SAU KHI BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ, THẾ THÂN RƠI VÀO NGUY CƠ THẤT NGHIỆP

30

Đương nhiên là không có chuyện tốt như thế đâu ha.

Thế thân vui mừng chưa tới ba giây, tổng tài liền bế cậu lên, chính là muốn cho thế thân ngồi học trên chân mình.

Tổng tài: “Em tiếp tục, đừng quan tâm tôi.”

Thế thân thiếu chút nữa bẻ luôn cmn cây bút trong tay, nhưng ngẫm lại, mà thôi, coi như là giám thị đi.

Thế thân coi như tổng tài không tồn tại, còn nghiêm túc làm bài.

Nhưng mà mới qua vài phút, thế thân ngưng lại, một đề toán cao cấp sao kỳ cục dạ, giải không có ra.

Thế thân bình thường rất kiên nhẫn, nhưng trễ rồi, mà còn là đang ngồi ở trên đùi người khác, người nọ còn nhìn chằm chằm vào mình, cậu khó tránh nóng hết ruột gan cả lên.

Cậu ngồi không yên, muốn để tổng tài lăn sang một bên.

Cậu nghĩ, bằng không lại dùng miệng giúp thêm tổng tài một lần đi, để cho tổng tài sớm đi qua “hiền giả” bên cạnh đi ngủ, cậu vừa vặn cũng cho đầu óc của mình thời gian nghỉ ngơi mấy phút.

Nhưng mà tổng tài lại đánh đòn phủ đầu, “Đề này không biết sao?”

Tổng tài nói xong nhận lấy bút, vậy mà giải được đề á, vừa nhìn đáp án, vậy mà đúng nha.

Tổng tài: “Tôi dầu gì cũng là tốt nghiệp đại học A.”

Thế thân lần đầu tiên dùng ánh mắt sùng bái để nhìn tổng tài, tổng tài sướng.

Thế thân cũng sướng, hoá ra gia sư là ở bên cạnh cậu.

Học kèm, mà gia sư còn phải trả tiền cho cậu nữa.

Tổng tài cho cậu kiếm lời rồi.

31

Hai người học tập cả đêm, 5 giờ sáng cả hai đều mệt mỏi.

Nhưng mà 6 giờ đồng hồ báo thức liền vang lên, tổng tài bực mình thức dậy, đang muốn đập đồng hồ báo thức, lại bị thế thân lay cho tỉnh.

Thế thân: “Anh tại sao còn ở đây? Bị ngài X nhìn thấy sẽ không tốt!”

Tổng tài: “Đừng để ý tới.”

Thế thân: “Như vậy sao được? Anh mau trở về!”

Tổng tài: “Vậy em làm thế nào?”

Thế thân: “Đừng để ý tới tôi, một mình tôi cũng được!”

Vì thế tổng tài mới ngủ được một tiếng liền bị đá xuống giường một cách kiên quyết.

Lúc tổng tài đóng cửa lại khóe miệng cong lên. Một mình cũng được? Tiểu thế thân này vẫn là thích mạnh miệng như vậy. Nghĩ đến tôi ngủ cùng bạch nguyệt quang, sợ là một mình ở trên giường trằn trọc không ngủ được mà.

Phía sau cửa, thế thân – rốt cuộc có thể một mình ngủ trên ngủ giường đôi – một giây sau liền rơi vào mộng đẹp.

32

7 giờ sáng, thế thân bắt đầu đi làm.

Tổng tài là một con cú đêm, bình thường buổi sáng lười xuống giường, sớm nhất 7 giờ mười lăm, có khi thì gần 7 giờ rưỡi mới đi ra ăn điểm tâm. Nếu như không phải là những ngày lười biếng sẽ gọi thức ăn ngoài, thì thế thân thông thường sẽ tranh thủ thời gian để làm đồ ăn sáng.

Nhưng mà lúc này bạch nguyệt quang đã ở trong phòng bếp.

Bạch nguyệt quang đầy phấn chấn, vừa thấy cậu bèn cười nói: “Dậy rồi à?”

Bạch nguyệt quang đang pha cà phê, thấy thế thân đang muốn mở tủ lạnh, liền nói: “Bữa sáng hôm nay để tôi làm ha.”

Thế thân vội nói tôi là người ở, để cho tôi xử lý. Bạch nguyệt quang nói: “Hôm qua cậu thức đêm làm việc, hôm nay phải ăn đồ dinh dưỡng một chút.”

Bạch nguyệt quang lấy quả bơ, bánh mì ngũ cốc, trứng gà cùng thịt xông khói ra, thế thân từng xem qua những tấm ảnh thức ăn trên mạng, biết y làm chính là bữa sáng kiểu Tây cao cấp.

Nghĩ đến mình buổi sáng không phải là dùng cơm thừa ngày hôm trước để chiên cơm cho tổng tài, thì là nấu cháo, thậm chí là gọi thức ăn ngoài, thế thân bỗng nhiên sinh ra một cảm giác tội ác.

Bình luận

Truyện đang đọc