SAU KHI BỊ BẠCH TUỘC TIÊN SINH MANG ĐI


Lên được trên bờ, Trương Mẫn An thu dọn đồ đạc của mình một chút.

Cô mua hai tấm thảm dã ngoại lớn nhất, cô chỉ cần dùng một tấm là đã thu dọn xong tất cả đồ đạc.

Cô đem đồ vật sắp của mình xếp sửa sang lại đặt tất cả ở chỗ cách bờ biển một khoảng ngắn, gần kề vị trí rừng cây um tùm.

Xúc tu duỗi không được dài như vậy, chỉ ủy khuất ngồi phịch ở trên bờ cát, các đầu nhọn hướng về phía cô không ngừng đong đưa như thể đang vẫy tay.

Trương Mẫn An đi qua, lôi kéo một cái xúc tu lên trên bờ.

Nó rõ ràng không sợ môi trường ở trên bờ, lại luôn luôn đem đầu của mình giấu ở dưới nước.


Sau khi để lộ thân thể bạch tuộc hoàn chỉnh trước mắt Trương Mẫn An nó hơi co lại.

Vẫn rất lo lắng khi cô nhìn thấy bộ dạng của nó.

Nhưng kỳ thật dáng dấp của nó không có một chút kinh khủng nào.

Nó trông không khác biệt nhiều so với một tiểu bạch tuộc, đôi mắt cụp xuống thậm chí khi phóng to còn trông có chút đáng yêu.

Nó không giống với những con bạch tuộc sống dưới nước thường thấy trong thuỷ cung, đầu cũng không lớn quá, tương đối mượt mà, mang theo nước đọng màu lam đầu bị mặt trời chiếu vào phát ra ánh sáng nhạt.

Một con vật lớn như cái chày ở trước mặt cô, Trương Mẫn An mới phát hiện nó thực ra không hẳn là trong suốt, chỉ là màu sắc quá sinh đẹp có chút giống như trong suốt mà thôi, ánh sáng màu lam ở phía dưới da nó nhấp nhô, giống như là máu.

Trương Mẫn An nhìn nó cười.


Bạch tuộc liền ngoan ngoãn đi theo cô đến thảm được trải bên cạnh nằm úp sấp xuống.

Trương Mẫn An đem thực vật vừa mới tích góp được đưa tới trước mặt bạch tuộc.

"Cậu ăn cái gì được nha?"
Bạch tuộc buông thõng con mắt nhìn cô.

Sau đó, Trương Mẫn An đã nhìn thấy, phía dưới đầu mượt mà trên các xúc tu của bạch tuộc đã nứt ra một cái miệng hình ngũ giác.

Trương Mẫn An: "! "
Y! Có chút kinh khủng!
///
Bạch tuộc: Ôi, nhân loại có lòng hiếu kì nhiều như vậy nhưng làm sao bây giờ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc