ngạn thủ vai, nhưng hôm nay khi chân chính xâm nhập vào vai diễn, phát hiện căn bản không giống nhau.
Người trước mặt không còn dáng vẻ của Cố Nam Ngạn nữa, mà chính là Lục Tuân chân chính, cao ngạo như vậy, lạnh nhạt, khiến người khác cảm thấy cao không với tới.
Là kiểu người mà tiểu ăn mày lưu lạc đầu đường cả đời chưa bao giờ gặp qua.
Mọi chi tiết trên cơ thể anh đều cho thấy anh không thuộc về ngôi miếu hoang tàn đổ nát này, mà Tiểu Dệt, so với anh hèn mọn giống như hạt cát bùn sa dưới chân vậy.
Trong kịch bản gốc có viết, lần đầu tiên Tiểu Dệt gặp Lục Tuân cảm xúc chỉ có thể dùng một từ "Sợ hãi" để hình dung, nhưng trên màn hình theo dõi, cảm xúc mà đạo diễn nhìn thấy trên khuôn mặt của Cao Phỉ không phải là sợ hãi, mà là sự ngưỡng mộ, khát khao, thậm chí có chút ngốc.
Mãi cho đến về sau, ý thức được tình hình hiện tại, loại cảm xúc ngưỡng mộ, khát khao của Tiểu Dệt mới biến thành nỗi sợ hãi sâu sắc.
Hiện trường chỉ có tiếng mưa to, đạo diễn nhìn chằm chằm màn hình một cách cẩn thận, cũng không có hô cắt.
Tình tiết cảnh quay tiếp tục, người đầu tiên có phản ứng là Tiểu Thất, hắn dường như không sợ hãi khi thanh đao chĩa vào chính mình, lớn tiếng chất vấn các người là ai, muốn làm cái gì, thậm chí còn muốn lao vào người đàn ông cầm đầu.
Lục Tuân chỉ nhìn chằm chằm nữ ăn mày Tiểu Dệt, một ánh mắt cũng không cho Tiểu Thất, ra lệnh cho thuộc hạ khống chế Tiểu Thất đang xông lên, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, đưa đi.
Nhìn thấy bằng hữu của mình bị đưa đi, lúc này Tiểu Dệt mới hoảng sợ, lắp bắp hỏi: "Các người, các người là ai?"
"Các người định làm gì? Các người mau thả bằng hữu của tôi ra! Thả Tiểu Thất ra!"
Mọi người đứng nghiêm trang, không ai trả lời lại cô.
Lục Tuân nhìn chằm chằm nữ ăn mày trên đống rơm, hắn hơi cúi người, nhìn tiểu ăn mày nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi gọi là Tiểu Dệt?"
Đôi khi giữa hai người phối hợp cùng nhau diễn có quan hệ cực kỳ lớn.
Cao Phỉ suýt chút nữa đã quên diễn, đối mặt với những lời dò hỏi của địa ngục Tu La Lục Tuân, cô cả người chỉ nghĩ đến cách trốn thoát, nhưng hiển nhiên cô trốn không thoát, càng không dám nói dối, chỉ có thể bất lực gật đầu.
Khi xác định được người ăn xin trước mặt hắn là Tiểu Dệt, Lục Tuân ra lệnh cho trợ thủ đắc lực nhất của mình là Đinh Vọng tiến lên tra hỏi cô chi tiết về vụ án xác chết không đầu.
Một thuộc hạ khác mang đến một chiếc ghế dựa.
Lục Tuân ngồi trên ghế, nghe Đinh Vọng tra hỏi Tiểu Dệt từng vấn đề một.
Sấm chớp chớp nhoáng bên ngoài ngôi miếu đổ nát.
Tiểu Dệt kinh sợ đan xen, bị tra hỏi đủ loại vấn đề, cô biết gì đều trả lời hết, nhưng Đinh Vọng càng hỏi càng sâu, đến cuối cùng, Tiểu Dệt mặt đầy nước mắt, chỉ là không ngừng lắc đầu: "Tôi không biết huhuhuhu.

Tôi thực sự không biết.

"
Đinh Vọng hỏi cô ngày hôm trước ở chợ đèn hoa đầu phố, có thấy qua một nam nhân mặc hắc y không.
Đinh Vọng nhìn nữ nhân trên mặt toàn nước mắt, hiện tại chỉ biết cau mày lắc đầu, tên ăn mày nhỏ này hỏi cái gì cũng không biết, quay đầu lại nhìn người vẫn luôn ngồi ở phía sau lẳng lặng lắng nghe Lục Tuân.
Cuối cùng, nghe tiếng khóc của Tiểu Dệt, Lục Tuân đứng dậy.

Hắn từng bước từng bước, đi về phía Tiểu Dệt.
Bóng dáng của hắn từng chút từng chút bao trùm lên người đang quỳ khóc trên mặt đất.
Tiểu Dệt ngẩng đầu nhìn nam nhân mặt lạnh trước mặt.
"Ngươi không biết?" Lục Tuân nhẹ giọng hỏi, trên mặt mang theo ý cười, sau đó vươn tay, hướng về người ăn mày trên mặt đất.
Tiểu Dệt nhìn nam nhân trước mặt như có như không mỉm cười, ngốc luôn.
Cô nhìn thấy bàn tay hắn vươn về phía mình, như không kịp suy nghĩ, từ từ, từng chút một, cô cũng vươn tay ra.
Hắn không có nắm lấy tay cô, mà hắn nắm lấy cánh tay gầy trơ cả xương của cô.
Tiểu Dệt từ trên mặt đất đứng lên, lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết."
Lục Tuân nắm lấy cánh tay gầy guộc của người ăn mày, hạ thấp khóe môi, nói: "Hỏi chính ngươi có hay không nhìn thấy tên nam nhân mặc hắc y kia.

Ngươi chỉ cần trả lời có thấy hay không có thấy? Tại sao lại trả lời ngươi không biết.

"
Tiểu Dệt ngây ngẩn cả người.
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy ánh mắt sắc bén đến đáng sợ của người đàn ông này: "Cho nên rốt cuộc là ngươi không nhìn thấy, hay là ngươi nhìn thấy, nhưng hắn kêu ngươi không được nói ra."
"Nói!" Lục Tuân đột nhiên cao giọng.
"A!" Tiếng thét Tiểu Dệt thê lương tuyệt vọng từ trong ngôi miếu đổ nát vang lên.
Lục Tuân gia tăng thêm chút lực, trực tiếp bóp mạnh xương cánh tay của tiểu ăn mày.
Tiểu Dệt đau gần như chết ngất, Lục Tuân buông tay, cô té ngã trên đất.
Lục Tuân nhận lấy khăn tay do thuộc hạ đưa qua, lau khô bàn tay vừa chạm vào người ăn mày, đối mặt với người trên mặt đất: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Tiểu Dệt bảo vệ cánh tay vừa bị bóp chặt kia, sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô quỳ rạp trên mặt đất, giật giật môi, hơi thở thoi thóp: "Nói, tôi nói."
Tiểu Dệt đích thực có thấy nam nhân mặc hắc y màu đen, nam nhân hắc y đó mua cho cô năm cái bánh bao nhân thịt, bảo cô không được nói với người khác rằng đã nhìn thấy hắn ta ở đây.
Đối với Tiểu Dệt, một tên ăn mày lưu lạc, xem trời đất là nhà, không gì có thể so sánh được với năm cái bánh bao nhân thịt.
...
"Cắt!"
Vào lúc này, giọng nói của đạo diễn cuối cùng cũng vang lên.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh, không ai lên tiếng, không biết mọi người có hay không vẫn còn đắm chìm trong cảnh diễn vừa rồi.
Hoặc nói, tiếng thét kia quá thê lương, khiến người khác nhất thời chưa kịp định thần lại.
Người đầu tiên thoát vai là Cố Nam Ngạn.
Nghe thấy tiếng đạo diễn, anh nhắm mắt lại quên đi vai diễn, lập tức đi tới kéo Cao Phỉ vẫn còn đang quỳ rạp trên mặt đất.
Cố Nam Ngạn bắt lấy cánh tay Cao Phỉ đem cô từ mặt đất ôm lên, phủi sạch rơm trên người cô, rồi gạt ống tay áo cánh tay phải của cô ra kiểm tra xem vừa rồi mình có làm cô bị thương ở đâu không.
Cho đến khi Cao Phỉ được Cố Nam Ngạn bế lên khỏi mặt đất, tất cả mọi người trong đoàn phim cuối cùng cũng hoàn hồn, không khí trở nên náo nhiệt.
Hướng Nguyên vội vàng chạy đến khoác áo cho Cao Phỉ, người đang mặc bộ quần áo mỏng manh.
Cố Nam Ngạn chỉnh lại áo khoác trên người Cao Phỉ, tiếp tục nhìn vào cánh tay phải của cô.
Trong phim, Lục Tuân trực tiếp bẽ gãy xương cánh tay của Tiểu Dệt, Cố Nam Ngạn đương nhiên không thể trực tiếp bẽ gãy xương cánh tay của Cao Phỉ, chỉ là thời điểm anh diễn, sức lực của anh rất khó nắm bắt.
Cảnh bẽ gãy cánh tay trên màn ảnh là cảnh đặc tả, nếu bàn tay không đủ lực, người xem thoạt nhìn sẽ không phục, hơn nữa nếu hoàn toàn không có cảm giác, anh sợ Cao Phỉ sẽ không thể nhập vai.
Chính là bóp quá mạnh, anh sợ Cao Phỉ sẽ đau.
Cố Nam Ngạn nhìn thấy cánh tay trắng nõn của Cao Phỉ có dấu tay dần dần biến thành vết đỏ, anh nhăn mi lại, lập tức duỗi tay xoa xoa: "Đau không?"
Cao Phỉ trên mặt vẫn còn nước mắt, nhìn người đàn ông đang lo lắng trước mặt.
Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi vai diễn, nhìn người đàn ông nhẹ nhàng nắm cánh tay cô trước mặt, cùng với người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn trong phim vừa rồi là cùng một người.
Cố Nam Ngạn thấy Cao Phỉ không lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó đưa tay lau lau nước mắt còn đọng trên mặt Cao Phỉ.
Cao Phỉ rốt cuộc cũng hoàn toàn thoát vai.
Cô nhìn cánh tay hơi đỏ của mình, khịt mũi nói: "Không sao, một chút cũng không đau."
Thời điểm quay phim, cô cảm thấy rõ ràng Cố Nam Ngạn đã khắc chế sức lực của chính mình, sợ bóp mạnh quá cô sẽ đau.

Hiện tại đỏ lên là vì da cô tương đối mỏng lại còn trắng.

Chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ đỏ, thoạt nhìn làm người khác lo lắng.
Cố Nam Ngạn: "Thật không?"
Cao Phỉ lấy cánh tay của mình ra khỏi lòng bàn tay anh, thoải mái lắc lắc: "Anh còn không tin em?"
Cố Nam Ngạn cười, nhéo nhéo mặt Cao Phỉ.
Bên đây, các nhân viên công tác thấy răng hơi ê
Nhẹ nhàng nhéo nhéo một cái, một chút lo lắng liền biến mất, này mẹ nó, không phải có tin đồn Cố Nam Ngạn lạnh lùng vô tình bỏ mặc bạn gái đứng dưới lầu đợi bốn tiếng sao?
Đôi tình nhân này không có lúc nào là không âm thầm phát đường.
Sau khi quay xong, Cao Phỉ đi theo Cố Nam Ngạn đến chỗ đạo diễn để xem lại đoạn diễn ừa rồi.
Đạo diễn dường như không thể ngờ hôm nay quay cảnh dài như thế nhưng chỉ cần một lần là có thể qua, ánh mắt nhìn Cao Phỉ rõ ràng đã thay đổi, ông nói: "Không tồi."
Cao Phỉ mừng rỡ lặng lẽ nhéo nhéo cánh tay Cố Nam Ngạn.
Màn hình phát lại đoạn phim vừa rồi, sau đó đến cảnh đầu tiên, Lục Tuân vào ngôi miếu đổ nát, ánh mắt Tiểu Dệt dõi theo hắn.
Trên màn hình là cảnh đặc tả của Cao Phỉ.
Màu đen trên khuôn mặt cô tất cả đều là tro, cảm xúc trong đôi mắt đen trắng đó không chỉ đơn giản là sự "sợ hãi" như trong kịch bản.
Đó là sự ngưỡng mộ, tôn sùng, kinh diễm, thậm chí có chút ngốc.
Cao Phỉ nhớ lại cảnh quay vừa rồi, phản ứng của cô, kỳ thật có thể nói là chân thật.
Cao Phỉ nhìn Cố Nam Ngạn sẽ là như vậy, vậy Tiểu Dệt lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tuân cũng sẽ là như vậy.
Đạo diễn đem hình ảnh này dừng lại, dường như có chút do dự không biết cảnh quay này nên dùng hay không nên dùng.
Cao Phỉ suy nghĩ một lúc, giải thích: "Đạo diễn Chu, thật ra, tôi cảm thấy Tiểu Dệt lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tuân, theo cách nhìn của cá nhân tôi thì, so với cảm xúc sợ hãi trong kịch bản, thì hẵn là càng phức tạp hơn."
Chu Vạn có chút hứng thú: "Như thế nào nói đi?"
Cao Phỉ liếc nhìn Cố Nam Ngạn, mất tự nhiên nói, "Lục Tuân, ừm, rất đẹp."
Chu Vạn cười một tiếng, nhìn Cố Nam Ngạn.
Cao Phỉ tiếp tục nói: "Tiểu Dệt 15 - 16 tuổi, vẫn luôn lưu lạc ở bên ngoài, cuộc sống từ nhỏ đã ở tầng lớp thấp nhất.

Trong thế giới của cô ấy trước đây, hẵn là chưa bao giờ trải qua loại chuyện như đêm nay, đồng thời, càng chưa bao giờ gặp qua kiểu người như Lục Tuân.

"

Trong màn ảnh, Lục Tuân quý khi bức người đối lập hoàn toàn với người ăn xin trong bộ quần áo rách nát.
Cao Phỉ: "Sâu hơn một chút, thời điểm Lục Tuân tiến vào kỳ thực rất lạnh, hắn không có biểu hiện hung thần ác sát, càng không có vừa mới đến đã nói tôi sẽ bẽ gãy cánh tay của ngươi, cho nên Tiểu Dệt đối với người ăn mặc sạch sẽ, cao ngạo, quần áo tinh xảo này, hơn nữa diện mạo lại tuần mỹ như vậy, liền biết nam nhân này cùng cô ấy hoàn toàn không thuộc cùng một thế giới, cô ấy nhìn đến ngây người, phản ứng đầu tiên căn bản không kịp sợ hãi, mà là một loại phản ứng theo bản năng ...!ngưỡng mộ hoặc là tôn sùng đi.

"
Đạo diễn lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, vừa nghe, vừa nhìn hình ảnh Tiểu Dệt trên màn hình.
Cố Nam Ngạn nghe xong, ánh mắt nhìn Cao Phỉ tán thưởng.
Cuối cùng, đạo diễn cười cười: "Giữ nguyên cảnh quay này."
Cao Phỉ thấy suy nghĩ của mình dường như đã được công nhận, trong lòng vui mừng không thôi, nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn đạo diễn."
Đêm nay, bởi vì các diễn viên nhập vai rất tốt, tiếp theo chỉ cần quay thêm một vài cảnh quay đơn giản, thì toàn bộ đoàn phim có thể kết thúc công việc.
Cao Phỉ, người được cho là sẽ kéo chân bạn diễn nhiều nhất, hóa ra lại làm cho người khác phải lau mắt mà nhìn.
Mọi người trong đoàn phim không khỏi cảm thán liệu đây có phải là sức mạnh của tình yêu? Hay là nói Cố Nam Ngạn dạy kỹ năng diễn xuất có hiệu quả.
Kết thúc công việc, mọi người lần lượt từ phim trường trở về khách sạn nội thành.
Cố Nam Ngạn và Cao Phỉ cùng nhau trở về.
Hai người ngồi ở ghế sau xe bảo mẫu.
Đêm nay Cao Phỉ ăn mặc quần áo ăn xin mỏng manh để quay phim, sau khi lên xe hắt xì một cái.
Thế là Cố Nam Ngạn nhắn cho trợ lý ở khách sạn chuẩn bị một ít trà gừng, gửi tin nhắn xong, anh lấy chiếc chăn nhỏ trên xe đắp cho Cao Phỉ.
Cao Phỉ hắt xì xong, xoa xoa mũi: "Em không lạnh."
Cố Nam Ngạn làm như không nghe cô nói lạnh hay không, y như cũ đắp chăn cho cô.
Vì thế, Cao Phỉ đành phải ngồi trên xe đắp chiếc chăn nhỏ.
Cuối cùng Cố Nam Ngạn mở miệng nói: "Cao Phỉ, em tiến bộ rất nhiều."
Cao Phỉ trong lòng vui mừng, trên mặt lại giả vờ bình tĩnh: "Thật không?"
Cố Nam Ngạn: "Thật."
"Diễn xuất thực ra cũng không khó đến như vậy đúng không?"
Ngay khi bắt đầu diễn anh đã nhìn ra, Cao Phỉ ở phương diện diễn xuất thật ra có linh khí, chỉ là lúc trước bị Thang Thục Tiệp đánh giá thấp, không có tin tưởng.
Cao Phỉ cười cười: "Ha ha, vẫn là diễn viên phối hợp với nhau diễn tốt."
Quay đi quay lại khen nhau một câu.
Cố Nam Ngạn cười lắc đầu.
Cao Phỉ thời điểm đối diễn với anh rất nhập vai, cùng với thời điểm đối diễn với trợ thủ của anh Tiểu Đinh, biểu hiện thật sự rất tốt.
Cao Phỉ ngáp một cái, cô dựa vào vai Cố Nam Ngạn, nghĩ đến cảnh diễn đêm nay.
Lúc ở phim trường, thực sự cô vẫn không có quá nhiều phản ứng, hiện tại nghĩ lại, Lục Tuân của Cố Nam Ngạn lúc thẩm tra thật sự quá đáng sợ, quả thực như từ kịch bản bước ra, giống nhau như đúc.
Cô sợ hãi khi nhìn ánh mắt đó tất cả đều không phải diễn.
Trách không được nguyên bộ phim đều không thấy tiểu thư quan gia hay hoa khôi thanh lâu gì cùng anh diễn cảnh tình cảm, đáng sợ như vậy, ai dám cùng anh phát sinh tình cảm.
Nghĩ đến đây, Cao Phỉ không khỏi cảm thán kỹ năng diễn xuất quá tốt của Cố Nam Ngạn.
Lục Tuân trong phim mặt đối mặt với Tiểu Dệt, Cố Nam Ngạn ngoài đời mặt đối mặt với Cao Phỉ, căn bản không cùng một người!
Cao Phỉ đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, ngẩng đầu: "Thầy Cố."
Phàm những chuyện liên quan đến diễn xuất, cô thật sự rất thích gọi Cố Nam Ngạn là thầy Cố.
Cố Nam Ngạn nắm lấy tay Cao Phỉ trong lòng bàn tay xoa xoa chơi, trả lời một tiếng: "Ừ."
Cao Phỉ: "Lục Tuân vừa lạnh lùng vừa hung ác còn bóp chặt cánh tay người ta, nhưng đêm nay, thời điểm diễn cảnh kia, người mặt đối mặt với anh là em, anh mặt đối mặt với em sao có thể diễn độc ác đến như vậy, một chút lòng trắc ẩn cũng không có? Anh cũng quá chuyên nghiệp rồi"
Cố Nam Ngạn sau khi nghe vấn đề này cười cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Phỉ, nói, "Muốn biết đáp án?"
Cao Phỉ gật đầu: "Ừ."
Vì thế, Cố Nam Ngạn kéo vách ngăn trên xe xuống, trên vách ngăn có một chiếc gương.
Chiếc gương đối diện với mặt Cao Phỉ.
Cao Phỉ nhìn trong gương, cô trước là bị người trong gương dọa cho sợ, sau đó mới nhận ra người trong gương chính là mình, cô vẫn chưa kịp tẩy trang, trên mặt phấn đen và nước mắt hòa vào làm một, chỗ trắng chỗ đen, nữ minh tinh rạng rỡ tươi đẹp hiện tại như mèo tiểu hoa.
Trên mặt Cao Phỉ chạy qua vài đường hắc tuyến.
Ý của Cố Nam Ngạn chính là anh không thể động lòng trắc ẩn với một khuôn mặt luộm thuộm như vậy.
Cao Phỉ đen mặt thu hồi vách ngăn, đánh Cố Nam Ngạn: "Anh, người đàn ông trông mặt mà bắt hình dong này, đáng đời anh, bộ phim trước độc thân, bộ phim này vẫn độc thân, đáng đời!"
Cố Nam Ngạn cười ôm Cao Phỉ đang đánh đấm lại, "Bọn họ độc thân cũng không sao, anh không độc thân là được rồi."
"Em nói phải không, bạn gái."
Cao Phỉ: "..."
Mặt đen lại.
Tức chết cô rồi.
Cố Nam Ngạn nắm tay Cao Phỉ, ở trên lưng cô vuốt ve.
Dù trên mặt lôi thôi thế nào, thì y như cũ cô vẫn là một mỹ nhân, không thể che giấu được.
Cao Phỉ vội vàng gọi Tiểu Chu mang nước tẩy trang và bông tẩy trang đưa lại đây cho cô, cô phải tẩy trang ngay bây giờ.
Cố Nam Ngạn nhớ lại cảnh quay đêm nay.
Lúc Cao Phỉ nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ, cho dù trên mặt luộm thuộm, thì loại rung động đó vẫn không hề suy giảm.
Đó là Tiểu Dệt.
Cố Nam Ngạn tỉ mĩ nghiền ngẫm nhân vật của chính mình.
Kịch bản là kịch bản, nhưng khi một nhân vật được tạo ra, kỳ thực nó đã sớm tách ra khỏi kịch bản.
Không biết một ngày nào đó Lục Tuân có vì hành động ngày hôm nay của chính mình mà hối hận hay không.


Bình luận

Truyện đang đọc